- Tiên sinh, xin làm phiền một chút, tiên sinh có bận việc gì không?
Phía sau, một giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu vang lên.
Hướng Nhật quay đầu nhìn, mặc dù không muốn một tí nào, nhưng tại thấy vóc người tiêu chuẩn hình chữ "S" của một mỹ nhân ở đằng sau, hơn nữa hắn cũng thích nữ nhân thắt tóc đuôi ngựa, tựa như lúc đầu nhìn thấy Sở Sở vậy, cho nên việc ra tay giúp đỡ người đẹp là chuyện kinh thiên địa nghĩa phải làm. Không phải có câu nói, cự tuyệt lời nhờ vả của mỹ nữ thì bị trời trừng phạt đó sao? Hướng Nhật cũng không muốn bị trời phạt, tuy nhiên trong lòng hắn lúc này không có chút ý nghĩ xấu xa nào, chỉ có một ý nghĩ đơn thuần và trong sạch là ra tay giúp đỡ một mỹ nhân mà thôi, do đó hắn với vẻ phong độ của đàn ông nói:
- Tiểu thư, cô muốn tôi giúp gì sao?
- Là như thế này, tôi đột nhiên thấy khó chịu ở bụng, có thể là "cái kia".tới đột xuất, anh có thể giúp tôi gọi một chiếc taxi hay không.
Người đẹp đỏ mặt, vừa ôm bụng vừa nói.
Hướng Nhật tất nhiên biết nàng nói cái kia là cái gì, trong lòng không khỏi cười khổ, thì ra là vậy! Đang tự than mình xui xẻo thì người đẹp kia ngồi thụp xuống, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ, Hướng Nhật lập tức đi tới phía trước, tưởng rằng "cái kia" của nàng phát tác, nữ nhân một tháng một lần " thống khổ" hắn cũng không hiểu rõ lắm, chỉ có thể trách người đẹp này quá sơ ý, tự nhiên chỗ nào không phát tác lại đến ngay chỗ này. Trong lòng thì mắng thầm, nhưng bề ngoài hắn vẫn giữ nguyên vẻ ga lăng:
- Tiểu thư, cô có sao không?
- Không, không việc gì, anh có thể đỡ tôi một chút hay không?
Người đẹp cúi đầu ngượng ngùng nói.
Hướng Nhật cũng không có từ chối, huống chi đó là một mỹ nữ hắn sao có thể cự tuyệt, tay chân nhanh nhẹn vội đỡ nàng dậy.
Hướng Nhật ánh mắt đột nhiên dừng lại, bởi vì hắn thấy được bàn tay của người đẹp có vết chai rất đặc thù, hắn dám cá là không phải do việc nặng mà thành, có vết chai như thế chỉ có thể là do nhiều năm cầm súng mới hình thành. Bởi vì trước đây, Hướng Nhật cũng từng gặp qua một nữ nhân có nét đặc thù như vậy, chính là nữ nhân xinh đẹp được gọi là "Băng tỷ", trong lần đầu tiên hắn đi đến nhà của Sở Sở. Nhận thấy được điều này, Hướng Nhật cảm thấy chuyện không ổn, mới vừa rồi bị người đẹp dùng lời ngon tiếng ngọt làm mê mẩn, nhưng sau một hồi suy nghĩ, nhận thấy được đối phương có chuyện che dấu. Trước không nói sao lại có một nữ nhân xinh đẹp nhờ một người xa lạ giúp đỡ, chẳng lẽ không sợ nam nhân đó sinh ra ác ý hay sao? Vậy chẳng khác nào dâng mồi vào miệng cọp? Hơn nữa có thể duy trì tâm trạng của một nữ nhân bình thường như vậy, chứng tỏ nữ nhân cũng không sợ nam nhân gây bất lợi cho mình, bởi vì nàng đã dựa vào sự tự tin về thực lực của bản thân! Mà loại nữ nhân đầy tự tin này, tính cách cũng cực kỳ mãnh liệt, thích tự lập tự cường, cho nên căn bản sẽ không yêu cầu một người nam nhân giúp nàng chuyện cỏn con như thế.
Hướng Nhật trong mắt hiện lên một tia đùa bỡn:
- Tiểu thư, có muốn ta đưa cô đến bệnh viện hay không?
Mặc dù biết việc này có chút không đúng, nhưng Hướng Nhật vẫn làm ra vẻ không biết, làm bộ quan tâm mà hỏi thăm. Hắn thật sự rất muốn biết đối phương có mục đích gì mà lại dùng mỹ nhân kế đối với hắn.
- Cảm ơn! Nhưng chuyện này thì để tôi đi một mình được rồi.
Người đẹp cúi đầu từ chối, thuận thế đưa tay khoát lên bả vai của lưu manh rồi chậm rãi đứng lên, đồng thời ngón tay gắn một cái vật gì đó nhỏ như hạt đậu nành lên vai của hắn.
