- Cuộc sống lại bình lặng như cũ, mấy ngày qua, Hướng Nhật hầu như không có ra khỏi cửa, hài lòng hưởng thụ vài ngày không có ai quấy rầy. Ban ngày, lúc rãnh rỗi thì đùa giỡn nữ đệ tử - ngày càng mập mờ với hắn, buổi tối đương nhiên là make love cùng Sở tiểu thư.
Nhưng mà, cuộc sống thư thái đã bị Sở tiểu thư triệt để over vào buổi sáng mùng 7, vốn nàng trông mong buổi gặp mặt bạn cũ, mặc kệ ý nghĩ không tình nguyện trong lòng lưu manh, sau khi tự mình thay trang phục thì vội vàng thúc giục tên lưu manh vẫn đang nằm ì trên giường, kéo hơn đến chỗ hẹn gặp. Nhưng có trời mới biết được chỗ hẹn gặp ở đâu. Lúc này Hướng Nhật không có thừa hơi đi đến buổi cái gặp mặt vô ích đấy, cũng không có hỏi địa điểm ở đâu. Cho nên bây giờ Sở Sở có muốn hắn mang nàng đi cùng cũng không đi được.
Đang muốn viện cớ từ chối thì bỗng nhiên có một cuộc điện thoại cực kỳ đúng lúc giải cứu hắn thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn này.
"Ê, ai gọi đó?" Hướng Nhật vừa cố gắng xoa dịu Sở đại tiểu thư đang bất mãn đứng bên cạnh, tay vừa nhấc điện thoại lên trả lời.
"Có phải là Hướng Quỳ không? Ngươi tên đểu giả này, ta tìm ngươi thật vất vả a." Nghe cái giọng biết ngay là con gái, hơn nữa còn đang rất tức giận.
"Cô là ai đó?" Vốn tên lưu manh đã bị Sở đại tiểu thư làm cho đầy một bụng giận cho lên giọng điệu cũng không lấy làm dễ nghe cho lắm. May mà giọng nói phía bên kia còn quen thuộc chứ không thì hắn đã sớm ngoạc miệng ra chửi rồi.
Cái gì! Ngươi tên đểu này, ta là Hà Tú Tú đây. Không phải ngươi nói hôm nay ngươi muốn tham gia buổi gặp mặt sao? Quỷ tha ma bắt ngươi đi, ngươi đang ở chỗ nào, sao còn không mau đến?"
Hướng Nhật im re, hắn nhớ ra rồi, đúng là hắn có quen - chính xác là đã nghe qua giọng cô bé Tú Tú có dáng người nóng bỏng này trong đám con gái khi ở trong siêu thị rồi, hình như nàng ta còn gọi mình là "Hoa Hoa" cái khỉ gì đó.
"Sao lại không nói gì nữa thế Hoa Hoa? Ta nói cho ngươi biết này, chỗ gặp mặt là ở nhà hàng Kim Hâm ở trung tâm. Hiện giờ đã có hơn mười bạn học đến rồi, ngươi mau mau đến đi.À mà chút nữa thì quên mất, buổi gặp mặt hôm nay không cần mang theo tiền đâu, vì đã có một người họ Mã đồng ý bao trọn gói rồi, chỉ cần tới ăn uống là được. Hắn lúc trước ở trường là kẻ hung ác hay bắt nạt ngươi nhất. Được rồi, không nói nữa, lại có người đến rồi, ta cụp máy đây, ngươi đến nhanh nhanh một chút!" Nói đến đây thì đối phương cụp điện thoại, cuộc nói chuyện đến đây là kết thúc.
Hướng Nhật thả điện thoại xuống, nhưng lại phát hiện ra Sở Sở đứng bên cạnh hắn mặt nhăn như ăn giấm đang nhìn hắn: "Điện thoại của ai đó?" Trong giọng nói có ẩn sát khí, trong không khí tựa hồ thoang thoảng chút vị ghen tuông.
Hướng Nhật nhận ra sự bất thường, không dám dây dưa mà khai hết ra: "Là một bạn học cao trung thúc giục chúng ta đi nhanh thôi, em không phải muốn đến buổi gặp mặt sao? Giờ đi được chưa?"
