TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 53: Nhức đầu

Thiết Uyển đến đúng hẹn, điều làm cho lưu manh khó tin chính là nàng thật sự mặc một cái váy suông ngắn màu kem, còn trang điểm nhẹ nữa. Đương nhiên, Hướng Nhật lẽ nào tưởng là hắn có mặt mũi lớn dữ vậy, đoán là Thiết tiểu thư cảm thấy đến địa điểm kiểu này sợ mình sửa soạn giống lúc trước thì có hơi chướng mắt quá, vì thế nên mới không thể không sửa soạn như vậy.

Bọn Hầu Tử mấy người sau khi sắp xếp cho hai người một chỗ vắng vẻ, dọn sạch sẽ mấy người xung quanh rồi khôn khéo rút lui, để cho Đại ca "Đại tẩu" có thêm không gian tự do nói chuyện.

Vừa ngồi xuống, Thiết Uyển đã nôn nóng không đợi được nữa mà mở miệng: "Tôi muốn toàn bộ tất cả những gì anh biết."

"Tôi biết nhiều thứ lắm, không lẽ ngay cả những chuyện bí mật riêng tư của tôi mà cô cũng muốn dò hỏi hả?" Hướng Nhật bưng một cái ly cocktail đã pha sẵn, khẽ nhấp một ngụm.

"Hỗn đản! Anh biết tỏng tôi nhắc đến phương diện nào mà." Thiết Uyển không để ý đến hình tượng thục nữ, ngoác mồm chửi.

"Cô không nói tỉ mỉ làm sao tôi biết chứ?" Hướng Nhật giả điên giả dại.

"Anh." Thiết Uyển phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn, muốn phất tay lên.

"OK, không giỡn với cô nữa, muốn nghe tin tức thì ngoan ngoãn ngồi xuống đàng hoàng.Đừng có nổi nóng, cũng đừng có làm chuyện gì ngu ngốc, lỡ như tôi bị kích thích quá mà quên một vài chi tiết quan trọng nào đó thì cô đừng có trách tôi." Hướng Nhật thấy nàng có cử động khẩn trương, gấp gáp ném ra một quả tạc đạn nặng ký.

"Nói! Thiết Uyển gần như nghiến vỡ cả răng.

"Ngô Hạc Diên!" Hướng Nhật nhẹ nhàng nói ra ba chữ.

"Ý gì đây?" Thiết Uyển nhíu mày.

"IQ của cô cao như vậy lẽ ra không khó hiểu lắm chứ?" Hướng Nhật nịnh đầm một câu.

"Anh nói là cái người gọi là 'Ngô Hạc Diên' có liên quan đến mấy vụ cướp hay là anh căn bản chính là bọn cướp?" Thiết Uyển nhìn hắn chằm chằm không chớp mắt.

"Cái 'thù lao' mà cô đáp ứng với tôi đó, lúc này có nên nhắc đến không nhỉ?" Hướng Nhật không trả lời thẳng, trên mặt tràn đầy vẻ cười cợt.

"Chết đi! Bây giờ là lúc nào rồi chứ, anh còn có hứng nói giỡn nữa!" Thiết Uyển siết chặt hai nắm tay, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể đấm ra.

"Thiệt có lỗi quá, tôi thận trọng thôi, lẽ nào cô muốn nuốt lời hả?" Hướng Nhật vẻ mặt đen thui như muội đèn không nhìn thấu.

"Được!" Thiết Uyển sắc mặt tái mét như màu thiết (chơi chữ đây mà, chữ tái mét và chữ thiết ở đây cùng họ với Thiết Uyển), "Tôi đáp ứng ánh! Chỉ xin anh nhanh nhanh một chút, tôi không có thời gian dây dưa với anh (ở đây lại chơi chữ tiếp, 磨蹭 có nghĩa là 'cọ xát' cũng có nghĩa là 'dây dưa').

"Ngồi xuống đi!" Hướng Nhật vỗ vỗ vào chỗ ngồi kế bên mình.

Thiết Uyển lạnh lùng liếc hắn một cái, không nói tiếng nào ngồi xuống.