Tuy chỉ ấn nhẹ một cái, nhưng do Hướng Nhật có chuẩn bị đề phòng trước nên hành động của đối phương dễ dàng bị phát giác, nhưng hắn cũng làm ra vẻ bình thường, không lộ ra vẻ khác thường nào mà hỏi thêm một lần nữa:
- Tiểu thư, thật sự không cần tôi cùng cô đi sao?
- Không cần, anh chỉ cần giúp tôi gọi một chiếc xe là được.
Người đẹp lại một lần nữa chối từ.
- Vậy được rồi!
Hướng Nhật ra vẻ bất đắc dĩ nói, tay trái đang đỡ sau lưng của nàng rất nhanh chuyển sang vai trái của mình, sau đó dường như không có việc gì nói:
- Cô ở đây chờ tôi một lát, tôi giúp cô gọi xe.
Vừa nói, vừa xoay người đi tới ven đường bắt taxi.
Hướng Nhật vừa đi vừa khẽ mở bàn tay, nhìn thấy vật bên trong có chút kinh ngạc, mặc dù không tiếp xúc qua đồ vật này bao giờ, nhưng trên TV đã sớm có thông tin về vật này, liếc mắt một cái hắn đã có thể nhận ra đó là thứ gì. Máy nghe trộm? Quả nhiên là đồ vật công nghệ cao. Hắn nhất thời không biết rõ ràng lắm cuối cùng là ai muốn theo dõi mình, hay muốn tìm hiểu thêm chi tiết về mình.
Từ lúc từ Pháp trở về, hắn chưa đắc tội với bang phái hay tổ chức lớn nào. Nhớ lại khi ở Pháp, cũng chỉ do cuốn sổ màu xanh nên hắn đắc tội với một đám chó điên, nhưng chúng cũng chẳng thể nào bám đuôi nhanh như thế được, hơn nữa đây là tại quốc nội, người nước ngoài cũng chẳng thể đi vào nhiều như thế. Chẳng lẽ.
Hướng Nhật trong lòng đột nhiên chợt nhớ ra, bản thân mình cũng không phải không gặp người lạ, cái tên thượng tướng kia chẳng phải đáng nghi ngờ nhất hay sao? Hắn tuyệt đối có cái năng lực trong thời gian ngắn cho người mang máy nghe trộm để giám sát mình, hơn nữa máy nghe trộm đối với người khác là chuyện xa vời nhưng đối với hắn giống như là món đồ chơi bán bên vỉa hè. Việc hắn cho mình là đối tượng đáng nghi khiến hắn phải tò mò cũng có cái lý của nó, cho nên phái vài người đến dò xét cũng không phải không có khả năng. Nghĩ tới đây, Hướng Nhật giải tỏa mọi khúc mắc trong lòng, thật ra hắn đã sớm biết sẽ có một ngày như vậy, chỉ không ngờ đối phương tới nhanh như vậy mà thôi. Quên đi, có bọn họ đến thì sao, vấn đề an toàn của mình chẳng phải cũng rất cao đó sao. Cho dù đám chó điên kia phát hiện đã mất cuốn sổ màu xanh và muốn cắn trả lại mình thì sao chứ, mình không phải có một đám cận vệ bí mật đi theo đó sao, không nhờ chúng thì thật uổng phí?
Đã xác định rõ ý đồ của đối phương, Hướng Nhật đột nhiên muốn bỡn cợt người đẹp muốn gắn máy nghe trộm lên người mình, tuy nói hắn có hoàn cảnh trong sạch cũng không sợ bị giám sát, nhưng vạn nhất nếu bản thân đang cùng bà xã thân mật mà có "sự giám sát" của bọn họ thì đó chính là vấn đề lớn. Cho nên, làm Hướng lão đại hắn bất mãn đến độ phải cảnh cáo mới được, người đẹp này chính là đối tượng mà hắn xuống tay. Hơn nữa hắn cũng có thể khẳng định, người đẹp này chắc cũng có chỉ số IQ thấp kém, không thể ngờ lại dùng mỹ nhân kế cũ rích đó để đến gần mình, chẳng lẽ nàng tưởng rằng mình chính là hạng công tử đàng điếm hám gái sao? Thực ra, Hướng Nhật nghĩ không sai một chút nào, hình tượng của hắn khiến cho đối phương nghĩ hắn như thế, cho nên đối phương nghĩ chỉ số IQ của hắn cũng không cao.
Hướng Nhật không gọi taxi nữa mà tự dưng có thái độ khác thường quay lại, làm cho người đẹp có chút ngạc nhiên và một chút đề phòng:
- Tiên sinh, có chuyện gì sao?
Hướng Nhật trả lời:
- Đúng vậy, tôi đột nhiên nhớ tới một chuyện hệ trọng cần giải quyết, tôi không thể giúp cô gọi xe tiếp được. Vậy đi, tôi dìu cô một đoạn đi ra ven đường được không?
Người đẹp vốn định cự tuyệt, nhưng nghĩ đến điều này sẽ khiến đối phương sinh nghi, nên lập tức đáp ứng:
- Được.
