"Đồ tồi, anh làm gì đó!" Thiết Uyển đang ngủ ngon, bị người xốc hết chăn mền, tâm tính đương nhiên là bực bội, hơn nữa cô biết trong nhà cũng chỉ có mỗi lưu manh, ngôn ngữ tất nhiên không cần phải nể nang gì. Nhưng vừa mở mắt ra nhíu nhíu thì lại phát hiện trước mắt lại là bà mẹ mình, luống cuống nói: "Mẹ, sao lại là mẹ? Con không biết."
Hồ Nguyệt biết mấy lời cô nàng nói nhằm vào ai chứ không phải mình, nhưng bà vẫn rất tức giận, điều này nói rõ lúc bà không có ở đây thì chàng trai ở bên ngoài bị đối xử như thế nào?
"Nếu là người khác thì con sẽ như thế nào?" Bà Thiết nghiêm mặt hỏi.
"Không, không có gì!" Nhìn bà mẹ đang tức giận thật sự, Thiết Uyển đâu dám cãi nữa.
"Mẹ hỏi con, bộ con đối với chàng trai trẻ bên ngoài thường có thái độ như vậy đó hả?"
"Mẹ nói là." Thiết Uyển đột nhiên phục hồi tinh thần, thầm hô to không xong, thiếu chút nữa đã quên mất tên kia đang ở bên ngoài, nhìn mẹ già có vẻ đang rất tức giận cô nàng cũng không lo lắng chuyện của bản thân mà cẩn thận hỏi: "Bộ tên đó làm mẹ tức giận? Nếu đúng như vậy con bây giờ phải đi xử lí hắn."
"Con còn muốn xử lí ai?" Hồ Nguyệt mặt càng thêm âm trầm, con gái ngang ngược ngoài sự tưởng tượng của bà.
"Ngoại trừ hắn thì còn ai nữa." Nhìn mẹ già sắc mặt không tốt, Thiết Uyển không dám tiếp tục nói hết, thân thể cũng thoáng rụt vào phía trong giường.
"Con nhỏ này, cũng tại mẹ bình thường cưng chiều con quá." Hồ Nguyệt chỉ vào cô nàng, vẻ mặt trở nên cứng rắn nói.
"Rốt cuộc mẹ sao vậy? Con không có làm gì sai mà." Nói xong lời cuối Thiêt Uyển đang lớn tiếng chất vấn trở thành nhỏ giọng lầm bầm.
"Con vẫn còn dám nói! Nhanh rời giường đi theo ta ra xin lỗi, còn nữa sau này đối xử tốt với nó, cất cái tính Đại tiểu thư đi."
"Cái gì! Muốn con đi xin lỗi hắn? Con không đi!" Thiết Uyển nhất quyết chống đối, xin lỗi tên lưu manh kia? Đánh chết cũng không làm! Làm vậy không phải cho hắn đắc ý sao?
"Con có đi không!" Hồ Nguyệt giọng nói càng thêm trầm xuống, "Không đi, ta coi như không có đứa con gái này!"
"Được rồi, con đi! Con đi là được chứ gì?" Mẹ phát uy làm Thiết Uyển chỉ còn nước là khuất phục, thầm nghĩ chắc là tên kia nói lung tung làm cho mẹ mình vui vẻ đây mà, thậm chí là nói xấu mình rất nhiều cũng nên. Thiết Uyển oán giận mặt mày cau có đi ra ngoài.
"Quay lại đây!" Bà Thiết gọi giật cô nàng lại.
"Còn gì nữa?" Thiết Uyển mặc dù lòng đầy oán khí nhưng không hiện trên mặt một chút nào.
"Con chuẩn bị đi giết người hay phóng hoả vậy? Không sợ doạ chết người ta sao? Cười một chút cũng khó khăn à? Cười mím thôi, miệng mở ra một chút.Thế, tốt rồi, cứ như vậy, bây giờ đi ra."
"Xin lỗi!" Trong phòng khách, Thiết Uyển trong lòng bực bội hướng lưu manh xin lỗi.
"Không.Không cần đâu!" Hướng Nhật trong lòng rất đắc ý nhưng vẻ mặt lại làm như rất căng thẳng
Hồ Nguyệt đứng bên cạnh thấy vẻ sợ hãi của hắn, trong đầu liền nghĩ tới cảnh vẻ mặt hắn lúc bị con gái mình ngược đãi, nhưng mà hắn vẫn kiên trì chưa bỏ cuộc chứng tỏ hắn thật lòng thích con gái mình. Chàng trai tốt như vậy giờ không còn nhiều lắm, để xúc tiến "cảm tình đôi trẻ" bà Thiết giảng hoà: "Tốt rồi, sau này hai đứa phải ở chung cho tốt, tôn trọng lẫn nhau, không nên vì một chút việc nhỏ mà cãi cọ." Đương nhiên lúc bà nói lời này thì nhìn lưu manh rất từ ái còn lại trừng mắt uy nghiêm nhắc nhở, cảnh cáo con gái.
