TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 177: Vệ sĩ miễn phí

Đây là lần đầu tiên Hướng Nhật trước mặt nữ nhân thể hiện tài nghệ nấu nướng của mình, kết quả không nói ra cũng biết, ba cô nàng nhìn hắn với ánh mắt khác thường, trên mặt lộ ra vẻ khó tin đồng thời có một chút phức tạp khó hiểu, giống như không có can đảm tin tưởng mỹ vị mà mình vừa được thưởng thức chính là do lưu manh nấu ra. Lúc đầu các nàng còn tưởng rằng người nào đó chỉ vớ vẩn tìm một lý do để bỏ chạy, cũng không ngờ hắn thật sự chui vào bếp nấu nướng. Có đánh chết các nàng cũng không tin, cho dù nam nhân tài hoa thế nào cũng không thể nấu ra món ăn tuyệt vời như vầy. Các nàng đã chuẩn bị ra ngoài ăn, nhưng khi ngửi thấy được mùi thơm của thức ăn, lại thấy vẻ mặt và dáng vẻ đáng ghét của lưu manh rốt cuộc không nhịn được mà động đũa động bát.

Thật không ngờ có được các món ăn ngon như thế nên các nàng chỉ biết trợn to mắt ếch, nhìn chằm chằm về phía nam nhân kia đang làm ra vẻ mọi chuyện cũng thường thôi.

- Hướng Quỳ, anh nấu ăn ngon thật!

Sở Sở từ đáy lòng khen ngợi.

- Sư phụ, không ngờ tài nghệ nấu ăn của anh lại giỏi như vậy, so với em còn tốt hơn nhiều.

Thạch Thanh nhìn từ trên xuống dưới mà đánh giá cầm thú sư phụ, dường như hôm nay mới nhận ra tài năng của hắn.

Duy chỉ có An đại tiểu thư vẻ mặt khinh thường:

- Xem ra người nào đó cũng không phải không có chút tài "mọn" nào, ít nhất thì cũng biết nấu ăn.

Nói tới đây, nàng đổi giọng lớn tiếng tuyên bố:

- Ta quyết định, bắt đầu từ hôm nay, một ngày ba bữa do Hướng Quỳ phụ trách!

- Nếu như là Sở Sở cùng Tiểu Thanh đương nhiên không thành vấn đề, về phần cô.An đại tiểu thư, xin miễn, tôi và cô cũng chẳng thân thiết gì, một ngày ba bữa của cô tự mình giải quyết đi.

Hướng Nhật nhìn cô nàng họ An đầy vẻ châm chọc nói. Mặc dù hắn tự nhận tài nấu nướng của mình cũng không kém, nhưng nếu muốn hắn trầm luân trong kiếp làm người đàn ông đảm đang, anh nuôi của gia đình, việc đó thì có đánh chết hắn cũng không làm được. Trước không nói tới cuộc sống nhàn nhã cơm dâng nước mời tới tận miệng của hắn coi như chấm dứt, hơn nữa còn phải hầu hạ cô nàng họ An này nữa. Một ngày ba bữa cơm? Hừ, quả thực đêm giữa ban ngày, mơ hão! Ngẫu nhiên thỉnh thoảng trổ tài còn được, nhưng mỗi ngày như thế tốt nhất là quên đi. Đương nhiên, Hướng Nhật sở dĩ mạnh miệng nói như thế do hắn cũng biết rõ tính cách của Sở Sở và đồ đệ ngoan, tuyệt đối sẽ không đang tâm nhìn hắn thay các nàng nấu cơm. Còn hắn đốp chát với cô nàng họ An cũng chỉ là một dạng cự tuyệt mà thôi.

- Ngươi có ý gì!

An Tâm không biết đối phương cũng không có ý định làm người đàn ông đảm đang, tưởng rằng hắn chỉ nhằm vào một mình mình, trong lòng phẫn nộ, không ngừng la hét:

- Ta nói cho ngươi biết, Hướng Quỳ, đừng tưởng rằng chính mình có bao nhiêu đó là giỏi, theo như ta nghĩ, ngươi căn bản chỉ là.là cái tên.