Hướng Nhật đặt ly rượu xuống, duỗi tay hướng về đồn bộ của nữ cảnh sát xinh đẹp, nhào nặn cái hình bán nguyệt (*tự hiểu) nhô cao ở đó, lộ ra sắc mặt mê say.

"Bự ghê! Oa! Đàn hồi ghê, ừm, không tệ!."

"Hỗn đản! Ngậm miệng lại!" Gân xanh trên trán Thiết Uyển nổi lên, không chỉ phải chịu đựng cảm giác kỳ lạ khi bàn tay quỷ quái sờ mó trên bộ vị mẫn cảm, mà còn phải chịu đựng thiệt hại bị âm thanh ma quỷ rót vào não, việc này làm cho cả cơ thể lẫn tinh thần nàng đều mệt mỏi.

"Tôi kêu cái gì đâu có liên quan gì tới cô?"

"Anh làm tôi tởm." Đột nhiên vưon tay giữ chặt trảo tay đã luồn vào 'lộc sơn' dưới váy.

"Anh làm cái quái gì vậy!"

"Oái, cái này hơi khó giải thích." Hướng Nhật không hề đỏ mặt đỉnh đạc nói, thật ra trong vòng chưa đến ¼ giây hắn đã tìm được lý do: "Vừa rồi tôi phát hiện cái mông của cô có chút lồi lõm không bằng phẳng, tôi muốn ghé sát một chút coi sao, sau đó giúp cô nghĩ biện pháp làm cho mịn màng trở lại."

"Tôi cảnh cáo anh! Nếu như anh dám duỗi tới tiến vào, tôi sẽ chặt hết ngón tay của anh!" Thiết Uyển bỏ bàn tay bị nắm chặt ra, cũng không kéo nó ra khỏi dưới váy của mình, lại còn nhìn cái tên đàn ông này với ánh mắt lạnh như băng.

Lưu manh đang chìm đắm trong đấu tranh tư tưởng, duỗi ra hay không duỗi ra tiếp đây? Nếu mà duỗi ra thì chắc chắn có thể hưởng thụ được da thịt mịn màng mềm mại của Thiết tiểu thư, nhưng mà coi bộ dạng muốn chơi thiệt của nàng thì, không cần nghĩ cũng biết hậu quả tương đối nghiêm trọng. Nếu không duỗi tiếp ra thì lại cảm thấy có lỗi với bản thân quá, khó khăn lắm mới có dược một cơ hội cực tốt như lần này, nếu mà lãng phí thì thiệt là đáng tiếc quá.

"Tôi khuyên anh tốt nhất nên nhanh nhanh một chút, thời gian của anh không phải là nhiều lắm đâu." Thiết Uyển thấy hắn ngẩn ra, biết là cảnh cáo của mình đã có tác dụng, trong lòng bất giác có hơi đắc ý, tên lưu manh này cũng không phải là không biết sợ mình chút nào.

"Hey, vẻ mặt cô sao vậy?" Hướng Nhật hồi thần lại, để ý thấy ánh mắt nàng đang liếc mình hơi hơi có ý khinh miệt, cực kỳ không sảng khoái nói.

"Tôi có vẻ mặt thế nào thì cũng không đến lượt anh lo!" Thiết Uyển ăn miếng trả miếng, giống y như lưu manh vừa rồi mới phô diễn với nàng.

Hướng Nhật nhướng mày, hành vi và thái độ của Thiết tiểu thư đã kích động một sợi thần kinh nào đó ở tận đáy lòng của hắn, hắn không do dự chút xíu nào đem tay vào sâu trong váy của nàng, vừa thám hiểm đã tới đáy. Bóp chặt hai cái tròn vo mềm mại, mặc ý nhào nặn.

"Nói cho cô hay nhé, Thiết tiểu thư, ngàn vạn lần đừng khiêu khích tôi! Khích tôi hả, có lẽ chuyện gì cũng xảy ra được đó, cho dù có cưỡng gian cô thì sao hả?"

Thiết Uyển "á" thét lên một tiếng, một quả đấm theo phản xạ có điều kiện phóng ra, mục tiêu chính là cái bản mặt khả ố ngay trước mắt.