"Chờ một chút." Sở Sở đứng im tại chỗ không nhúc nhích, mắt không chớp lườm lườm hắn.
"Sao thế?" Hướng Nhật cẩn thận hỏi.
"Bạn học của anh là nữ à?"
"Đúng!" Hướng Nhật biết cô nàng chắc chắn nghe được cuộc điện thoại vừa rồi, nếu đã không thể lừa được thì thừa nhận luôn thẳng luôn đi.
"Cô ấy rất xinh đẹp?"
"Còn kém xa so với Sở Sở nhà chúng ta!" Hướng Nhật không có nói thẳng là: "Không xinh đẹp!" vì ba cái chữ này sức nào mà so được với cái câu nịnh hót kia.
"Hừ, nói giỏi lắm!" Sở Sở miệng thì cằn nhằn khó nghe, nhưng trong mắt lại không thể che giấu được sự vui mừng." Còn không mau đi rửa ráy qua đi, chúng ta phải đi ngay thôi." Giọng đột nhiên thay đổi, vẻ mặt hơi do dự: "Anh nói chúng ta có nên để Thanh tỷ chờ ở nhà một mình không?"
"Nếu không thì bảo cô ấy đi cùng luôn đi!"
"Tốt quá, đây là anh nói đấy nhé!" Vốn cô nàng còn cảm thấy lo lắng sợ hắn sẽ không đồng ý, giờ vừa mới nghe xong mấy lời này Sở Sở đã nhanh như gió chạy bay ra ngoài nói với Thạch Thanh.
"Ai!" Hướng Nhật lắc đầu bất đắc dĩ, quay người đi vào phòng tắm.
..
..
"Vị này chính là Sở Sở tiểu thư." Hà Tú Tú kéo Sở Sở sắc mặt đã đỏ bừng qua một bên, khi mọi người còn đang ngạc nhiên trước vẻ đẹp của nàng, lại bồi thêm một câu cho kẻ khác mở rộng tầm mắt: "Nàng là bạn gái của con mọt sách." Nhất thời, giống như là ném một tảng đá to xuống mặt hồ phẳng lặng, dấy lên ngàn đợt sóng. Ánh mắt mọi người hướng về lưu manh cũng trở nên phúc tạp, chán ghét như nhìn một bông hoa nhài phải cắm bãi.
Hà Tú Tú mặc kệ phản ứng của mọi người, chỉ vào Thạch Thanh tiếp tục giới thiệu: "Nàng là đệ tử của con mọt sách, gọi là." Thanh âm đột nhiên ngừng lại, chuyển sang nhìn về lưu manh bên cạnh: "Gọi là gì?"
"Thạch Thanh!" nói thật, ánh mắt Hướng Nhật nhìn mỹ nữ có vóc người không gì sánh được trước mắt rất là bất đắc dĩ, thế nhưng trong lòng dường như chẳng mấy tức giận, có lẽ là chẳng đáng để tính toán với một nữ nhân, có lẽ đúng hơn là khi nàng giới thiệu hai cô gái cùng đi với mình thì rất nhiều " Bạn học cũ" đối diện lộ ra vẻ đố kỵ mà cảm thấy tự đắc?
"A, là Thạch Thanh cô nương." Hà Tú Tú lớn tiếng tuyên bố.
Song đã không ai chú ý cái tên mà nàng nói, ngược lại sự chú ý càng tập trung trên người lưu manh, ánh mắt ghen tỵ tăng lên không che dấu chút nào.
Vẻ âm trầm trên mặt Mã Thiên Hào thoáng qua, thay bằng dáng vẻ tươi cười đi tới trước mặt Hướng Nhật: "Hướng Quỳ, mấy năm không gặp, cao lên không ít." Con mắt cố ý " vô tình" liếc về Sở Sở và Thạch Thanh đứng ở hai bên hắn.
Từ lời đối thoại giữa hắn và nữ tử nóng bỏng, Hướng Nhật không khó suy đoán, theo lời nữ nhân kia người này hẳn là tên họ Mã cặn bã hung ác hay ức hiếp "mình" ở trường học, bây giờ thấy hắn mắt láo liên nhìn bạn gái mình, lưu manh vốn không có chút hảo cảm nào với hắn, đã chuẩn bị tốt để kết thúc cuộc gặp gỡ hảo hảo dạy dỗ hắn một trận, nhưng mà lúc này có nhiều " bạn học cũ" như vậy, Hướng Nhật tất nhiên là không dại dột tẩn hắn ngay, cũng cười dối trá: "Hoá ra là Mã đồng học, ngươi cũng cao lên không ít hả?"
