"Thật sự tặng ta?" Đột nhiên đồ đệ yêu đưa tặng hàng độc, Hướng Nhật không tin, ngơ ngác hỏi lại. Cái món này chả phải là thứ nàng thích nhất sao? Lần trước còn cố sống cố chết, không ngại cả sư phụ cũng phải lấy lại về. Hắn phải chơi đòn lấy trộm lúc đồ đệ vắng mặt. Không nghĩ nàng đột nhiên đưa tới tận tay. Tên lưu manh sướng đến ngất ngây.
"Đúng vậy sư phụ" Thạch Thanh đỏ mặt gật đầu, hoàn toàn không có vẻ gì miễn cưỡng. Trên mặt chỉ hiện lên vẻ ngượng ngùng e lệ khiến tên lưu manh xúc động phát run.
"Cái gì đấy? Em xem với." Sở Sở đi ngang qua thấy hai thầy trò thậm thà thậm thụt to to nhỏ nhỏ (tưởng tượng đi mấy cưng), tò mò hỏi.
Hướng Nhật toàn thân chấn động. Lúc này muốn tiếp nhận "lễ vật" của trò yêu tuyệt đối không được bởi có con hổ cái vẫn đăm đăm nhìn hắn. Đúng thời khắc mấu chốt, trí thông minh của tên lưu manh với 2 bằng thạc sỹ vận chuyển với tốc độ ánh sáng, rốt cuộc cũng nghĩ được biện pháp, lập tức gấp nhỏ chiếc quần vốn dĩ đã bé xíu vào lòng bàn tay: "Tiểu Thanh đưa anh một chiếc khăn tay để lau mũi." nói đến đây, tên lưu manh cố ý khịt khịt cái mũi.
"Anh bẩn quá đi." Sở Sở vẻ mặt phẫn nộ, tự nhiên cũng không nghĩ rằng đưa cái khăn tay để lau mũi cũng không giải quyết được cái gì. Chỉ thấy khó chịu vì tên lưu manh trước mặt người lạ, lại là bạn tốt của mình lại có hành động bất nhã như vậy. Lại thấy khuôn mặt của Thạch Thanh lúc này đỏ bừng, dám chắc là muốn cười vào mũi mình mà ngại không dám quay mặt cười thật lớn. Nghĩ tới đây, nàng càng hung thần ác sát lườm nguýt hắn như lấy được.
Hướng Nhật thầm than may mắn, cuối cùng cũng thoát, suýt chút nữa bị con hổ cái bắt gian tại trận. Ơ, nhưng mà cái cảm giác này nó.kích thích thật (thiên hạ có câu: vừa. ịt vừa run. Nghĩ lại cũng thấy hưng phấn đến nóng cả đầu (thực ra tớ định để là cửng cả c.nhưng mà thôi bậy quá). Vừa định quay lại phòng ngẫm nghĩ xem có phải càng ngày mình càng có xu hướng thích bị bạo ngược (khổ dâm) hay không, đột nhiên thấy con cọp cái hung ác nhìn hắn đăm đăm. Một bên khác đồ đệ u oán nhìn hắn. Hướng Nhật cũng tự giác bước ra khỏi phòng.
Kế tiếp vài ngày, Hướng Nhật cũng không có ngày nào nhàn rỗi. Ngày mười một cũng nhanh chóng tới, mẹ cũng sắp tới rồi. Sở Sở như phát cuồng. Sau khi tan học lập tức kéo hắn đi mua sắm. Theo lời đại tiểu thư giải thích là phải ăn mặc thật đẹp để đón mẹ chồng tương lai. Đồng thời cũng thuận tiện chọn giúp nàng mấy món trang sức.