Hướng Nhật sớm đã có chuẩn bị, rút ra một tay chụp trúng cổ tay của nàng, thuận thế liền đem cả thân hình nàng ôm vào lòng, lại còn siết chặt cứng khiến cho nàng không cử động được chút nào.

"Chết tiệt, mau bỏ tôi ra!" Thiết Uyển dùng hết sức giãy giụa, tiếc rằng hai tay bị khống chế, chỉ có thể làm chuyện vô ích.

"Trước tiên cho tôi một lý do đi" Hướng Nhật càng ôm mạnh hơn, phía trước ngực cảm thụ rõ rệt sự đè nén của phần phía trước của hai người, làm cho hắn cực kỳ sảng khoái, ngậm ngùi than thở người đẹp này toàn trên không có bộ phận nào không đàn hồi dễ sợ.

"Hỗn đản! Tôi muốn giết anh!" Thiết Uyển từ trước đến giờ chưa từng bị người khác phái thân cận, tựa hồ đã mất đi lý trí, áp lực mà bộ ngực phải chịu khiến cho nàng bắt đầu không có hiệu quả, lại có thể làm cho đàn ông càng thêm hưng phấn, xung động, trỗi lên một uy hiếp của cảm giác chinh phục mạnh mẽ.

"Cái gì! Cô muốn mưu sát chồng mình hả?" Lưu manh trách móc, cái bàn tay ở dưới váy của nữ cảnh sát càng được nước làm tới, có xu hướng tiến vào trong nội y của nàng.

"Không được." Thiết Uyển bất kể sống chết vùng vẫy kiều đồn, nhưng bàn tay xấu xa kia không lùi bước vẫn tiến tới, đang lúc lo lắng liền hung hăng cắn xuống bả vai của lưu manh một cái.

"Á." Dầu gì cũng không phải là cơ thể bằng sắt, cảm giác đau đến xương cốt làm cho Hướng Nhật trong chớp mắt đẩy nữ nhân sắp phát điên ra, ngó chỗ bị thương từ từ bị nhuộm đỏ, lưu manh tức khí quát lớn: "Cô điên rồi hả?"

"Không sai! Tôi điên rồi." Nữ cảnh sát vừa thoát khỏi hiểm cảnh có một sự bình tĩnh khiến cho người khác run sợ, đột nhiên vươn tay mò mẫm chỗ ở đùi, móc ra một khẩu súng của cảnh sát, chỉ tới hắn nói: "Nhanh chóng nói ra những gì tôi muốn biết, nếu không tôi sẽ giết anh!"

"Đợi đã!" Hướng Nhật luýnh quýnh hô lên. Hắn không ngờ là con nhỏ này không ngờ làm thiệt, chỉ là rất lấy làm lạ là lúc đầu nàng để súng ở chỗ nào, mà có vẻ như lúc nãy mình không mò trúng món đồ chơi bằng Chrom nào.

"Tôi cho anh thời gian mười giây, mười, chín, tám." Thiết Uyển không mảy may rung động nói.

"Tôi nói!" Thấy ánh mắt lãnh khốc vô tình của Thiết tiểu thư, Hướng Nhật không hề nghi ngờ gì biết chỉ cần mình do dự một chút thì đối phương sẽ bóp cò.

"Hừ!" Thiết Uyển không chuyển đầu súng đi chỗ khác, vẫn ngắm thẳng vào hắn, chỉ là sợ bị người trong quán bar phát hiện, đem súng dời đến phần eo của mình, dùng thân hình giấu đi. Vừa hay là hồi nãy mấy thằng tiểu lưu manh đã đuổi sạch mấy người gần đó đi chỗ khác, nếu không thì cũng không dám lấy súng ra.

"Bọn cướp đang trốn ở trong nhà của Ngô Hạc Diên."

"Ngô Hạc Diên là ai."

"Anh ruột của đầu sỏ của bọn cướp."

"Nói cụ thể chút!"

"Không phải là đã nói rồi à?"

"Hỗn đản! Tôi muốn biết Ngô Hạc Diên rốt cuộc là ai? Đừng có mà giả ngô giả ngọng lừa tôi!" Thiết Uyển phẫn nộ lắc lắc súng.

