"Các người, ai là ông chủ chỗ này?" Tiểu Ngũ đanh mặt nói với mấy người đang ngồi. Bởi vì ánh đèn lờ mờ nên hắn vẫn chưa thấy lưu manh đang ngồi trong góc.
Hầu Tử đang ai oán sao mà mới vừa khai trương đã bị cảnh sát tới phá đám rồi, sau này làm ăn chắc chắn sẽ khó khăn, thì bị Cuồng Lang đằng hắng một tiếng nhắc nhở, lập tức đứng dậy: "Là tôi, xin hỏi các anh là."
Tiểu Ngũ không đợi cho hắn nói hết câu đã nhiêm giọng nói: "Là anh thì được rồi. Tôi hỏi anh, ở đây có người buôn ma túy anh có biết không?"
Hầu Tử làm ra vẻ mặt ngạc nhiên, "Làm sao có thể được, cảnh quan à. Chỗ này của em là làm ăn chân chính."
"Làm ăn chân chính? Đừng có tưởng tôi không biết anh là ai nghen." Tiểu Ngũ hừ lạnh một tiếng, "Anh gọi là Hầu Tử, là người của "Ngã Lang Bang' (Ngã Lang = sói đói), tiểu đệ của Cuồng Lang. Xã hội đen còn có chuyện làm ăn chân chính sao?"
"Cảnh quan, xin đừng hiểu nhầm, bọn tôi đều là xã đoàn hợp pháp." Lúc này Cuồng Lang lên tiếng rồi.
Tiểu Ngũ nhìn theo hướng âm thanh, lúc này mới phát hiện ra người mình vừa mới nhắc đến đang có mặt tại đây, tiếp theo liền thấy Gấu Xám đang ngồi phía đối diện, trong lòng cả kinh: "Ủa? Thì ra đại nhân vật trong 'Ngã Lang Bang' đều ở đây hết." Tiểu Ngũ không ngờ rằng nhận được tin báo nói là có người bán ma túy, bất ngờ có thể câu được mấy con cá lớn. Ngó tới cái gã đeo mắt kính ngồi kết bên Gấu Xám, tuy là không biết mặt nhưng có thể ngồi cùng chỗ với Gấu Xám thì ước chừng thân phận của hắn ít nhất cũng phải xêm xêm, chỉ là cái thằng ngồi kế Cuồng Lang là.hình như hơi quen quen. Đang định bước lại gần nhìn cho rõ thì đối phương đã mở miệng rồi: "Tiểu Ngũ, lại gặp rồi."
"Anh là." Tiểu Ngũ giật mình, giọng nói của đối phương sao mà nghe quen thuộc quá, hỏi ướm: "Anh có phải là Hướng lão đại?" Bởi vì vụ đánh bài lần đó, Hướng Nhật toàn thắng, cả đám đều thầm gọi hắn là Hướng lão đại. Bất quá trong mắt của mấy người bên cạnh thì lại thấy không bình thường, thường thì được gọi là "lão đại" đều là nhân vật đỉnh đỉnh trong hắc đạo, mà lần này lại được một gã cảnh sát gọi như vậy, thiệt là càng đáng cho người khác phải suy nghĩ.
Cuồng Lang và Gấu Xám liếc mắt nhìn nhau, tuy ánh sáng không đủ nhưng từ trong ánh mắt của nhau đã thấy một tia sáng chợt lóe. Hai thằng đang lo lắng không biết làm sao mò ra gốc gác của gã kia, bay giờ có người nói ra thì càng tốt, bất giác đều dỏng tai lên nghe.
Chỉ có gã Ba Khắc đeo kính đen là không có động tĩnh gì, nhưng cũng không loại trừ chuyện ở đằng sau kính đen hắn đang đánh giá lưu manh.
Hướng Nhật đứng dậy, cười ha ha đi tới trước mặt Tiểu Ngũ: "Không ngờ là chúng ta có thể gặp mặt ở chỗ này."