Thạch Thanh cũng không biết đi cùng làm gì. 2 mỹ nhân đi shopping cùng nhau cũng khiến không khí càng thêm sôi động. Nàng mặc một chiếc váy ngắn (cái này tớ theo TA: tutu vest chắc là váy liền áo ngắn ngang đùi. Tớ không rõ mode lắm đâu), mặc dù cũng không thời thượng lắm nhưng đối với người bảo thủ như nàng thì cũng là 1 tiến bộ lớn. Chẳng những Hướng Nhật nhìn nàng, trong mắt ánh lên vẻ quái dị mà ngay cả Sở Sở cũng bất ngờ. Đương nhiên Sở đại tiểu thư cũng không có ý kiến gì. Phải mặc đồ ngắn mới toát lên vẻ đẹp của cái đùi, cũng không ngại vì sơ ý mà hở ra tí da tí thịt.
Nhàm chán, Hướng Nhật kiểm tra quần áo nàng mới phát hiện: mặc dù có thiếu vải chút ít nhưng cũng tuyệt đối nghiêm mật chỉnh chu, dù có cúi gập người xuống cũng không lộ gì hết, không khỏi lắc đầu bội phục cô trò yêu chọn quần áo cẩn thận. Chỗ nào cần hở thì phải đảm bảo là hở, cái gì không được hở thì đố thằng nào nhìn được cái gì. Đồng thời trong lòng cũng phát ghen (ước gì anh ấy là cái váy)
Việc khiến tên lưu manh hậm hực nhất là sau cái vụ thân tặng bảo bối kia, đồ đệ yêu của hắn luôn né tránh hắn. Dù có vô tình ánh mắt hai người chạm nhau cũng lập tức vờ như lơ đễnh nhìn đi chỗ khác.
May mắn nhất là việc hắn lo lắng cũng không có phát sinh.
Mấy hôm trước đánh thằng cậu hai con nhà có vẻ có thế lực cũng không có rùm beng. Điều này khiến trong lòng hắn nghi nghi hoặc hoặc, cũng chỉ biết quy tất cả công lao lên người bé cảnh sát xinh đẹp kia. Thật sự đúng là như thế. Tên lưu manh cũng không biết ba chữ "vị hôn phu" mà nàng nói ra uy lực dư lào, dưng mà "Phương thúc" cũng không chậm trễ, lập tức đem cái tin mạnh như động đất cấp 9 ấy nói cho "lão bằng hữu" của hắn khiến "lão bằng hữu" ấy cũng kiêng kị với thân phận "bố vợ" tên lưu manh, vô cùng "thành thật" báo tin cho "cháu trai" mà không dám động thủ động cước.
Việc khác nữa khiến cho đám phú thương trong tâm có quỷ càng them khủng hoảng chính là: "nhà số 68 khu Chân Long biệt thự có vụ giết người ghê rợn." cũng hoàn mỹ kết thúc. Cảnh sát đưa ra đáp án vô cùng ngoài dự đoán nhưng cũng có thể êm xuôi dư luận. Ngô thị tập đoàn, Ngô Hạc Duyên cấu kết với bọn cướp ngân hàng. Hơn nữa cảnh sát cũng truy ra nhiều "chứng cứ" cho thấy hắn không việc ác nào không làm. Thừa dịp đêm tối cảnh sát phái ra tinh anh đem bọn cướp tiêu diệt sạch. Sở dĩ không nói ra bởi lo sợ bọn cướp có vũ trang này nghe được bóng gió kế hoạch của bọn họ chạy mất. Hướng Nhật đối với việc này cũng chả mấy để tâm, nhưng làm việc cũng càng thêm cẩn thận, sợ lộ đầu mối. Dù sao lúc ấy tuy nói có mỗi mình hắn không ai chú ý tới, nhưng cũng có người nói rằng lúc ấy có trông thấy một người trẻ tuổi đi bộ ra ngoài.
Còn có một tin tức khiến giới giải trí sục sôi, chính là con trai của ông vua đồ chơi Lý Tam, ngôi sao xán lạn Lý Tinh nhập viện vì uống thuốc quá liều, còn đánh nhau với một đám du côn. Thân thể không lấy gì làm mạnh mẽ của hắn phải gánh lấy trận mưa đòn, nếu không phải là vì có một nhà báo ảnh can thiệp, chắc hắn đã bị đánh chết rồi.