- Được rồi, được rồi.

Không đợi An tiểu thư nói xong, Thạch Thanh ở một bên gấp gáp ngắt lời, vì nàng là người hiểu rõ tính cách của cô bạn, lời nói kế tiếp khẳng định sẽ không hay ho gì, mà cầm thú sư phụ cũng không phải dễ dàng bỏ qua cho cô nàng, đến lúc đó cục diện sẽ không thể khống chế được nữa, Thạch Thanh nhanh chóng lên tiếng giảng hòa:

- An An, sư phụ nói như thế nào cũng là đàn ông, bắt sư phụ nấu cơm thường xuyên cũng không phải chuyện hay. Sau này mình và Sở Sở nấu, hai người cứ ăn là được.

Vừa nói, Thạch Thanh rất có thâm ý liếc mắt nhìn nam nhân bên cạnh một cái.

Hướng Nhật từ ánh mắt đầy thâm ý của đồ đệ ngoan thì biết nàng hiểu mình đang nghĩ gì, không khỏi trong lòng thầm bái phục, quả nhiên là đồ đệ vừa dịu dàng lại vừa thông minh, đồng thời hắn nhanh tay lẹ mắt gắp một cái đùi gà mà An tiểu thư định đang định gắp, bỏ vào bát cho Thạch Thanh:

- Tiểu Thanh, mấy ngày nay em khổ cực nhiều, ăn một cái đùi gà bồi bổ một chút dinh dưỡng.

An Tâm nghiến răng trèo trẹo, mắt tóe lửa nhìn nam nhân đối diện, cái tên khốn này tự nhiên đoạt cái đùi gà của bà, nhưng nghĩ lại cuối cùng cũng nhịn xuống, dù sao đối phương không phải gắp cho mình ăn, nàng cũng không tiện nói thẳng ra, chỉ phẫn hận trừng mắt liếc đối phương một cái, rồi gắp lấy một cái đùi gà khác.

Cũng không ngờ lúc chuẩn bị gắp tới lại bị Hướng Nhật cướp lấy gắp bỏ vào trong bát của Sở Sở:

- Sở Sở, em cũng ăn một cái đùi gà cho bổ một chút đi.

- Ta không ăn nữa!

An Tâm hét một tiếng, quẳng đôi đũa xuống đất, "thịch thịch thịch" chạy về phòng ngủ của mình, chỉ nghe "rầm" một tiếng, cửa phòng đóng sầm lại.

- Sư phụ, anh sao có thể làm như vậy!

Thạch Thanh oán trách liếc nhìn cầm thú sư phụ có chút bất mãn nói. Lúc này, có mù mới nhìn không ra cầm thú sư phụ đang chơi khăm đối phương.

Mà ngay cả Sở Sở cũng vì hành vi của lưu manh mà bất bình nói:

- Đúng vậy.Hướng Quỳ, An An là khách của tụi mình, anh sao lại có thể làm như vậy chứ. Hơn nữa cô ấy hôm nay cũng có ăn gì đâu, lại còn giúp tụi em mang hành lý về đây nữa, anh thật sự quá đáng!

- Rồi, được rồi, anh biết sai lầm rồi.

Bị hai nàng liên tục phê phán, Hướng Nhật lập tức ra vẻ tự kiểm điểm ăn năn hối lỗi, tiếp theo nhanh tay cầm bát cơm của An tiểu thư gắp một cái đùi gà bỏ vào trong bát, lúc này mới nói:

- Vì đền bù sai lầm của anh, anh bây giờ sẽ đem cơm đến phòng cho cô ấy, thế này thì được chưa?