"Hướng lão đại cũng ở đây a." Hai gã cảnh sát trẻ tuổi ở sau lưng Tiểu Ngũ cũng đi lại, vẻ mặt kinh ngạc, thấy hắn hình như hơi cao hứng. Bất quá cũng không phải không có lý do, lúc ban đầu mấy tên này ở trong cục cảnh sát chỉ làm chuyện mời trà mời nước, cũng bởi vì cùng hắn đánh mấy ván bài mà đã được Thiết đại cục trưởng cho thăng liền mấy cấp, không phải làm mấy chuyện lặt vặt nữa, lương hướng cũng tăng mấy lần. Mấy gã này dĩ nhiên không nghĩ tới Thiết Uyển làm như vậy là có lý do nào khác, đều đem công lao thăng chức tăng lương toàn bộ đổ lên đầu lưu manh. Bây giờ thấy vị tài thần đại lão gia này, làm sao mà không hưng phấn cho được chứ. Hy vọng biểu hiện tốt chút, hắn có thể thổi thêm chút gió, có thể kiếm được một căn nhà mà chỉ có cảnh sát viên có chức vụ cao nhất định mới được phân phối.
Hướng Nhật có lẽ không rõ trong lòng bọn họ đang tính toán gì, cười cười cùng bọn họ chào hỏi mấy câu, chuyển ánh mắt đến trên người Tiểu Ngũ.
"Hướng lão đại, anh đây là?" Tiểu Ngũ có hơi không kìm chế được thái độ của mình, có thể ở chỗ này lại còn ngồi chung chỗ với mấy trùm xã hội đen, đoán chừng quan hệ giữa bọn họ không phải qua loa, vậy thì còn phải tiếp tục tra xét sao?
"Quán bar của thằng bạn mới khai trương, tôi qua chúc mừng thôi. Đúng rồi đó, Tiểu Ngũ, anh lại đây để làm công sự hả?" Nói thiệt, Hướng Nhật không hy vọng là lúc này cảnh sát xảy ra xung đột với cái thằng đang ngồi kia. Đương nhiên nếu như không có cái thằng Ba Khắc trùm buôn ma túy kia thì hắn sẽ rất vui mừng làm người đứng ngoài nhìn. Nhưng mà ta đây đã từng nghe lời giới thiệu của một nữ cảnh sát, hắn biết Ba Khắc tuyệt sẽ không thúc thủ chịu trói, cái thứ hung đồ như hắn khẳng định sẽ chống trả tới cùng. Nếu như chỉ có mình thằng này thì cũng không sao nhưng điều quan trọng là trong những chỗ bí mật còn có đám hộ vệ của hắn nữa. Nếu nói là mấy thằng đó trên người không có mang theo vũ khí có lực sát thương lớn thì tuyệt đối là lừa gạt người khác. Chỉ cần song phương khai hỏa thôi, Hướng Nhật không mắc công tính toán cũng biết, bên cảnh sát nhất định sẽ thương vong thê thảm, thậm chí toàn quân bị diệt sạch. Đó không phải là kết quả mà lưu manh muốn thấy, lại thêm có thể còn có khả năng ngộ thương chính hắn nữa. Huống hồ, ngay lúc Tiểu Ngũ mấy người vừa mới tiếp cận, hắn đã ngó thấy thằng trùm buôn ma túy kia ra dấu tay. Người thường nhìn vào thì thấy rất bình thường nhưng trong tình huống này thì thật không thích hợp, có lẽ là thông tri cho bọn đang ẩn núp chuẩn bị sẵn. Mà ngay lúc Ba Khắc mới hoàn thành dấu tay, Hướng Nhật lập tức cảm thấy sởn gai ốc giống như là bị rắn độc trừng mắt nhìn vậy, tựa hồ như đã nhìn thấy một họng súng đen ngòm đang nhắm vào bên này.