Mã Thiên Hào nghe thấy sững sờ, hiển nhiên không có ngờ hắn trả lời như vậy, nhưng mà lập tức phục hồi lại tinh thần, lấy ánh mắt dị dạng nhìn đối phương, giọng nói khiến cho người ta vô cùng chán ghét - vẻ khinh miệt: "Ngươi thay đổi rồi Hướng Quỳ. Trước đây, ngươi chính là không dám nói chuyện như vậy trước mặt ta."
Phát giác thẳng ranh đáng ghét này dường như có ý đồ gây sự, Hà Tú Tú vội vàng đi ra hoà giải: "Được rồi, được rồi, nếu mọi người đã đông đủ, chúng ta bắt đầu đi. Bụng ta cũng đói rồi." nói rồi, một mình kéo Sở Sở cùng Thạch Thanh - trên mặt đã lộ vẻ tức giận vì câu nói của họ Mã - đi về hướng cái bàn đông nữ nhân.
Hướng Nhật đầy thâm ý liếc qua tên khốn kia, cũng đi theo về phía bàn tiệc. Hà Tú Tú đã thay hắn chuẩn bị chỗ ngồi, vừa vặn ở giữa Sở tiểu thư cùng đồ đệ láu lỉnh, điều này khiến lưu manh rất hài lòng, gián tiếp gia tăng hảo cảm với nữ nhân vóc người nóng bỏng.
Bị người khinh thường, hơn nữa lại bị một người bình thường mình hay ức hiếp - tên rác rưởi nhát gan nhu nhược - khinh thường, lại thấy đối phương có hai cực phẩm mỹ nữ đi cùng, trong lòng Mã Thiên Hào hận ý không khỏi tăng lên, vẻ tươi cười trên mặt cũng không giữ được nữa, mặt âm trầm đi về phía cái bàn đó.
"Xin lỗi! Chỗ bọn ta đã đầy, ngươi sang bàn khác đi." Hà Tú Tú không đợi hắn tới gần, đã giành mở miệng.
"Ta lại không thể đổi chỗ với người nào đó hay sao?" Nói rồi, Mã Thiên Hào liếc mắt nhìn chằm chằm một nam sinh gầy gò.
Thân thể nam sinh gầy yếu nọ run lên, đứng lên, dường như không để ý Hà Tú Tú ở bên cạnh hướng hắn nháy mắt, lúng túng nói: "Ta.đổi với ngươi, Mã ca."
"Ờ." Mã Thiên Hào vẻ mặt không chút thay đổi gật đầu, đi qua đẩy hắn ra, tự mình ngồi xuống, mà vị trí này vừa đúng đối diện lưu manh.
"Ta làm sao lại cùng gã này kết cừu oán?" nhân cơ hội mỹ nữ nóng bỏng ngồi xuống, Hướng Nhật mở miệng hỏi. Vừa vặn hai người trong lúc đó chỉ cách mỗi Sở tiểu thư, thanh âm mặc dù nhỏ, nhưng nói chung cũng đủ nghe.
Hà Tú Tú vô tình nhìn thoáng qua nữ nhân bên cạnh, nói: "Lúc đầu, ngươi và Tiểu Tuyền ngồi cùng bàn, có lần trong giờ tự học, hắn muốn đổi chỗ với ngươi, ngươi không đồng ý, sau đó mỗi ngày hắn đều tìm ngươi gây sự."
"Là vậy?" Hướng Nhật không khỏi nhìn về nữ nhân thanh tú, tính tình điềm đạm ngồi cạnh nàng, lúc trước trong siêu thị nàng là người nhận ra mình trước tiên, nhìn thế nào cũng xem như là một mỹ nữ hiếm thấy, bề ngoài khiến người ta thương tiếc như vậy, trách không được tên cặn bã kia vì không đổi chỗ cho hắn mà tìm "mình" gây sự.