Nói xong, dưới nét mặt kinh dị của hai nàng, Hướng Nhật đi về hướng phòng ngủ của An tiểu thư. Thực ra, hắn cũng không cần phải ân cần như vậy, chủ yếu hắn sợ An tiểu thư tức giận không nhịn được đem chuyện sáng nay hắn bị cô gái ngoại quốc kia hôn một cái nói ra, như vậy cái được không đủ bù đắp cái mất.

An tiểu thư không khóa cửa phòng. Nhẹ nhàng mở cửa, Hướng Nhật bước vào phòng, lúc này An Tâm đang ngồi trên giường hờn dỗi.

- Ngươi vào đây làm gì! Cút ra ngoài!

Thấy đẩy cửa bước vào chính là tên nam nhân ghê tởm kia, An Tâm tức giận nói.

- Này, này, không nhìn được lòng tốt của tôi sao? Mang cơm cho cô ăn mà còn bị đối xử như vầy à?

Hướng Nhật nhanh nhẹn mang bát cơm đến trước mặt đối phương.

- Đừng ra vẻ người tốt trước mặt ta.

An Tâm vốn định cầm lấy, nhưng nghĩ tới chuyện vừa rồi lại tức giận quay mặt sang một bên, dường như không nhìn thấy sự tồn tại của nam nhân kia.

- Cô thật sự không muốn ăn?

Hướng Nhật giọng nói đầy vẻ câu dẫn:

- Cô không ăn tôi ăn đấy.

Vừa nói, hắn liền gắp cái đùi gà trong bát lên cắn một miếng.

- Khốn nạn!

An Tâm trừng mắt nhìn lưu manh một cái. Bởi vì bữa sáng nàng không ăn gì, nên lúc này bụng đói cồn cào thực khó chịu, bây giờ lại thấy lưu manh ngay trước mặt dụ dỗ mình, càng hận không thể đánh cho hắn một trận. Nàng đang muốn nói cái gì đó, ánh mắt chợt dừng lại nhìn lưu manh đầy vẻ nghi ngờ hỏi:

- Ngươi đang dùng bát của ta phải không?

- Đúng vậy.

Hướng Nhật vẻ mặt bình thản trả lời, lại còn thêm một câu:

- Yên tâm, tôi không ngại đâu.

- Khốn nạn! Những lời này phải là ta nói mới đúng.

An Tâm từ trên giường đứng bật lên, hai nắm tay xiết chặt, dường như có thể đập hắn bất cứ lúc nào, nhưng cuối cùng cũng không làm như vậy, nàng chộp lấy cái bát trên tay hắn, không để ý tới cái đùi gà đã "bị ô nhiễm" phăm phăm ăn.

- Sớm như vậy có phải tốt hơn không?

Hướng Nhật thoải mái nói, đột nhiên nhảy một cái phắt nằm ngay trên giường, hai tay bắt chéo để sau đầu, dáng vẻ hưởng thụ.

- Đáng chết, ngươi dám nằm trên giường của ta? Mau đứng lên, tên ngu ngốc này!

An Tâm giận dữ, duỗi chân đạp thẳng tới.

- Khó khăn lắm mới vào được đây, cô không thể nhẫn tâm đuổi tôi ra chứ?

Hướng Nhật tránh kịp cú đá của đối phương, tiện thể trở mình một cái, than thở nói:

- Nhưng phải thú thật, giường của cô thơm thật!

Vừa nói, hắn vừa hít hít sâu vài cái, vẻ mặt mê mẩn dâm đãng. Đang muốn được voi đòi tiên với tay cầm cái gối để nằm, nhưng hắn liếc mắt thấy gần cái gối có một vật thực tinh xảo. Hướng Nhật dùng "trình độ" siêu đẳng của mình để đánh giá cái vật đó. Không sai! Vật đó tuyệt đối là một cái áo lót mỏng màu trắng! Nhìn thấy thứ này, Hướng Nhật không thể kiềm hãm nổi ý nghĩ đen tối trong đầu.

An đại tiểu thư cũng không biết lưu manh đã bắt đầu chú ý đến cái áo lót của mình, thấy không đá được đối phương, trong lòng càng tức giận, vừa định buông bát xuống để xông tới liều mạng.