Tiểu Ngũ tuy có chút không hiểu tại sao hắn có qua lại với đám xã hội đen nhưng trong lòng hắn dám khẳng định Hương lão đại tuyệt đối không phải là kẻ xấu. Đây không phải chỉ là khẳng định đối với nhân phẩm của hắn thôi, đương nhiên phần nhiều là xuất phát từ sự tín nhiệm đối với một vị nữ cảnh sát nữa.
"Thì ra là vậy. Có khi chúng tôi đã nhận tin vịt rồi, chuyện kinh doanh của bạn bè của Hướng lão đại toàn là làm ăn chân chính, làm sao có thể có kẻ buôn ma túy."
"Không sai, không sai." Hai thằng bạn đánh bài ở phía sau cũng phụ họa.
Lần này, đám người đang ngồi đều sửng sốt, vốn dĩ còn tưởng lưu manh là một đối tượng "chiếu cố kỹ" của cảnh sát, nào ngờ lại xảy ra biến hóa đầy kịch tính như vậy. Thấy biểu hiện của mấy thằng cảnh sát choai choai xem ra hình như gã này có quan hệ mật thiết sâu đậm với cấp trên của cảnh sát. Nghĩ tới đây, bọn chúng đều thở phào nhẹ nhõm, đồng thời bất giác nhìn hắn cũng cao hơn mấy bậc. Có thể khiến cho cảnh sát phái ra nhiều người như vậy mà không thu hoạch được chút nào trắng tay bỏ đi, thì cũng phải cỡ em của vợ hoặc là tiểu tình nhân gì đó của cục trưởng, đại loại như vậy.
Hầu Tử có cảm giác như chết đi sống lại, hắn nhìn Hướng Nhật với ánh mắt sùng bái, không ngờ là Đại ca có giỏi vậy, ngay cả cảnh sát gặp mà cũng phải kêu một tiếng "lão đại", còn hổng dám ho he, ngoan ngoãn rời đi.
Hướng Nhật thầm thở phào nhẹ nhõm, hắn một mực chú ý cử động của Ba Khắc, thấy hắn làm một dấu tay lúc mình đang nói chuyện vui vẻ với mấy gã cảnh sát choai choai kia, lập tức, cái cảm giác toàn thân đổ mồ hôi lạnh biến mất.
Tiểu Ngũ thấy không có chuyện gì rồi, bái bai Hướng Nhật đang định rời đi.
"Chuyện gì đó?" Một trung niên cảnh sát đi tới, sau lưng còn có một cảnh sát to như cọp.
"Vạn Đầu, không vấn đề gì rồi." Tiểu Ngũ nhìn thấy hắn, đi đến trước mặt gật gật đầu.
"Xong rồi?" Trung niên cảnh quan nhất thời có hơi bất ngờ.
"Đúng vậy, Vạn Đầu, có Hướng tiên sinh ở đây, tuyệt đối sẽ không có vấn đề." Tiểu Ngũ chỉ vào người bên cạnh nói.
"Hướng tiên sinh?" Trung niên cảnh quan càng thêm hồ đồ.
"Là như vầy." Tiểu Ngũ kề sát tai hắn nói gì đó, sau đó mới thấy người được gọi là "Vạn Đầu" ngó lưu manh thật kỹ, trong mắt đem theo nghi hoặc, vẻ không dám tin càng nhiều hơn. Bất quá, nghĩ tới Tiểu Ngũ sẽ không gạt mình, nên nói: "Thì ra là Hướng tiên sinh cũng ở đây, vậy không có vấn đề gì rồi, mọi người rút quân."
"Vậy thì, đa tạ. Vạn cảnh quan, bữa nào mời mọi người uống trà nha." Hướng Nhật cũng khách khí nói, hắn biết có thể khiến cho người ta vui vẻ đi chỗ khác chính là bởi vì cái thân phận "ông xã" của cô nàng cảnh sát kia đã lan truyền rồi.
