TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 156: Dù sao tôi cũng không xem anh là đàn ông

Buồn ghê, coi xong trận Arsenal, post bài rồi đi tắm, pha cà phê chuẩn bị coi trận Ac đá, vậy mà mò hoài ko thấy kênh nào trực tiếp, mở web thì thấy báo là.tạm hoãn, làm lên giường ngủ một giấc đế giờ mới dậy! anh em mình thông cảm nha

Một tiếng "rắc" vang lên, gã thanh niên da trắng biết hai tay của mình đã bị phế đi. Hắn không ngờ tới chỉ mới vừa đỡ một chiêu mà mình đã bị mất đi lực chiến đấu, mấy tên thủ hạ thì thực lực vốn không bằng mình, muốn bắt người bây giờ đúng là không có khả năng, hắn lập tức ra lệnh:

- Rút lui!

Sau đó bản hắn nhanh chóng quay người chạy ra.

Mấy tên thủ hạ thấy thủ lĩnh của mình có lực chiến đấu cực mạnh như vậy mà còn phải bỏ chạy nên lập tức không chút do dự chạy theo.

- "Sao, tại sao có thể thành như vậy?"

Phương Oánh Oánh lúc này mới tỉnh táo trở lại, chuyện mới vừa xảy ra rõ ràng đã vượt qua khỏi phạm trù hiểu biết của nàng.

- "Còn muốn ở đó mà nghe giải thích sao? Có người muốn giết chúng ta, nhanh chân thu dọn tất cả đồ dùng rồi đi thôi." - Hướng Nhật miệng nói, tay liền móc cái điện thoại từ trong túi ra.

- "Vậy ở đây xử lý ra sao?" - Trải qua chuyện mới vừa rồi, mấy nơ ron thần kinh trong não bộ của Phương Oánh Oánh tạm thời lâm vào trạng thái "bãi công"

- "Đi rồi hãy tính! Tới lúc an toàn rồi thì cô em gọi điện thoại cho tay quản lý Lỗ bảo hắn tìm một căn phòng khác giúp chúng ta tạm ở."

Nói xong, Hướng Nhật liền gọi ngay một cú điện thoại.

.

- "Này, anh rốt cuộc đã đắc tội với người nào, hại tôi với anh bị đuổi chạy trối chết vậy?"

Ngồi ở trên xe, Phương Oánh Oánh bất mãn nhìn tên lưu manh bên cạnh mình hỏi.

- " Không phải anh đây đã nói sớm với cô em rồi sao? Đi theo anh sẽ rất nguy hiểm, đã bảo cô em là hai chúng ta cùng nhau đi."

Không đợi lưu manh nói hết lời, Phương Oánh Oánh đã ngắt ngang nói:

- " Hiện tại anh thỏa mãn chưa? Bà chị Đặc Lỗ kia của anh đang mỏi mòn con mắt mà chờ anh đó!

Hướng Nhật vuốt vuốt cái mũi, thấy mặt cô nàng vẻ tức giận còn chưa tan đi, mở miệng đùa giỡn nói:

- "Woa, đừng nói là cô em đang ghen chứ hả?"

- "Không sai! Tôi đang ghen đó!" - Phương Oánh Oánh lửa giận bốc lên đầu, tự nhiên cái gì cũng dám mở miệng nói.

- "Cô em không phải đang nói thật chứ?"

Hướng Nhật tự nhiên sẽ không xem những lời kia của nàng là thật. Hắn còn chưa khùng tới mức khi cho rằng một cô gái mới ngày hôm qua còn hận hắn thấu xương mà hôm nay đã thích hắn. Bất quá hắn vẫn trơ mặt kề sát vào má nàng nói:

- " Cô em yêu dấu, loại chuyện này không thể nói bừa đâu! Liên quan đến mạng người đó em, nếu lỡ anh đây mà tin lời cô em là thật, vậy thì chắc."

- "Tránh xa tôi ra một chút!"

Phương Oánh Oánh vươn một tay chắn giữa hai người, bày ra vẻ mặt giống như "Cấm chạm vào hiện vật":

- "Tôi không muốn nói chuyện cùng với cái loại người khùng đến nổi thích quăng súng đi mà dùng tay chân để nói chuyện với kẻ địch"

Hướng Nhật cười khổ:

- "Cô em nghĩ anh điên đến nỗi không muốn dùng súng à? Chuyện xảy ra bên trong khách sạn nếu có phát sinh vấn đề gì thì anh em mình không phải sẽ bị cảnh sát thỉnh đi uống trà sao? Đến lúc đó cô em nghĩ coi mình còn may mắn như đợt trước không hả"

- "Vậy anh không biết dùng súng để uy hiếp bọn họ sao?" - Phương Oánh Oánh ra vẻ tiếc nuối cảnh hay ho gì đó mà hỏi tiếp.