Hướng Nhật vội vàng khoát tay:

- Đừng động thủ, tôi lập tức đứng lên đây!

Vừa nói, hắn nhổm người ngồi dậy, mà khi ngồi dậy tay trái duỗi ra ở phía sau lưng mò lấy cái áo lót mềm mại kia, khéo léo túm lấy rồi nhân lúc đứng dậy nhét sâu vào túi quần. Các động tác đều phối hợp rất nhịp nhàng, ngay cả An Tâm gần trong gang tấc cũng không nhận ra được hành động khác thường của nam nhân thối tha kia.

- Còn không cút ra ngoài cho ta!

An Tâm thấy mình uy hiếp có tác dụng, lại mắng hắn một câu.

- Rồi, rồi, tôi lập tức đi liền.

Mới vừa vào đã lấy đi đồ cá nhân của người khác, Hướng Nhật cũng không dám ở lâu, lời còn chưa nói xong liền cứ như không thể chờ đợi được thêm một giây chạy thẳng ra khỏi phòng.

An Tâm cũng không hiểu tại sao trong nháy mắt lưu manh lại trở nên nghe lời đến vậy? Suy nghĩ một hồi lâu cũng không nghĩ ra nguyên nhân, đơn giản và tốt nhất là không nên nghĩ tới nữa, nàng tức mình gắp cái đùi gà cắn một cái.

An tiểu thư dáng vẻ giống như không phải đang ăn đùi gà mà đang ăn chính bắp đùi của tên lưu manh khốn nạn hồi nãy.

olo

Tại phi trường quốc tế Bắc Hải, chuyến bay đến từ thủ đô rốt cuộc cũng hạ cánh, xuống máy bay là một đám người đông nghẹt. Trong đó có mấy thanh niên nam nữ làm cho người khác chú ý, bọn họ không những là nam thanh nữ tú, hơn nữa một người ăn mặc đỏm dáng đi ở phía trước bọn họ gây ra sự chú ý đặc biệt.

Đó là một thanh niên khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, tướng mạo cực kỳ anh tuấn, mặc một bộ Âu phục đồ hàng hiệu nước ngoài, đeo kính mắt gọng vuông, cả người toát ra vẻ vừa học thức lại vừa tiêu sái, tuyệt đối là bạch mã hoàng tử của các cô gái. Theo sát bên tay trái của hắn là một thanh niên cũng không kém, tuổi xem ra nhỏ hơn một chút nhưng chiều cao lại cao hơn cả nửa cái đầu, ít nhất cũng cao đến một thước chín, mặc nguyên một bộ đồ đen, khi bước đi tiếng bịch bịch vang lên bởi vì thân hình lực lưỡng làm người khác không dám trêu vào. Còn ở phía bên phải của thanh niên đẹp trai là một thanh niên cũng giống như thế, tuy nhiên hắn có điểm khác thường mà người khác không dám khen, sở dĩ mọi người chú ý đến nhóm của họ như vậy cũng do ảnh hưởng của hắn ít nhiều. Tóc màu đỏ đậm lại dựng thẳng đứng giống như được cắm ở trên đầu, người mặc cái áo caro, phía dưới mặc một cái quần jean có hình thánh giá ghim ở hai đầu gối, càng kỳ quái hơn chính là chân hắn mang một đôi dép, lúc đi tiếng "lẹp xẹp lẹp xẹp" vang lên không dứt bên tai.

Ở phía sau là một cô gái, một người không thể nói "nghiêng nước" nhưng thực sự có thể "nghiêng thành", tóc thật dài, tuy đã được cột lại theo kiểu đuôi ngựa nhưng vẫn dài tới sát phần eo và mông, nàng mặc một bộ đồ da màu đen ôm sát làm nổi bật dáng người hình chữ "S" đầy đủ tiêu chuẩn của nàng. Đúng tiêu chuẩn của một mỹ nữ, đối tượng để người ta sán đến gần, song hiện tại không có một người nào dám đi đến gần bên nàng, nguyên nhân là đám bạn quái dị đang đi xung quanh nàng, nhưng đáng sợ nhất là ánh mắt giá lạnh tựa như băng của nàng đều khiến nam nhân dừng lại.