"Nếu có cơ hội, nhất định rồi." Đối với Vạn Đầu trắng tay không thu hoạch được gì mà nói thì đúng là có hơi tội nghiệp, nhưng có thể biết cái "Bát Quái" bự như vậy tựa hồ cũng là một chọn lựa không tệ.
"Hướng tiên sinh quả nhiên không đơn giản a!" Thấy cảnh sát đều đi hết, Cuồng Lang đứng dậy, nhìn hắn đầy thâm ý.
"Thường thôi, thường thôi." Hướng Nhật phát hiện là bản thân hắn cũng đã biết cách làm bộ, cười cười nói nói.
Gấu Xám cũng đứng dậy, có vẻ như cái loại nhân vật có ảnh hưởng lớn như vậy đối với cảnh sát chính là loại mà hắn cần, đang muốn nói gì đó thì Ba Khắc ngay bên cạnh nãy giờ không hề mở miệng đột nhiên nắm chặt lấy hắn, ngoảnh đầu nhìn về phía lưu manh, tuy bị kính đen che khuất nhưng lưu manh có thể xác định hắn chính xác là đang ngó mình: "Hướng tiên sinh, không biết chúng ta có cơ hội hợp tác với nhau không?"
Hướng Nhật trong lòng chợt động: "Ồ, cơ hội hợp tác gì?" Hắn rất rõ ràng, cái thằng này là buôn ma túy, kiếm mình hợp tác thì chỉ có bởi vì chuyện buôn ma túy thôi, hoặc là muốn mượn "Vương Bát chi khí" ta đây mới phát ra lúc nãy để tránh đụng cảnh sát. Tuy nhiên ta đây cũng có thể mượn chuyện này mà từ hắn điều tra một chút về chuyện A8, nhưng hợp tác với hắn thì thật sự là quá nguy hiểm. Cái chuyện như vậy phải suy nghĩ đắn đo thật kỹ mới được.
"Hiện giờ không tiện nói, nếu như Hướng tiên sinh có rảnh thì chúng ta hẹn lúc khác được không?"
Hướng Nhật đang suy nghĩ làm sao chối từ, cái điện thoại trong túi lại reng ngay lúc này, lập tức thò tay móc ra, liếc thấy trên màn hình là Sở tiểu thư gọi lại, Lưu manh không chút do dự bấm phím nhận cuộc gọi.
"Ui, chuyện gì vậy?"
"Hướng Quỳ, về nhanh lên, dì muốn tìm anh." Có thể nghe thấy giọng nói của Sở Sở rất gấp rút.
Hướng Nhật lập tức chìm vào trạng thái khẩn trương "Cái gì! Em nói gì? Dì của anh?"
"Về mau lên, em cúp máy đây." "Cụp" một tiếng, đầu bên kia chỉ còn tiếng máy bận tít tít.
Tuy là có hơi không hiểu tại sao, nhưng Hướng Nhật vẫn lập tức quay người dzọt đi, đương nhiên không phải là gấp rút quay về nhà để gặp cô em vợ không biết chui từ đâu ra, mà là để né lời mời mọc của trùm ma túy.
Ai cũng nghe thấy vẻ hốt hoảng của hắn mới rồi lúc nghe điện thoại, tưởng là phát sinh ra chuyện lớn gì, cũng không có để bụng hành vi vô lễ của hắn, nhìn hắn biến mất khỏi cửa quán bar.
Đính chính: Lúc đầu dịch là 'em dâu'. Đọc đến đoạn sau mới biết dịch không chính xác. Phải là 'dì' mới đúng. Tại vì chữ 小姨 có hai nghĩa, chủ quan không đọc đoạn sau nên dịch nhầm. Sorry hén.