"Tiểu Tuyền là ai?" Sở Sở vốn ngồi ở giữa đương nhiên là nghe được cuộc đối thoại của hai người, trong cuộc nói chuyện giữa hai người xuất hiện tên một nữ nhân rất là nhạy cảm.
Bởi vì thanh âm hỏi quá lớn, từ lúc mọi người nói khẽ thì liền duỗi cổ, vểnh tai lên nghe - Mã Thiên Hào - vừa vặn nghe được, lập tức không hề do dự vội ném đá xuống giếng: "Tiểu Tuyền? Hẳn là Lam Tuyền hả? Ừ, chắc chưa từng thấy, bên cạnh người ngồi cạnh cô." Nói rồi, hắn đưa tay chỉ hướng người bên cạnh mỹ nữ nóng bỏng, " Thế nào? Xinh không? Nàng đúng là bạn gái Hướng Quỳ hồi cấp 3 a."
"Ngươi.nói bậy!" Cô gái điềm đạm nho nhã bị chỉ vẻ mặt đỏ bừng, kích động giải thích.
"Được rồi, Tiểu Tuyền, hắn nói sao có thể là thật đây?" Hà Tú Tú ôm nàng vào lòng an ủi nói.
Hướng Nhật suýt nữa lao tới đấm, bây giờ hắn không chỉ muốn đánh cho tên cặn bã này một trận, nếu có thể, hắn nhất định sẽ biến tên cặn bã này thành tàn phế, hơn nữa ngay cả bổng bổng cũng sẽ không lưu lại cho hắn.
Sở Sở vốn đã vô cùng bất mãn với họ Mã, đối với hàm ý ly gián rất rõ ràng của hắn, tất nhiên sẽ không coi là thật, sắc mặt không đổi, nói: "Nói cái gì là thật, cái gì là giả ta vừa nghe đã biết." Trong lời nói không nghi ngờ gì biểu lộ rõ ý tứ châm chọc. Nói xong, nàng cũng không quên hướng nữ nhân xinh đẹp đang lau nước mắt trong lòng Hà Tú Tú nhoẻn miệng cười thân thiện.
Vốn tưởng rằng câu nói kia ít nhất cũng khiến ai đó chịu một vố thua thiệt, chính là rước hoạ vào thân, da mặt Mã Thiên Hào dày hơn nữa, cũng không có mặt mũi nào ngồi tiếp, oán hận nhìn qua nữ nhân châm chọc mình, đứng lên rời đi.
"Cái tên chán ngán kia đi rồi, rốt cuộc có thể yên tâm ăn cơm." Hà Tú Tú không có cố kỵ gì, nâng một chén rượu, lớn tiếng nói: "Cạn!" Mọi người trong bàn tiệc đáp trả, bầu không khí nhất thời náo nhiệt hẳn lên, so với lúc tên cặn bã ở đây thì không thể so sánh nổi.
. Sau khi bị Sở đại tiểu thư bấm bấm N cái, Hướng Nhật không tình nguyện giơ chén lên, cũng không biết chạm cốc bao lần, lúc này mới đổ chén rượu vào cổ họng.
Bàn này vốn có hai nam nhân, nhưng một tên đã cáu gắt chạy đi, bây giờ hắn trở thành nam nhân duy nhất, cho nên tự nhiên thành mục tiêu tưới rượu của đông đảo nữ tính, ngay cả Sở Sở cũng không ngoại lệ, ra sức thúc dục hắn uống, vẻ mặt không chút lưu tình. Hướng Nhật suy đoán nàng cũng không có bỏ qua câu nói của tên cặn bã, để tránh nàng có ý niệm xấu trong đầu, chỉ cần rượu tới là uống hết.
May mắn đây chỉ là bia, đối với tửu lượng cao như hắn mà nói thì so với nước lã cũng không có gì khác biệt, nhưng là vấn đề sinh lý, bàng quang bởi vì tích quá nhiều nước mà căng ra tới thấy đau, cần phóng thuỷ gấp một chút.