- Này, Lam, biết chúng ta lần này cần "chiếu cố" đối tượng nào không?

Nam nhân quái dị quay đầu lại nói với người đẹp ở đằng sau mình.

Người đẹp băng giá tên "Lam" ánh mắt lạnh lẽo:

- Không cần phải nói, chắc là công tử nhà ai vừa bị tẩn cho một trận, ta ghét nhất là đi làm những nhiệm vụ như thế này.

Thanh niên có vóc người cao ráo đi ở phía trước nghe vậy cũng góp vào:

- Nói sao cũng được. Cái tên đó xuất thân chắc cực tốt, đủ khiến người ta ghen ghét, thế mà suốt ngày chỉ biết gây chuyện, xong rồi lại muốn bọn ta giúp hắn dọn dẹp, nghĩ mà bực! Theo ta biết, tốt hơn hết là đi "Hắc long đảo" để rèn luyện một chuyến, chứ làm những chuyện như thế này thật lãng phí thời gian!

- Không còn cách nào khác cả, cấp trên an bài vậy, chúng ta phải chấp hành.

Tên thanh niên quái dị thở dài một hơi, nhìn về phía thanh niên đẹp trai vẫn không nói gì:

- Lão đại, anh nói gì đi chứ?

- Đi đường thì đừng có nói nhảm.

Thanh niên đẹp trai thản nhiên đáp lại một câu, bước chân không ngừng bước tới trước.

Thanh niên quái dị rụt cổ lại, hình như có chút sợ hãi thanh niên đẹp trai này, hắn quay người lại nhỏ giọng nói thầm với người đẹp băng giá ở phía sau:

- Sao lão đại lúc nào cũng giữ cái dáng vẻ một sống hai chết như thế chứ.

- Bị đánh còn chưa đủ hay sao? Không ngờ còn dám nói xấu sau lưng lão đại.

Người đẹp băng giá trừng mắt.

- Làm gì có chuyện ấy? Ta muốn nói lão đại trông rất đẹp trai.

Thanh niên quái dị vội vàng giải thích, mặc dù nhìn toàn thân lão đại chẳng có vẻ gì nguy hiểm, nhưng một khi đã chính thức ra tay thì tuyệt đối có thể lấy mạng người, hắn cũng không muốn được khuyến mãi thêm một trận đòn nữa.

- Thật không?

Thanh niên có vóc dáng cao ráo ở bên trái đột nhiên tiếp lời, giọng nói đầy vẻ đùa cợt:

- Sao ta lại nghe giống như ngươi đang nói xấu lão đại vậy?

- Này, lão Hắc, ngươi có ý gì?

Thanh niên quái dị khó chịu kêu lên, rồi nhìn thoáng qua lão đại bên cạnh, thấy trên mặt hắn cũng không có vẻ gì khác lạ, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn về phía người đẹp băng giá nói:

- Lam, ta nhớ rõ lần trước cô cũng tiếp nhận nhiệm vụ như vậy thì phải? Nghe nói cái thằng nhóc được "chiếu cố" còn đùa giỡn với cô?

- Không sai!

Người đẹp băng giá lạnh lùng khẳng định, khi nghe tới hai chữ "đùa giỡn" thì trong mắt nàng chợt lóe lên một tia sát ý:

- Tuy nhiên thằng nhóc ấy sau này sẽ không bao giờ có thể cảm thấy hứng thú với nữ nhân được nữa.

Thanh niên quái dị có một dự cảm cực kỳ xấu:

- Không lý nào? Chẳng lẽ cô bắt hắn.

Nói tới đây, thanh niên quái dị ra dấu bằng cách giơ tay "chém" vào không khí một cái.