"Cô là dì của tôi?" Hướng Nhật kinh nghi nhìn cô gái trẻ đang ngồi ghế sô - fa uống trà với điệu bộ ưu nhã. Sở Sở và Thạch Thanh len lén thì thầm gì đó ở bên cạnh. Cô nàng này khoảng 27, 28 tuổi, bề ngoài so với mẹ hắn mới vừa rời khỏi hồi sáng thì chính xác là giống đến 5, 6 phần, bất quá tuổi tác nhỏ hơn nhiều. Hướng Mẫu nhìn giống một phụ nữ trung niên, khóe mắt đã có vết chân chim, nhưng mà cái cô nàng trước mặt tự xưng là dì của hắn thì da thịt vẫn còn mềm mại mịn màng, nếu như không bởi vì toàn thân phát ra phong vận nữ nhân thành thục thì Hướng Nhật còn tưởng cô nàng chỉ bằng tuổi Sở Sở thôi.
Cô gái trẻ không nói tiếng nào, chỉ đánh giá Hướng Nhật thật kỹ, một lúc lâu sau mới khẽ buông hai tiếng: "Giống quá."
"Bác ơi, có khi nào bác nhận nhầm người rồi không?"
Nếu như không phải thấy hình dáng bên ngoài có hơi giống Hướng Mẫu, Hướng Nhật đã sớm xem như bệnh tâm thần mà đuổi đi rồi. Tuy Hướng Mẫu mới đến có hai ngày, nhưng do lưu manh cố ý hỏi dò thông tin nên đối với tình hình trong nhà đã dò biết rõ ràng, trước giờ chưa hề nghe nói là còn có một bà dì.
"Bác?" Cô gái trẻ trợn trừng mắt, khuôn mặt đã bắt đầu méo mó: "Mi mới gọi ta là 'bác' hả?"
"Không được sao?" Hướng Nhật độp lại, thái độ rất không lịch sự.
Thấy hắn không tôn trọng mình chút nào, cô gái trẻ làm mặt dữ: "Ta nói mi nghe nhá nhóc con, ta là dì của mi đấy."
Hướng Nhật rất muốn cười phá lên, không thèm để ý tới ánh mắt cảnh báo của Sở Sở và đồ đệ bên cạnh hắn, ngúc ngoắc lắc đầu nói: "Đã từng tuổi này rồi, lừa gạt cũng gặp nhiều rồi, cũng chưa từng thấy ai hung hăng như vậy."
Sự thật là, trong lòng hắn đã tin mấy phần rồi, chỉ là vẫn còn nghi vần chưa giải quyết được.
"Mi nói gì!" Rõ ràng là cái cô nàng tự xưng là "dì trẻ" của hắn rất nóng tính, "có tin hay không ta đấm mi!"
Lưu manh cũng không nói gì, kéo một cái ghế đẩu tròn qua, ngồi ngay trước mặt cô nàng, hai chân gác lên bàn uống trà, rung rung đùi, ra vẻ rất thèm ăn đấm.
Cô gái trẻ đột ngột đứng dậy, song quyền áp sát vào nhau, bất quá lại kiêng dè chuyện gì nên không đấm lên người gã lưu manh đang đợi được ăn đòn: "Nếu như không phải là.nhóc con, đối với ta tốt nhất là mi nên khách khí một chút!"
"Chứng cứ!" Hướng Nhật nhìn cô nàng chằm chằm, "Tôi cần có chứng cứ."
Cô gái trẻ dĩ nhiên biết cái chứng cứ mà hắn đề cập là cái gì, liếc hai cô nhóc xinh đẹp bên cạnh đầy thâm ý, nói: "Mi không cảm thấy là ta rất giống mẹ ruột của ai đó à?"
"Giống nhau thì cũng đâu có nghĩa là có quan hệ đúng không?" Hướng nhật phi thường bất mãn đối với ý ngầm trách cứ trong ngữ khí của cô nàng.
"Vậy mi muốn gì?" Cô gái trẻ hình như không biết ai kia đang bực mình, lại ngồi xuống sô - fa, cái vẻ cuồng nộ ban đầu cũng đã hơi bình tĩnh lại.
"Nói rõ một chút rốt cuộc là chuyện gì, hình như trước giờ tôi chưa từng nghe người nhà nói là có một 'dì trẻ'?" Lưu manh nhìn cô nàng với vẻ mặt đầy hoài nghi.