ND: mô phật, tác giả để trên rượu dưới bia, tại hạ cứ giữ nguyên vậy
Nói một tiếng với cô nàng Sở Sở uống đã đỏ bừng mặt, tiện thể sờ soạng trên vị trí vểnh cao của đồ đệ láu lỉnh bên cạnh một cái, thoả mãn xoay người ra khỏi ghế. Hỏi qua nhân viên phục vụ, biết toilet ở chỗ rẽ cuối hành lang.
Mới vừa đi đến chỗ đã định, khiến lưu manh ngạc nhiên chính là, ở đây đã có người, nhưng là xếp hàng ở bên ngoài. Làm sao lại thế? Vào WC cũng phải xếp hàng? Càng làm cho người khác không thể tưởng tượng nổi chính là những người ở bên ngoài đều là nữ nhân, thế nhưng Hướng Nhật dám thề, hắn thấy trên cửa toilet rõ ràng viết 3 ký tự "M" - "A" - "N", ghép vào chính là " Man", dường như so với "WOMAN" còn thiếu hai ký tự, lẽ nào những nữ nhân này đều là mù chữ? Nói ra ngay cả bản thân hắn cũng không tin tưởng, đây đều là những nữ nhân ngoại quốc, từ màu da của các nàng có thể nhìn ra, nếu như nói ngay cả Tiếng Anh cũng không biết, lưu manh nghĩ nên đi tự sát đi.
Bởi vì không rõ tình hình, Hướng Nhật không dám lỗ mãng, có lẽ là một nhân viên của quán rượu lầm lẫn cũng nên. Thế nhưng nhìn một hồi, hắn rốt cuộc cũng phát hiện vấn đề, những nữ nhân này căn bản không có dáng vẻ phải giải quyết nhu cầu sinh lý, các nàng cùng không phải hướng mặt về toilet, mà là hướng ra bên ngoài, vẻ mặt đầy cảnh giác.
"Con bà nó là con gấu!" Hướng Nhật trong lòng bắt đầu nguyền rủa, những nữ nhân ngoại quốc này tựa hồ cũng không tầm thường, mỗi người đều có thân thủ không tồi, nhìn tư thế các nàng đứng gác có thể thấy trải qua huấn luyện, lộ ra một khí tức dũng mãnh. Lưu manh có thể tưởng tượng ra, đây là vệ sĩ của một tên ngốc dâm đãng, thế nhưng để cho một đoàn nữ vệ sĩ canh giữ bên ngoài WC, có đúng hay không có chút kiêu ngạo?
"Quấy rầy a, làm phiền nhường đường một chút." Nhu cầu cấp bách, Hướng Nhật đã không thể quản được nhiều như vậy, bắt đầu xông vào đội ngũ vệ sĩ.
"Đi chỗ khác!" Dẫn đầu là nữ vệ sĩ Châu Phi da đen dùng một giọng quốc ngữ không sõi nói.
"Ngươi nói cái gì? Ta vào WC cũng không được?" Hướng Nhật bất mãn kêu gào.
"Tiên sinh, nếu không đi chỗ khác đừng trách chúng ta vô lễ." nữ vệ sĩ da đen lạnh lùng uy hiếp.
"Được, ta muốn nhìn xem các ngươi vô lễ thế nào." Lưu manh vừa mới nói xong, chỉ thấy một khẩu súng lục tinh xảo xuất hiện ngay trước mặt, nhìn so với súng lục bình thường nòng súng nhở hơn 1/2, nhưng Hướng Nhật không chút nghi ngờ về lực sát thương của nó, lập tức tỏ ra yếu thế: "Ok, chuyện gì cũng từ từ, ta đi, ta đi ngay."
Bị súng chĩa vào, muốn không đi cũng không được, đáng tiếc khẩu súng lục đại uy lực của mình không mang theo người, nếu không đâu để các nàng làm khổ. Trên người thật ra có một cây " thần thương", nhưng mà ở trên giường mới thể hiện uy lực, dùng ở chỗ này rõ ràng không thích hợp. Lưu manh đang định thối lui, nhưng vừa lúc này nghe được giọng nói đầy quyến rũ từ trong toilet truyền ra: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Là nữ?" Không phải là dâm côn trong tưởng tượng, Hướng Nhật ngạc nhiên, một nữ nhân trong WC nam?