- "Nếu như bọn họ sợ một khẩu súng thì đã không có hành động lộ liễu giữa ban ngày ban mặt như vậy rồi. Thực ra, bọn họ cũng nghĩ rằng bọn mình sẽ không dám tại bên trong khách sạn mà nổ súng nên mới có biểu hiện không có chút sợ hãi nào như vậy."

- "Không phải võ công của anh cao cường lắm sao? Sao không đem bọn họ xử hết đi mà phải mang tôi theo anh đến cái chỗ "thân mật" của 2 ngươi để lánh nạn hả? Nói cho anh biết, tôi còn có mấy thứ đồ vật rất quan trọng đã để quên ở trong khách sạn."

Phương Oánh Oánh hừ lạnh một tiếng, quay đầu về một bên. Thực ra, cái đồ vật "quan trọng" này nọ gì kia của nàng là do nàng cố ý "quên" nó mà thôi, bởi vì nó đã bị tên đàn ông khốn kiếp nào đó chạm vào rồi, hơn nữa nó là món đồ mặc sát người cho nên nàng không muốn mặc nó thêm một lần nào cả...(ND: oh! Dù cho là "khô mực" mang mác của France thì cũng sẵn lòng vứt ngay)

- "Được rồi, được rồi, mấy cái đồ gì gì mà cô em bỏ quên lại kia là cái gì, cô em cứ nói anh biết rồi anh mua trả lại cho là được rồi chớ gì?"

- "Cái này là do anh nói đó!"

Phương Oánh Oánh đôi mắt sáng lên nói tiếp:

- "Chờ sau khi đến cái chốn 'Hẹn hò' kia của anh xong, anh phải đi ngay ra ngoài mua về lại cho tôi đó!" - Lời nói vừa ra, mắt nàng xuất hiện ý cười, tự hình dung thấy được tình trạng xấu hổ mà kẻ nào đó khi tiến vào cửa hàng bán đồ lót cho phụ nữ gặp phải.

Hướng Nhật nhà ta vẫn chưa biết gì (ND: Thiếu hiểu biết, thiếu hiểu biết) nên lập tức gật đầu đồng ý:

- "Đồng ý, anh biết rồi. Thu xếp mọi chuyện cho yên ổn rồi anh sẽ giúp cô em mua. Bất quá chúng ta tốt xấu gì cũng là "Anh em" với nhau, hai câu "Vì anh em mà đỡ giùm mấy dao" với "có nạn cùng chịu, có phúc cùng hưởng" này cô em từng nghe qua chưa hả? Cô em đáng ra phải thông cảm cho nỗi khó xử của anh đây mới đúng."

- "Tôi nhớ là chỉ nghe nói cái gì mà "Vì anh em mà đỡ giùm mấy dao, nhưng vì người đẹp thì sẵn sàng chém anh em mình hai dao." Bộ bây giờ anh đang làm chuyện giống vậy đúng không?"

Phương Oánh Oánh lạnh lùng liếc hắn một cái.

Hướng Nhật hết biết nói gì, chỉ còn cách xuất ra đòn sát thủ:

- "Tụi mình cứ thân thiết như hồi trưa không phải là tốt lắm sao? Tại sao bây giờ loáng cái thay đổi nhanh vậy?"

- "Đừng nhắc tới chuyện kia với tôi nữa. Tôi bây giờ vẫn còn đang bực đây. Anh nói coi anh làm vậy có giống chuyện mà "Anh em chúng ta" phải làm không? Sợ vừa rồi nếu tôi mà không nhanh chân chạy chốn, không chừng chưa bị giết cũng đã sợ đến chết rồi!"

- "Thực ra anh đã đã sớm khuyên cô em dọn đi tới trang viện của nữ hoàng ở mà, nhưng do cô em vẫn một mực không chịu nghe, nếu không cũng sẽ không phát sinh chuyện như vậy."

- "Vậy là giờ trách tôi phải không? Có phải anh giận tôi làm cản trở chuyện sum họp của anh với Đặc Lỗ - tiểu thư - yêu - dấu - của - anh phải không? Có phải anh thấy tôi chướng mắt lắm phải không? Tốt lắm, sau này anh muốn làm gì thì làm đi, tôi không bao giờ nói bất kì cái gì nữa là được rồi?"

- " Anh đâu có ý đó đâu."

- "Tôi thấy anh căn bản là có ý này!"

Đang lúc hai người như xoắn vào nhau không thể tách rời, cô nàng vệ sĩ da đen đang lái xe phía trước chợt xen vào:

- "Hướng tiên sinh, Phương tiểu thư, chúng ta đã tới rồi."