Nghe lời này của hắn xong, ánh mắt của cô gái trẻ trong chốc lát bỗng trở nên ảm đạm, ngữ khí cũng trở nên trầm trọng: "Sự việc này phải bắt đầu kể từ hai mươi năm về trước."
Vừa thấy có cố sự để nghe, mà lại còn có liên quan đến thân thế của lưu manh nhà mình, Sở Sở và Thạch Thanh đều lộ ra vẻ hứng thú, dỏng tai lên nghe.
Bất quá Hướng Nhật không muốn bị nhiễm phải cái vẻ bi thống do cô nàng đã chuẩn bị từ trước, bình thường chuyện hắn thích làm nhất chính là làm cho người khác cụt hứng, chưa đợi đối phương nói tiếp thì hắn đã mở miệng cắt ngang: "Kể chuyện xưa thì cứ kể chuyện xưa, nghe xong tôi không thèm trả tiền cho cô đâu."
"Khốn khiếp!"
Cô gái trẻ vốn đang không vui do đang nhớ lại chuyện dĩ vãng lập tức nổi điên.
"Nhóc con, ngàn vạn lần đừng khiến ta nổi giận, nếu không thì cho dù là mẹ của mi có đến thì ta cũng phải đập mi đến nổi mẹ mi cũng không nhận ra mi đó."
Ngay cả Sở đại tiểu thư và Thạch Thanh bên cạnh dối với việc lưu manh cắt ngang cơn ghiền nghe chuyện xưa cũng cực kỳ bất mãn, hai nàng một người giận dữ quát "Hướng Quỳ", một người phụng phịu "sư phụ", rốt cuộc khiến cho lưu manh đang tính dương oai phải xì hơi xẹp lép.
Liếc nhìn hai nhỏ với ánh mắt quái dị, cô gái trẻ quay sang nói với Hướng Nhật: "Chuyện ta nói đây có liên hệ đến thanh danh của nhà họ Dịch chúng ta, mi có tin hay không cũng được, đây là sự thật. Năm đó."
Nghe xong một đống chuyện xưa bao nhiêu năm về trước, trong lòng Hướng Nhật khinh bỉ không thôi. Lại là một đoạn chuyện cổ hủ, không gì ngoài chuyện tiểu thư nhà giàu yêu thư sinh nghèo, bị gia đình phản đối. Chỉ là ông già của mình cũng không phải là thư sinh nghèo gì, bất quá cũng không đi tới đâu, một quân nhân giải ngũ chỉ học đến cao trung, so với người ta thì đúng là cũng không xứng. Sự tình đoạn đầu rất đơn giản, bởi một lần anh hùng cứu mỹ nhân, sau đó mỹ nữ hứa hẹn trăm năm, sau đó người đàn ông không chịu nổi sự cám dỗ của sắc đẹp, hai người rơi vào lưới tình. Ngay lúc hai người đang tình nồng ý đậm bên nhau không rời thì nhân vật phản diện số 1 là ông già của cô tiểu thư nhà giàu xuất hiện, thấy con gái của mình đi yêu một gã mà ngay cả công việc cũng không có, dĩ nhiên là nổi trận lôi đình, từ đó dùng bao nhiêu thủ đoạn, hắc bạch gì đều có cả. May mắn là người đàn ông đó cũng không phải là thứ dễ nuốt, trong bộ đội mấy năm đã học được ít món nghề, lại còn có thêm mấy chiến hữu thân thiết giúp đỡ, đơn giản là không bị thương hại chút nào. Ông già lại càng bực tức, hứa hẹn với một gia tộc thực lực cũng xêm xêm sẽ gả con gái cho. Nhưng mà, tại thời điểm mấu chốt cuối cùng, người con gái đó thẳng thắn cự tuyệt ý định của ông già, mới bất ngờ cho hay là đã cùng với người đàn ông kia 'gạo nấu thành cơm' rồi, và cũng đã có thai. Ông già thấy không thể thay đổi sự việc được, còn trở gây tiếng xấu cho gia tộc (là scandal đó!), trong cơn nóng giận, đoạn tuyệt quan hệ cha con. Cuối cùng đương nhiên là người con gái kia trốn đi cùng người đàn ông, người có tình rốt cuộc cũng thành quyến thuộc.
