*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 9gay lúc cậu đang ngơ ngác thì đột nhiên mắt tối sầm lại, một bàn tay to lớn, ấm áp che đi mắt của cậu Nơi này cậu không biết ai cả, người có thể làm vậy với cậu ngoại trừ anh Cảnh Triệt ra thì không còn ai khác Quý Quân Tuyết hơi nhếch miệng lên, khẽ cười Nhưng bên tai lại truyền tới một giọng nói của một người xa lạ: “Em là ai? Từ đầu đến đây?” Quý Quân Tuyết ngạc nhiên đến mức nụ cười trên mặt cứng lại, tránh thoát khỏi tay người kia, cậu đột ngột xoay người lại, hoảng hốt nhìn Người kia mặc một bộ âu phục màu đen, mái tóc xõa tung màu nâu xám, làn da trắng theo đúng chuẩn của người nước T, dáng vẻ vô cùng anh tuấn. Dường như người kia sợ Quý Quân3Tuyết đột nhiên bỏ chạy nên tiến tới kéo tay cậu lại Cậu trông giống như một tinh linh thuần khiết, làm ti úy Lãnh mê mẩn Vốn dĩ ti úy Lãnh phải đi, nhưng khi vòng qua vườn hoa, lơ đãng liếc qua phía này một cái thì anh ta lại không có cách nào dời mắt đi được Dưới tán cây tử đằng là một cậu con trai mặc bộ trang phục màu trắng trông rất thuần khiết, ánh chiều tà phủ lên người cậu làm cậu như đang được dát một màn lụa mỏng màu vàng, trông đẹp tới mức như không dính chút khói bụi nhân gian vậy Cậu như đang đi thám hiểm, ngơ ngác đi vào trong vườn hoa. Ti úy Lãnh không khống chế được bản thân, dường như có một sức mạnh đang lôi kéo anh ta cứ thể0lặng lẽ đi theo Quy Quân Tuyết vào trong vườn hoa. Nhìn từng cử động của cậu, ti úy Lãnh đã xác định được là cậu thật sự bị lạc đường, không ra ngoài được Chính vì vậy anh ta cố ý tiến lên, che mắt của cậu lại để đùa cậu, nhưng lại làm cậu hoảng hốt giống như một con ngựa nhỏ. Ti úy Lãnh lập tức tiến lên, nắm tay Quý Quân Tuyết giống như sợ cậu sẽ chạy mất thì không thể gặp lại. “Em là ai? Em tên...” Ti úy Lãnh còn chưa nói hết câu thì từ xa đã có một tiếng gầm giận dữ vang lên. “Khốn nạn! Thả cậu ấy ra...” Ti úy Lãnh nhìn về phía phát ra giọng nói, thì thấy trên ban công tầng hai có một người lạ đang gào lên với anh ta. Ti úy Lãnh5không hề để ý. Chỉ vì, trong gia tộc họ Phong, chỉ có một mình boss là người đứng trên anh ta, tám đại ti úy đứng ngang hàng với nhau, còn lại anh ta không thèm để vào mắt Ti úy Lãnh mới nghĩ vậy, nhưng lại không biết, lan can của ban công tầng hai đã chặn tầm mắt của anh ta lại Sau đó, Nhạc Phong từ từ đứng dậy, đi từng bước về phía lan can ban công. Ti úy Lãnh giật mình, lập tức buông tay Quý Quân Tuyết ra, cung kính cúi người Nói vậy, cậu con trai này và người đang gào thét kia đều là khách của boss. “Anh còn không về à?” Nhạc Phong lạnh lùng hỏi “...” Ti úy Lãnh có hơi không nỡ mà đưa mắt nhìn Quý Quân Tuyết một cái “Thuộc hạ lập tức sẽ quay về!”4Nói rồi ti úy Lãnh do dự một lát rồi nhìn Quý Quân Tuyết, hỏi một câu: “Em tên là gì?” “...” Quý Quân Tuyết đang nhìn Cảnh Triệt thì quay lại, ngơ ngác nhìn người đàn ông ở trước mặt, hồi lâu cũng không hiểu đang có chuyện gì. Thấy cậu không nói gì, ti úy Lãnh lại hỏi: “Em bị câm à?” Trong giọng điệu của anh ta lộ ra vẻ tiếc nuối. Anh ta lo lắng nhìn boss một cái, thấy boss nhíu mày.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Boss Là Công Chúa
Chương 1345: Em là người câm à?
Chương 1345: Em là người câm à?