- " Xuống xe, xuống xe thôi." - Hướng Nhật không đợi cô nàng vệ sĩ da đen ra mở cửa xe, hắn đã vội xuống xe trước. Mặc dù cảm thấy được cùng em 36F này cãi nhau cực kỳ thú vị, nhưng nếu như chỉ là chuyện tranh chấp coi rốt cuộc ai đúng ai sai thì đó không phải là ý của hắn.

Phương Oánh Oánh cũng hừ nhẹ một tiếng. Sau khi rời khỏi xe thì đã sớm có một cô người hầu đón sẵn dẫn hai người tiến vào bên trong trang viện.

Bất quá lần này không giống lần trước, nữ hoàng bệ hạ không đi ra đón họ mà cho người hầu trực tiếp dẫn hai người đi vào phòng sách gặp nàng.

- "Hướng tiên sinh, Phương tiểu thư, thật ngại quá, bởi vì tạm thời có chút chuyện xảy ra cho nên không thể."

Nữ hoàng đang ngồi trườc bàn làm việc vẻ mặt đầy nét ái ngại mở lời xin lỗi. Trong tay nàng còn đang cầm một ít tư liệu gì đó, mắt đang đeo một cái kính mắt tinh xảo xinh đẹp, nàng đeo nó chắc để tránh cho đôi mắt bớt phải mệt nhọc vì thời gian dài nhìn vào cái gì đó.

- "Không có việc gì, Đặc Lỗ tiểu thư, công việc của cô quan trọng hơn." - Phương Oánh Oánh lập tức tiếp lời, điều này làm cho Hướng Nhật trong lòng có chút kì quái. Rõ ràng cô nàng này sau lưng thì tỏ vẻ cực kỳ bất mãn đối với vị nữ hoàng tóc vàng kia, giờ hai bên gặp mặt không những nở ra nụ cười tươi rói mà lời nói cũng trở nên khách sáo hơn nhiều.

- "Cảm ơn!" - Nữ hoàng cảm kích nói, tiếp theo vẻ mặt lại có một chút khó xử nói tiếp:

- "Sợ rằng hôm nay ta không thể tự mình chiêu đãi hai người. Hướng tiên sinh cùng Phương tiểu thư, xin mời cứ tùy ý, cứ coi như đang ở nhà của mình là được rồi."

- "Nhất định, nhất định."

Hướng Nhật không khách khí nói, lưu manh hắn cũng nhìn ra nét uể oải trên mặt của nữ hoàng, nghĩ đến nàng ta hẳn vì bận rộn công việc đã lâu nên hắn kéo nhẹ cô nàng thư ký bên mình, ý bảo nàng cùng mình nên rời đi.

Phương Oánh Oánh tất nhiên cũng hiểu ý tứ ẩn trong cái kéo của đối phương cho nên theo lưu manh đi ra khỏi phòng. Mà cô người hầu đang chờ ở bên ngoài lúc này cũng chủ động dẫn hai người tới căn phòng đã chuẩn bị trước cho họ.

- "Uả, sao lại như vậy?" - Khi người hầu đưa hai người đến phòng thì Hướng Nhật kinh ngạc lên tiếng hỏi.

- "Thưa ngài, xin hỏi có chuyện gì làm ngài không hài lòng?" - Cô người hầu vô cùng cung kính hỏi hắn.

- "Ý của tôi là tại sao chỉ có một căn phòng mà không phải là hai?"

Hướng Nhật thật sự rất hoài nghi cô hầu gái này không biết có thể nghe hiểu những gì hắn đang nói hay không.

- " Đây là việc bệ hạ đã đích thân chỉ định, thưa ngài." - Cô người hầu cúi người thật sâu đáp lời hắn.

- "Đành vậy! Thôi, không có việc gì nữa thì cô có thể đi được rồi!"

Thấy lưu manh còn muốn nói thêm điểu gì, Phương Oánh Oánh lập tức lên tiếng nói. Cô người hầu sau khi nghe nàng nói thì lập tức khom lưng cúi chào rồi mới xoay người rời khỏi.

- "He he, cô em ở cùng phòng với anh thì không có ý kiến gì chứ?" - Hướng Nhật đưa mắt nhìn nàng hỏi.

- "Đương nhiên không có ý kiến." - Phương Oánh Oánh đồng ý nói, đột nhiên lời nói xoay chuyển:

- "Chỉ có điều mình dùng quy tắc cũ. Anh ngủ ở ghế Salon, tôi ngủ trên giường"

- "Giỡn chơi sao!" - Hướng Nhật vừa nghĩ tới hậu quả sau khi ngủ cả đêm trên ghế salon khiến hắn chợt rùng mình.