- Ngươi nghĩ đi đâu vậy? Ngu ngốc!

Người đẹp băng giá lại trừng mắt, tiếp theo ung dung nói tiếp:

- Ta chỉ thôi miên hắn thành một người đồng tính luyến ái mà thôi.

- Còn thê thảm hơn so với tưởng tượng.

Thanh niên quái dị lộ ra vẻ mặt "quả nhiên là như thế", đột nhiên hắn lại trở nên hưng phấn:

- Lam, không bằng lần này chúng ta chơi kiểu mới đi, cô thôi miên "mục tiêu" thành một con chó xem sao, không chừng sẽ có chút thu hoạch ngoài ý muốn.

- Ngu ngốc!

Người đẹp băng giá trừng mắt lần thứ ba.

- Ngươi phải biết rằng, cấp trên yêu cầu chúng ta đến bảo vệ hắn, không phải đến tìm người để chơi đùa, nếu xảy ra chuyện gì, ai chịu trách nhiệm hả?

Nói tới đây, nàng dừng một chút, khuôn mặt cũng lộ ra vẻ đăm chiêu:

- Đương nhiên, nếu như đối tượng cần "chiếu cố" lần này cũng giống lần trước, ta không ngại ra tay thêm một lần nữa.

- Cái này cô có thể yên tâm, bằng vào kinh nghiệm hơn hai mươi năm của tôi mà nói, thông thường mấy tên "nhị thế tổ" khi nhìn thấy người đẹp như cô nhất định sẽ nhịn không được động chân động tay, đến lúc đó cô có thể ra tay được rồi.Thật sự khiến người khác phải chờ mong!

Thanh niên quái dị lộ ra vẻ mong chờ một thảm cảnh nào đó.

Người đẹp băng giá không nói gì, chỉ có ánh mắt càng thêm lạnh lẽo, đúng lúc thanh niên quái dị muốn nói cái gì nữa, thanh niên đẹp trai được gọi là lão đại đột nhiên nói xen vào:

- Mấy người các ngươi ồn ào còn chưa đủ sao?

- Lão đại.

Cả người thanh niên quái dị run lên.

- Ta tạm bỏ qua cho một lần, lần này chúng ta phải âm thầm bảo vệ, tuyệt đối không thể tiếp xúc với người đó, nghe rõ chưa?

Mặc dù giọng nói vẫn bình thản như trước, nhưng ba người đồng bọn lại nghe như tiếng sét bên tai.

- Rõ!

Ba người bên cạnh đồng thanh đáp.

- Tốt.

Thanh niên đẹp trai hài lòng gật đầu, đi được vài bước, đột nhiên nói thêm một câu:

- Nếu như đối phương thật sự có quá nhiều khuyết điểm, ta cũng không quan tâm việc các ngươi giúp hắn sửa chữa một chút.

Thanh niên quái dị nghe thế thì trong lòng vui vẻ trở lại, xem ra lão đại cũng không phải là người bất cận nhân tình, hắn vội vỗ ngực cam đoan:

- Lão đại, anh cứ yên tâm, em thích nhất là giúp người ta sửa chữa khuyết điểm, tuyệt đối sẽ làm hắn "hài lòng"!

- Thực ra ta lo lắng nhất là ngươi.

Thanh niên đẹp trai dừng chân, tiếp theo dùng ánh mắt lãnh đạm nhìn thoáng qua thanh niên quái dị, rồi lại bước về phía trước, vừa đi vừa nói chuyện:

- Nếu như lần trước không phải vì ngươi ra tay quá nặng, vốn cái nhiệm vụ dễ dàng như vậy không thể kéo dài đến mấy tuần.Ngươi nói xem, ta còn có thể yên tâm về ngươi nữa không?

- Lão đại, em biết lần ấy là em không đúng, nhưng cái thằng kia ngay cả đứa bé nhỏ như vậy cũng không tha.