Sở Sở và Thạch Thanh nghe mà thầm rơi lệ, cảm thán người tốt giống như Hướng Mẫu không ngờ lại có một quá khứ đau lòng không muốn nhớ lại như vậy, ngay cả ánh mắt nhìn lưu manh cũng biến thành đồng tình ám muội.
"Mấy người nhìn tôi làm gì, chuyện này đâu có quan hệ gì với tôi đâu."
Hướng Nhật thật sự không chịu nỗi ánh mắt giống như đang nhìn con thú nhỏ bị thương của hai cô nàng. Đáng tiếc là vô luận hắn có nói gì đi nữa thì đại tiểu thư hết sức thông cảm một mực không hề thay đổi mục quang đang nhìn hắn.
"Bây giờ phải chăng con cũng nên gọi ta là dì rồi?" Cô gái trẻ đắc ý nhìn điệu bộ bẻ mặt của hắn.
"Cô không cảm thấy 'bác' thích hợp hơn." không để Hướng Nhật nói xong, cô gái trẻ đã ném phụt cái chai rỗng trong tay đến: "Đáng chết!"
Hướng Nhật nhẹ nhàng giơ tay ra đỡ, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, bất quá trong mắt hắn vẫn hàm chứa sự khinh miệt: "Cứ cho là cô là.người nhà của tôi, nhưng mà hai mươi năm không liên lạc, cô tưởng rằng bây giờ có thể nhận bà con sao? Còn nữa, lúc đầu ông già đem.mẹ tôi đuổi khỏi nhà, cũng chính là nói tôi không còn dính dáng gì với mấy người nữa."
Sự thật là, ngoại trừ huyết nhục trên người ra thì lưu manh không thể thừa nhận là hắn có nửa điểm quan hệ gì với cái nhà họ Dịch rắm chó kia.
Cô gái trẻ cười lạnh: "Con nghĩ như vậy cũng phải, bất quá, con không lẽ không nghĩ cho mẹ con chút nào sao? Con có dám khẳng định là trong lòng mẹ con không hề muốn trở về nhà không?"
Chính xác, Hướng Nhật phát hiện là đã bỏ sót cảm thụ của người khác, bản thân hắn cũng không phải là Hướng Quỳ thật sự, bởi vậy nói như thế cũng không phải băn khoăn gì. Nhưng người cho mình cảm giác ấm áp, người mẹ khiến cho hắn không cầm được xúc động, trong lòng bà có nghĩ như vậy không? Giống y như bản thân hắn đây thường hay nhớ lại tình cảnh của cô nhi viện lúc hắn còn nhỏ, có lẽ, bà ta cũng rất rất tưởng niệm cái nhà đó? Bất quá, có một điểm rất khả nghi, Hướng Nhật nhìn cô gái trẻ vẻ mặt lạnh lùng: "Tôi rất lấy làm lạ, tại sao đã hai mươi năm không viếng thăm, lại ngay lúc này muốn nhận người thân? Có lẽ nào là ông già đột nhiên cắn rứt lương tâm, ý thức được lỗi lầm của mình, bởi vậy nên mong muốc chuộc lại lỗi lầm?"
"Đương nhiên là không phải!"
Cô gái trẻ lập tức gạt phăng cái đoán mò không có chút căn cứ này, tiếp theo, dưới ánh mắt sửng sốt của hai cô nàng bên cạnh, lôi lưu manh ra ngoài, thuận tiện khép cửa lại luôn.
.
"Thiệt là kỳ quái, ta tại sao lại lôi con ra ngoài?" Cô gái trẻ nói.