Hướng Nhật cho rằng mình vẫn còn khách khí, sau khi ép uống thuốc vẫn chưa đi ngay, lại có thiện ý gọi đến vài số điện thoại của các tòa soạn báo, nếu không thì tên mặt trắng kia bây giờ không phải ở trong phòng y tế mà phải lên nóc tủ ngắm gà khỏa thân rồi.
Thứ khiến gã lưu manh ngạc nhiên là, tên tiểu tử này không tìm đến trả thù, theo lý mà nói thì người mang thâm thù đại hận như thế không thể nuốt trôi. Hơn nữa hắn còn có vẻ như là người có thế lực, nghe nói hắn là lão đại của đệ nhất hắc bang, chỉ là ta chưa từng nghe nói đến bao giờ? Bàn Long Hội? Ạch, chi bằng ta cẩn thận nghe ngóng một chút" Hướng Nhật suy nghĩ mông lung.
"Bịch, phía sau hai vị đại tiểu thư tên lưu manh bất ngờ va phải người khác khiến người ta ngã ngửa về phía sau kêu lên đau đớn, may mà bạn bè đi cùng kịp thời giúp đỡ.
"Ây chà, ngươi đi có nhìn đường không vậy" Bạn của người bị ngã gay gắt.
Ở phía trước, Sở Sở cùng Thạch Thanh hoàn toàn không để ý đến sự việc đang xảy ra đằng sau, hai người đảo mắt nhìn hàng hóa, thốt lên hưng phấn rồi dừng lại trược một cửa hàng trang sức.
Hướng Nhật rời mắt khỏi hai vị tiểu thư, nhìn ba nam hai nữ, lúc này cô gái đang chống nạnh cũng thuộc loại trẻ trung nóng bỏng, hắn gây ấn tượng với nàng: "Tại sao không nói là do bạn của cô nhìn không kỹ?"
"Cái gì? Ngươi va vào người ta còn nói thế?" Cô nàng nóng bỏng cáu gắt muốn ra tay, một người bạn trai cao lớn của cô ta kéo lại, cô nàng tức giận giơ ngón tay thối (fuck u) lên trước mặt tên lưu manh.
Có lý hay không, không phải ai cũng có quyền định đoạt, ở đây sự thật rõ rành rành. Đầu tiên, ta đi trên đường, bạn của cô có mắt để nhìn chứ, sao hết lần này đến lần khác va phải ta? Nói nhẹ nhàng hơn, cho dù ta muốn chạm vào cô ta, không phải là cô ta vẫn có thể né tránh sao? Nói như vậy thì ai mới là kẻ không có mắt?" Hướng Nhật nói đến đây đưa mắt nhìn cô nàng nóng bỏng một cách khinh bỉ.
Cô nàng nóng bỏng còn định nói gì nhưng lại bị tay bạn trai bên cạnh kéo lại, anh ta nhìn chằm chằm gã lưu manh: "Huynh đệ, việc gì phải so đo với một cô gái thế?"
"Không phải ta muốn so đo, mà tại cô ta không hiểu quy củ" Hướng Nhật nói nhẹ bâng.
"Thằng khốn nạn, tao giết mày!" Cô nàng nóng bỏng vừa nghe lời này lửa giận lại bốc lên phừng phừng, nhưng lần này là cô bạn gái ôm cô ta lại.
"Muốn giết ta? Cô phải có khả năng đó, nhưng ta xem ra cả đời này cô cũng không có hy vọng, chi bằng chúng ta cùng hạ hỏa" Hắn còn muốn nhân cơ hội tiếp tục lấn tới, nhưng cô nàng vừa rồi đột nhiên đưa cặp mắt thanh tú nhìn hắn, hỏi hắn với thái độ khẳng định: "Ngươi là Hướng Quỳ?"
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 69: Anh là Hướng Quỳ?
Chương 69: Anh là Hướng Quỳ?