Thanh niên quái dị vẫn còn muốn tiếp tục giải thích, nhưng thanh niên đẹp trai đã ngắt ngang lời hắn:

- Ta cũng không cần lý do, trong mắt ta chỉ có hiệu quả công việc mà thôi! Lần này nếu lại xảy ra chuyện như vậy, sau này ngươi không cần theo ta đi làm nhiệm vụ nữa.

- Lão đại, lần này em nhất định sẽ không như thế, em thề!

Thanh niên quái dị vừa nắm chặt lòng bàn tay mình vừa nói.

- Hy vọng là vậy.

Thanh niên đẹp trai nói chưa dứt câu, sau đó bước đi nhanh hơn.

olo

Sau bữa trưa, mấy người cùng đến trường để lên lớp, điều duy nhất làm cho Hướng Nhật tương đối khó chịu chính là cô nàng họ An cũng đi theo bên người, nguyên nhân là nàng ta buổi chiều không có tiết, lại ngại phải đợi một mình ở nhà buồn chán, cho nên mặt dầy bám theo bọn họ. Hướng Nhật không khỏi hận cô nàng đến ngứa răng, đáng lẽ hắn phải được hưởng thụ cái đặc quyền trái ôm phải ấp, nhưng bởi vì con bé họ An này xen vào nên hắn mất đi cơ hội. Nhìn ở phía trước cô nàng họ An vừa ôm Sở Sở và đồ đệ vừa nói chuyện vui vẻ, trong lòng Hướng Nhật đã lên kế hoạch tìm biện pháp gì đó để nàng ta biến đi càng nhanh càng tốt.

- Hướng Quỳ!

Không nghĩ vừa mới bước vào cổng trường, hắn đã bị một người quen gọi lại.

- Tống giáo sư?

Hướng Nhật có chút kinh ngạc nhìn Tống Thu Hằng xuất hiện trước mặt mình, có lẽ bởi vì đã thích ứng với cái thân phận Hướng Quỳ, cho nên bây giờ khi gọi tên đối phương, hắn không còn mất tự nhiên như lúc trước.

Mà động tĩnh của hai người cũng hấp dẫn sự chú ý của ba cô gái đi phía trước, khi phát hiện lưu manh đang nói chuyện phiếm với một nữ nhân vô cùng xinh đẹp, mấy người vội quay đầu lại vẻ mặt giả bộ như muốn hỏi thăm, hình như đều muốn biết trước mắt đã xảy ra chuyện gì.

- A, là Tống giáo sư.

Đến gần mới nhận ra đấy là cô giáo xinh đẹp trong trường, Sở Sở và Thạch Thanh đều lấy làm kinh hãi, đồng thời cũng chuyển từ lo lắng sang yên tâm.

- Chào các em, khỏe cả chứ!

Tống Thu Hằng bắt chuyện với ba cô gái.

- Chào Tống giáo sư!

Sở Sở và Thạch Thanh không dám chậm trễ, vội vàng đáp lễ. Chỉ có An Tâm hình như không hề nhìn thấy đối phương bắt chuyện, nàng chỉ lạnh lùng quay đầu sang một bên. Không biết tại sao khi gặp nữ nhân thành thục có khuôn mặt xinh đẹp này trong lòng An Tâm bỗng dấy lên một cảm giác bất an.

Tống Thu Hằng không biết mình đắc tội với cô gái mặc đồ nam trang này ở chỗ nào, nhưng nàng cũng không để ý làm gì mà chỉ cười cho qua chuyện. Bây giờ nàng cũng không còn cảm thấy kỳ quái trước sự xuất hiện của các cô gái bên người cậu sinh viên này nữa, nói thật lòng, nàng cũng cho rằng cậu ta quả thật rất có sức hấp dẫn, mặc dù vẻ ngoài cũng không quá xuất sắc, nhưng lại sở hữu một sự quyến rũ đặc biệt mà người khác không thể nào có được, hơn nữa còn luôn vui vẻ giúp đỡ người khác. Dựa theo chuyện phát sinh trong bệnh viện ngày đó, nếu như không có mấy lời của hắn chỉ sợ chính mình cũng thật sự tin vào câu chuyện ma quỷ của tên bác sĩ kia.Vừa nghĩ đến đây, tâm trạng Tống Thu Hằng cũng không có cách nào bình tĩnh trở lại được, nhất là lúc ấy đối phương lựa chọn dùng thủ đoạn trực tiếp nhất, vì thế hắn để lại ấn tượng trong lòng nàng giống người kia như đúc.