Theo âm thanh tuyệt vời thấp xuống, cửa toilet bị mở, một nữ nhân rạng rỡ bước ra. Nữ nhân rõ ràng là một con lai, đôi mắt màu đen, nhưng tóc màu hoàng kim, buông lững lờ xuống eo. Thân cao khoảng chừng 1m70, tương đương với lưu manh, nhưng mà đi trên đôi xăng đan cao màu bạc, nữ nhân phong tình ngoại quốc so với Hướng Nhật cao hơn rất nhiều. Vóc người đúng tiêu chuẩn hình chữ S, chỗ cần vểnh thì vểnh, chỗ cần tròn thì tuyệt đối không dẹp, hơn nữa phối hợp với khuôn mặt mỹ lệ như thiên sứ, rất là câu hồn đoạt phách.
Mặc áo lụa ngắn màu đen không tay, phía dưới mặc một chiếc quần màu bạc, lộ ra cẳng chân mảnh khảnh trắng như tuyết.
Hoàn mỹ - đây là cảm giác đầu tiên của Hướng Nhật. Hỗn huyết nữ nhân nhìn không ra tuổi thật, dường như còn rất trẻ tuổi, nhưng bộ dáng thành thục thướt tha không thể che dấu. Nhất là trên vành tai của nàng mang khuyên tai cỡ lớn, thoạt nhìn càng thêm diễm lệ.
Lưu manh có thể khẳng định, nàng tuyệt đối là từ WC nam đi ra, hai mắt của mình tuyệt đối không có vấn đề, đó là nữ nhân này không bình thường, có thể có đam mê biến thái nào đó, có thể nói nàng căn bản là tự yêu bản thân mình? Hướng Nhật ác ý phỏng đoán, không mảy mảy chú ỹ mỹ nữ lúc này cũng đang đánh giá hắn.
"Vị tiên sinh này, thật là ngại, có phải là vệ sĩ của ta xung đột với ngài không?" Mỹ nữ tóc vàng mỉm cười.
"Đúng là như vậy!" Hướng Nhật cũng không khách khí gì.
Vốn cho rằng đối phương sẽ trả lời không có, sau đó mượn cơ hội xuống đài, thế nhưng hiện tại câu trả lời nằm ngoài dự đoán ban đầu của nàng, mỹ nữ tóc vàng sửng sốt một chút, đối với nam nhân không có tí galăng nào trước mặt, trong lòng có chút tức giận, " Thật sự xin lỗi, ta thay các nàng hướng tới ngài xin lỗi."
"Quên đi, ta chẳng muốn so đo với các nàng, bây giờ các quý cô có thể tránh ra rồi chứ?" Hướng Nhật được tiện nghi lại khoe mã, ra vẻ phóng khoáng nói.
"Xin mời" Mỹ nữ tóc vàng tránh thân ra, lại khom lưng vẻ tôn trọng: "Xin thứ lỗi cho sự thất lễ của chúng ta!"
"Không có việc gì, đều đi thôi!" Hướng Nhật không kiên nhẫn hướng các nàng phất phất tay, xoay người đi vào gian rửa tay. Nếu không có một nữ nhân xinh đẹp như vậy xin lỗi, với tính cách của hắn, dám ở trước mặt mình rút súng ra, cũng sẽ không quên đi như thế, sau lưng ám hại các nàng cũng không phải là không có khả năng.
"Nữ hoàng bệ hạ, ngài sao lại đối với con khỉ da vàng này."
"Shanni!" một tiếng kêu khẽ cắt đứt lời đối phương, " Đừng quên đây không phải là quốc gia của chúng ta, chúng ta phải biểu hiện lẽ phép một chút, còn nữa, ngươi vừa rồi có đúng hay không rút súng uy hiếp người ta?"
Cửa phòng rửa tay còn chưa có đóng, Hướng Nhật nghe được các nàng nói chuyện với nhau, mặc dù dùng tiếng Pháp, nhưng điều bất hạnh là, đây chính là ngoại ngữ thông thạo thứ hai của hắn " trước đây". Nữ hoàng bệ hạ? Dường như là người lãnh đạo cao nhất của một quốc gia? Thế mà lại thích vào WC nam? Thật sự là dâm đãng vô cùng!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 80: Nữ hoàng thích vào Toa - let nam
Chương 80: Nữ hoàng thích vào Toa - let nam