"Cái gì? Tụi con cái gì? Mẹ, mẹ có lầm không vậy? Tụi con." Thiết Uyển vẻ mặt không dám tin sau khi nghe hết câu.
Nhưng bà Thiết đã ngắt lời cô, "Con im miệng cho mẹ! Nếu sau này tiểu Hướng còn bị bắt nạt đừng trách mẹ không nhận con là con gái!"
"Mẹ - " Thiết Uyển làm nũng.
"Đừng gọi tôi là mẹ! Con nhìn tiểu Hướng xem, học tập vừa giỏi, còn giúp con làm việc nhà, đối với con mẹ không yên tâm chút nào, còn cái công việc cảnh sát nữa, theo ta thì con nên thôi luôn đi, yên tâm ở nhà hoặc làm việc khác cũng được, tóm lại cái nghề nguy hiểm này không phù hợp với con gái.
"Không muốn!" Thiết Uyển nhất thời quên mình vừa mới bị mẹ hiểu nhầm với lưu manh, làm cảnh sát là giắc mộng lớn nhất của cô nói sao cũng không thể buông được.
Mắt nhìn thấy bà Thiết sắp bộc phát, Hướng Nhật quyết làm người tốt một chút, kéo tay bà khuyên nhủ: "Bác gái, nếu tiểu Uyển thích thì người cứ để cho cô ấy làm đi, chỉ cần cô ấy thích."
Thiết Uyển không để tên kia nói tiếp, chỉ vào mặt hắn mắng: "Cái gì Tiểu Uyển? Cái anh này có tư cách gì mà gọi tôi như vậy? Thật đáng chết, nếu anh không, tôi."
"Đủ rồi!" Nhìn con gái coi lời nói của mình thành gió bên tai, Hồ Nguyệt sắc mặt tối xầm lại, sẵng giọng: "Trong mắt con còn có người mẹ này nữa không? Tiểu Hướng cũng vì muốn tốt cho con. Nhìn con không có chút gì giống một cô gái cả, nói ra ta cũng thấy là giật mình."Lời nói vừa xong, nhìn lại Thiết Uyển trong hốc mắt đã nước mắt vòng quanh.
Chưa bao giờ thấy Thiết Uyển có biểu hiện nhu nhược như vậy, Hướng Nhật thấy có chút không đành lòng: "Bác gái à, bác xem cô ấy cũng biết sai rồi."
Hồ Nguyệt nhìn về phía lưu manh, ngữ khí nhu hoà, hài lòng mang theo chút áy náy nói: "Con nha, lại chiều nó, nó không để ý gì nữa bây giờ." Nghe con gái đang khóc nhỏ, Hồ Nguyệt nghĩ ở lại cũng không thích hợp. Vì vậy mở miệng lấy cớ ra về để chuyện này cho hai người trẻ tuổi tự giải quyết với nhau.
Thiết Uyển nhìn mẹ ra cửa, lập tức nghiến răng nhìn lưu manh, hung hăng nói: "Anh đã nói với mẹ tôi cái gì?"
"Cô nói gì chứ, tiểu Lộ Lộ của anh?" Chơi Thiết Uyển một cú, lưu manh tâm tình rất sảng khoái, nhìn cô nàng ánh mắt cười cợt.
"Anh, anh kêu cái gì? Tôi giết anh" Thiết Uyển không thể nhẫn nhịn được nữa, xông lại.
Vì khoảng cách gần hơn nữa Hướng Nhật cũng muốn ôm cô nàng nhưng dùng sức không chuẩn nên ngã ra, may là bên cạnh có ghế salon không té xuống đất, nghe một tiếng "Ba".
Giãy dụa làm cho quần áo gã con trai và cô gái đều xộc xệch lộ ra vài mảng da thịt.
Ánh mắt lưu manh lộ vẻ độc ác, cô nàng vừa lộ bả vai ra, hắn đã phát hiện bên trong một cái rãnh sâu hấp dẫn vô hạn, chỉ thấy lưu manh nuốt nước miệng đang chuẩn bị nhìn rõ hơn.
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, thì ra là bà Thiết quay lại, "Có một chuyện mẹ quên chưa nói." Vừa chuyển mắt, phát hiện trên salon nam nữ đang quấn lại với nhau một chỗ, lại còn tư thế nam trên nữ dưới, hai người quần áo xộc xệch, bây giờ vẻ mặt bà mới kinh ngạc vì phát hiện đột nhiên lại quay lại quấy rầy chuyện tốt của đôi trẻ.
"Không có việc gì, các con cứ tiếp tục!" Hồ Nguyệt thầm ngượng ngùng lui ra ngoài.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 63: Không có việc gì, hai người tiếp tục đi
Chương 63: Không có việc gì, hai người tiếp tục đi