"Hey, cô cẩn thận một chút đi, như vậy dễ bị cướp cò lắm đó!.OK, để tôi nói cụ thể, Ngô Hạc Diên là Chủ Tịch Hội Đồng Quản Trị của Ngô Thị Tập Đoàn, hắn chắc cũng phải có chút danh tiếng, cô chưa nghe qua à?.Ách, xin cô cất súng đi, cứ như vậy áp lực của tôi quá lớn!" Hướng Nhật lau mồ hôi lạnh trên đầu.

"Bớt dài dòng đi! Tôi hỏi anh, anh làm sao biết được?"

"Cái này không cần phải nói được không?" Hướng Nhật làm mặt dày nói. Lý do vì sao không nói chính là sau khi đã suy nghĩ kĩ càng rồi. Đầu tiên, bị nữ cảnh sát có lòng chính nghĩa siêu mạnh trước mắt này biết được thì chắc chắn phải nộp lại ba khẩu Desert Eagle. Thứ hai, cũng chính là điểm quan trọng nhất, mình giao người cho nàng vậy sẽ bại lộ bản thân, cái tổ chức khủng bố đó cũng sẽ rõ mười mươi đối tượng báo thù, đến lúc đó sẽ không có ngày nào yên rồi.

"Muốn ăn 'đậu phọng' hả?" Thiết Uyển không biết nhìn thấu tâm sự của người khác, dĩ nhiên không biết tính toán của hắn, lại lắc lắc súng uy hiếp. Tuy không có nghe qua Ngô Hạc Diên, nhưng Ngô Thị Tập Đoàn có thêm tài phiệt thứ ba trong thành phố điều này thì có biết, những mối liên quan dính líu bên trong quá nhiều, không thể có một điểm sai sót nào.

"Hay là cô cứ bắn đi." Hướng Nhật nhắm mắt lại, thần tình quả quyết khảng khái hy sinh vì nghĩa lớn.

"Anh nghĩ là tôi không dám?" Thiết Uyển cắn chặt môi.

"Tôi biết cô dám chứ! Nhưng nguyên một hệ thống tình báo của tôi không thể nói cho cô biết được! Nhưng mà tôi có thể dùng một tin tức khác để trao đổi." Hướng Nhật ném ra cái vấn đề nhức đầu sớm đã chuẩn bị xong.

"Tin tức gì?" Biết không thể moi được gì từ miệng hắn, Thiết Uyển cũng không truy hỏi nữa, dầu gì cái loại bí mật có liên quan đến tình báo này ai cũng sẽ giữ kín.

"Bọn chúng thật ra không phải muốn cướp đâu, mà chính là bởi vì muốn đánh lạc hướng cảnh sát các người, trên thực tế.hình như mục tiêu của bọn chúng là một đồ vật nghe nói có thể hủy diệt nguyên một thành phố."

"Nguyên một thành phố?" Thiết Uyển trợn tròn mắt, đột nhiên lộ ra thần sắc sợ hãi, "Có lẽ nào." Nàng có chỗ dựa thâm hậu mới biết một chút xíu sự thật mà người khác không cách gì biết được, lại thêm cũng có người đã nói qua với nàng là mấy ngày này phải đặc biệt cẩn thận, không ngờ là chuyện lo lắng nhất đã phát sinh rồi.

"Cô biết à?" Hướng Nhật từ vẻ mặt của nàng thấy được một chút đầu mối, bất giác hỏi. Hắn cũng muốn biết cái thứ gì có uy lực khủng bố như vậy.

"Chuyện này anh đừng nhúng tay vào! Tôi không rõ anh làm sao biết được chuyện này nhưng tôi phải cảnh cáo anh, đừng có đem chuyện này nói tùm lum, nếu không, hừ, hừ, anh cứ đợi bị xử bắn đi!" Nói xong, không thèm để ý đến lưu manh đang bị mình hù đến sắp xỉu, vội vàng chạy khỏi quán bar.

"Là cái thứ gì đây?" Hướng Nhật nhìn bóng lưng của nữ cảnh sát đang dần xa, lại bắt đầu nhức đầu rồi.

| Tải iWin