- "Hay là lần này đổi lại đi, cô em ngủ ở ghế, anh đây ngủ giường"

- "Sao, anh đừng có nhỏ nhen như vậy có được hay không? Còn nói là anh em với nhau? Mà nói như thế nào đi nữa thì tôi cũng là một người phụ nữ mảnh mai yếu đuối, anh không lẽ không có chút ưu đãi nào dành cho quý bà sao hả?" - Phương Oánh Oánh vì quyền lợi của mình đành quyết định cãi lý với lưu manh một phen.

- "Anh đây cũng muốn tỏ ra lịch sự với phụ nữ lắm, nhưng mà lịch sự với cô em thì chẳng khác nào tự anh ngược đãi cái lưng mình. Cô em chắc không muốn thấy người anh em này ngày mai lưng còng không đứng thẳng nổi chứ? Hơn nữa mới vừa rồi lúc anh muốn xin thêm một phòng, cô em tại sao lại đuổi người hầu đi? Muốn cãi lý với anh hả, thì cũng chính là cô em làm ra chuyện như vầy mà".

- "Chẳng lẽ anh đành lòng nhìn cảnh tôi ngủ trên ghế salon một cách đáng thương vậy sao?" - Thấy khuyên bảo vô dụng, Phương Oánh Oánh quyết định chuyển tông sang một bộ dáng rất thương tâm.

- "Thiệt tình thì anh đây cũng không muốn thấy chuyện như vậy!"

- " Thật sao?"

- "Nhưng mà cô em cũng không nguyện ý chứng kiến cảnh anh ngủ ở trên ghế sa lông cũng tội nghiệp không kém chứ hả?" - Hướng Nhật hỏi ngược lại.

- " À, chuyện đó là chuyện của anh.không phải là chuyện của tôi!"

- "Cô em nói cái gì?" - Hướng Nhật đâm ra "căm tức" cô nàng thư ký.

- " Ha, anh đừng có hiểu lầm, tôi không phải ý tứ này. Ý tôi là với một người đàn ông như anh thì tất nhiên sẽ không có đáng thương bằng tôi thôi!" - Phương Oánh Oánh cuống quýt giải thích.

- "Có loại lý luận như vậy sao?" - Hướng Nhật cau mày:

- "Dù sao anh cũng phải nói cho cô em biết, nói gì thì nói anh cũng sẽ không ngủ ghế salon."

Nói tới đây, Hướng Nhật dừng một chút, đột nhiên dùng giọng thương lượng hỏi:

- "Nếu không thì hai chúng ta đều ngủ trên giường, mỗi người một nửa? Cô em ngủ đầu kia, anh thì ngủ đầu này."

- "Anh nằm mơ đi!" - Phương Oánh Oánh nghiêng mặt liếc xéo lưu manh một cái, Hừ giọng nói.

- "Vậy cô em nói phải làm sao bây giờ đi?"

- "Chuyện này cũng không cần gấp gáp làm gì." - Phương Oánh Oánh tự nhiên lộ ra nét tươi cười đắc ý:

- "Tôi nhớ rằng có người - nào - đó có hứa là sẽ đền cho tôi một ít đồ vật gì - gì - đó, đúng không?"

- "Được thôi!"

Hướng Nhật nghĩ chắc cũng tới lúc chấm dứt vụ này rồi:

- "Cô em bỏ quên hay rơi rớt cái gì, anh đây sẵn lòng mở túi mua trả cô cái đó!"

- "Thật ra thì cũng không có cái gì quan trọng, chỉ có vài món đồ underwears cá nhân mà thôi." - Phương Oánh Oánh thoải mái nói.

- "Cái gì?" - Hướng Nhật trợn trừng mắt nói:

- "Cô em không phải là muốn anh đây muối mặt đi giúp cô mua "mấy thứ kia" chứ hả?"

- "Anh dám có ý kiến sao? Đừng quên ai đó lúc ở trên xe đã từng hứa với tôi đó nghe!"

- "Ài."

Hướng Nhật thở dài một hơi, đột nhiên vẻ mặt hiện lên vẻ rất - là - lưu - manh:

- "Chỉ có điều nếu cô em muốn anh đây mua quần áo lót cho cô thì cô em cũng phải cho anh biết kích thước lớn nhỏ ra sao chứ?"

- ".!" - Phương Oánh Oánh sững người như bị mắc nghẹn. Thực ra, chuyện hồi nãy trên xe nàng đúng là không ngờ nó sẽ phát triển xa như vậy.

- "Như thế nào? Không nói? Vậy thì quên đi, anh cũng đỡ phải giúp cô mua."

Hướng Nhật ra vẻ như trút được gánh nặng.

Phương đại thư ký nghiến răng nói:

- "Tốt, tôi sẽ nói cho anh biết! Dù sao tôi cũng đã không xem anh là đàn ông!

| Tải iWin