"Có hơi kỳ thiệt." Hướng Nhật làm ra vẻ không để ý lắm, nói.
Cô gái trẻ không có trực tiếp trả lời câu hỏi của hắn, mà lại hỏi thêm: "Không phải lúc nãy con hỏi tại sao hai mươi năm đã không thăm viếng, bây giờ lại nhận người thân sao?"
"Không sai," Hình như cũng không cần phải ra ngoài mới nói được mà? Hướng Nhật trong lòng nói thêm một câu.
"Vậy để ta nói cho con biết, là bởi vì lợi ích!" Lúc cô nàng nói đến hai chữ này, trong mắt lóe sáng.
"Lợi ích?" Hướng Nhật kinh ngạc, "hình như trên người tôi đâu có lợi ích gì có thể lấy được đâu." Có lẽ nào thân phận của mình bị lộ rồi?
"Không biết con giả ngu hay là ngu thật. Con bây giờ đã trở thành con rể của Thiết gia, đã có đủ tư cách thu hút sự chú ý của ông già rồi, còn nữa, ta còn phát hiện ra, lần này ông già đúng là nhặt được bảo vật rồi, đem một thằng con rể của Thiết gia về, lại còn dắt theo con gái của Sở A và thiên kim của Thạch Trung Chính, đoán là ông già có nằm mơ cũng cười toe toét."
"Tốt nhất là con nên chuẩn bị trước, nếu như mà ông già biết được mấy chuyện này, nói không chừng bay từ Kinh Thành lại đây gặp con." Cô gái trẻ thầm thở dài một hơi, lập tức phải thay lãnh đạo nhiệm kỳ mới rồi, ổng sắp đợi không nổi nữa rồi mà?
"Bây giờ con đã hiểu tại sao ta phải lôi con ra ngoài rồi chưa?"
Hướng Nhật đổ mồ hôi lạnh đầy đầu, trong lòng hốt hoảng không thôi, nếu như vừa rồi thật sự trước mặt Sở Sở nói ra mình đã trở thành con rể của Thiết gia, nếu như vậy.không thể đoán được. Nghĩ đến đây, hắn thầm kêu may mắn, nhưng lại càng ớn cô gái trẻ trước mặt, cô nàng đã có thể biết được nhiều như vậy, có thể thấy thực lực sau lưng của người ta. Lại thêm, chiếu theo những gì hắn biết, bản thân trở thành con rể của Thiết gia, mà cái gã họ Thiết này hình như cũng chỉ có mỗi một Thiết Uyển thôi, mà Thiết gia này đáng để cho một lão già chưa thấy mặt lôi kéo, mà thực lực cũng phải kém không biết bao nhiêu. Lưu manh trong mắt lóe lên một tia đê tiện, không ngờ là cô nàng Thiết Uyển này cũng có ô dù lớn dữ ta, hèn chi trẻ măng vậy mà đã ngồi ghế cục trưởng rồi, xem ra lần sau gặp phải chọc ghẹo một chút mới được, không ngờ đối với ta đây là vị hôn phu mà còn giấu kỹ như vậy.
Điều mà Hướng Nhật không ngờ tới chính là, hắn còn chưa mở miệng hỏi, mà Thiết cảnh quan tự nhiên cũng sẽ không có lẽ nào lại chủ động cho hắn biết, dầu gì giới thiệu cho người khác biết về cái ô dù bự của nhà mình hình như sợ là có hơi khoe khoang. Vốn dự định sáng nay để người nhà tự giới thiệu, tiếc là bởi vì "đại nhân vật" có chuyện phải đi nên để lỡ mất cơ hội. Bởi vậy, lưu manh bây giờ trong lòng nổi lên ý nghĩ dâm đãng, quả thật oan uổng cho người ta quá.
Hắn chìm trong suy nghĩ không để ý thấy bên cạnh hắn khuôn mặt của "dì" càng lúc càng tối sầm.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 78: Dì đến
Chương 78: Dì đến