- Tống giáo sư, cô tìm em có chuyện gì sao?

Thấy nàng mãi không nói lời nào, Hướng Nhật còn tưởng nàng lại gặp phiền toái gì cho nên hắn không nhịn được mở miệng hỏi.

- À.không!

Tống Thu Hằng đang ngơ ngẩn lập tức hồi phục lại tinh thần, nàng cảm kích nói:

- Hôm nay tôi tới là để cảm ơn em ngày đó đã giúp đỡ.

- Thật ra.cũng không có gì.

Hướng Nhật có chút xấu hổ gãi gãi gáy, thực ra hắn cảm thấy có lỗi với nữ nhân trước mắt nhiều lắm, nếu như có thể, hắn hy vọng có thể bù đắp được những lỗi lầm của mình trong quá khứ.

- Đúng rồi, em trai của cô thế nào rồi?

- Đã tốt hơn nhiều, thật sự phải cám ơn em!

Tống Thu Hằng nói cám ơn lần nữa, tiếp theo hình như lại nhớ ra cái gì:

- Đúng rồi, tôi đã chuyển em trai mình sang bệnh viện khác.Tiền của em, tôi sẽ nhanh chóng trả lại.

- À, em không cần vội. Thật đấy, không vội chút nào, lúc nào cô trả em cũng được, qua mười, hai mươi năm cũng không thành vấn đề.

Hướng Nhật ba hoa một hồi, vốn định nói không cần phải trả, nhưng hắn biết với tính tình của đối phương chắc chắn sẽ không chấp nhận, cho nên hắn dùng cách nói khác, nội dung có vẻ bất đồng nhưng bản chất thì vẫn như thế.

- Cảm ơn.

Đương nhiên Tống Thu Hằng hiểu được hàm ý trong lời nói của hắn, trong lòng nàng thầm thề chỉ cần có tiền nhất định sẽ nhanh chóng trả lại.

- Này, Hướng Quỳ, ngươi vẫn còn tiết học phải không? Cứ lề mề như vậy lại muộn bây giờ.

Thấy lưu manh còn muốn nói gì đó, An đại tiểu thư bên cạnh bắt đầu ngứa mắt, bị nữ nhân kia trì hoãn lâu như vậy, nàng cũng không muốn cứ mãi tiếp tục như thế.

- Cô vội cái gì, còn lâu mới vào học.

Hướng Nhật bất mãn trừng mắt một cái, cô nàng này đúng là chỉ biết phá đám, chẳng lẽ nàng ta không biết nói như vậy chẳng khác nào ép người ta phải bỏ đi sao?

Quả nhiên, Tống Thu Hằng mỉm cười nói:

- Cũng sắp vào tiết, cô không quấy rầy các em nữa, hẹn gặp lại!

- Hẹn gặp lại!

Hướng Nhật vẫy vẫy tay, nhìn Tống Thu Hằng khi rời đi mang theo bóng lưng mơ hồ có chút ảm đạm, đột nhiên hắn xoay người lại, hung hăng nhìn cô nàng họ An:

- An Tâm, cô khôn hồn lập tức biến xa khỏi ông đây một chút!

Nói xong, mặc kệ cô nàng họ An con mắt đã đỏ lên, còn toàn thân bắt đầu run rẩy, hắn sải bước đi vào trong trường học.

- Chờ một chút!

Xa xa, mấy người thanh niên thân cao lớn cường tráng chạy tới, rồi nhanh chóng bao vây lưu manh vào giữa.

| Tải iWin