Vừa dứt lời, Hướng Nhật liền một tay ôm lấy thắt lưng của nàng, hơi sử dụng lực, người đẹp cả thân hình kề sát bên mình hắn. Hơn nữa cái này cũng chưa tính, Hướng Nhật còn đưa tay phải của nàng quàng qua cổ của hắn, hai người ôm nhau trong tư thế mập mờ đi ra phía ven đường. Người đẹp hận không thể vặn gãy cổ lưu manh, nhưng không thể phát tác, chỉ có thể để hắn chiếm tiện nghi.
Nhưng nàng rõ ràng đánh giá thấp nam nhân đang sỗ sàng với mình, còn Hướng Nhật sớm biết đối phương sẽ không vạch trần hành động của mình, cho nên lại càng lớn mật, tay trượt nhẹ xuống cặp mông của nàng rồi dừng lại, hung hăng bóp nhẹ hai cái.
Người đẹp cả người run rẩy, thiếu chút nữa thì không nhịn được mà đánh cho đối phương tàn phế, nhưng cuối cùng cũng dằn xuống. Nàng bây giờ cũng biết âm mưu nham hiểm của thanh niên này, không phải hắn có cái gì chuyện quan trọng cần phải đi làm, hắn chỉ muốn nhân cơ hội sỗ sàng với nàng. Đúng là đáng chết, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Ánh mắt của người đẹp như đang phun hỏa nhìn hắn, Hướng Nhật làm bộ không nhìn thấy điều đó, hai tay lại sờ nắn thêm vài cái rồi mới buông ra. Phải công nhận, cặp mông của người đẹp quả thật rất mềm mại lại đàn hồi, hắn thích đến nỗi không nỡ buông ra. Chỉ tiếc đã tới ven đường rồi, Hướng Nhật trong lòng tiếc rẻ nhưng mặt thì tỉnh bơ nói:
- Tiểu thư, đã đến nơi rồi, tôi còn có việc gấp phải đi.
Người đẹp nhát gừng nói từng tiếng một:
- Cảm ơn! "Đại ân" hôm nay, ta có cơ hội nhất định sẽ "báo đáp"!
- Không có chi
Hướng Nhật đương nhiên biết người đẹp đang nói bóng nói gió, hắn cười hắc hắc rồi nói:
- Giúp đỡ người là một chuyện vui sướng, sau này nếu có gặp mặt thì đừng ngại, cứ tới tìm tôi, tôi sẽ không chần chừ mà tương trợ.
Vừa nói dứt lời, Hướng Nhật đã nhanh chân bỏ chạy, giống như có chuyện quan trọng lắm chờ hắn đi làm.
Người đẹp hậm hực cắn răng, nhìn bóng lưng đã khuất của hắn, trong lòng phát câu thề độc: tốt nhất ngươi không nên rơi vào tay ta, nếu không ta nhất định cho ngươi đẹp mặt!
Lưu manh vừa chạy đi, mấy người nam nhân từ trong cửa hàng cắt tóc đối diện lập tức bước ra đi thẳng về phía người đẹp.
- Lam, sao rồi?
Thanh niên đẹp trai trực tiếp hỏi.
- Tốt!
Người đẹp gật đầu, ý bảo nhiệm vụ hoàn thành. Vì hoàn thành công việc xong hơi thở của người đẹp lại như băng giá lạnh tỏa ra, trở thành một người đẹp lạnh lùng như cũ khiến cho nam nhân không dám đến gần.
- Ha ha, Lam, hồi nãy cô hình như bị sờ mó không ít.
Tên thanh niên tóc đỏ quái dị có chút ghen tị cười nói.
Người đẹp băng giá đôi mắt lạnh tựa băng liếc qua, lập tức khiến đối phương sợ đến đầu co rụt lại:
- Chỉ đùa một chút, đừng để ý.
- Ngươi muốn chết thì cứ nói, ta không ngại tiễn ngươi một đoạn.
Người đẹp băng giá nghiêm mặt nói.
- Được rồi, ngừng cãi nhau đi, ta muốn nghe thử một chút.
Thanh niên đẹp trai cắt đứt lời của hai người, từ trong túi áo móc ra một cái tai nghe nhỏ nhắn tinh xảo gắn lên lỗ tai. Đợi một hồi, nhưng lại phát hiện bên trong không có bất cứ âm thanh gì, điều này làm cho thanh niên đẹp trai nghi ngờ không thôi, cái đồ vật này có thể tiếp thu âm thanh trong đường kính vài trăm mét, nhưng hiện tại không có bất cứ động tĩnh gì, chẳng lẽ thằng nhóc kia chạy tới một nơi im ắng vậy sao?
Thanh niên quái dị thấy hắn lâu không nói một lời nào, không khỏi hỏi:
- Lão đại, không có vấn đề gì chứ?
Song chính câu hỏi này khiến cho sắc mặt của thanh niên đẹp trai biến đổi đột ngột, cái máy nghe trộm thực sự không ở trên người mục tiêu, mà là vẫn ở tại hiện trường. Nghĩ tới đây, thanh niên đẹp trai nhìn về phía người đẹp băng giá nói:
- Lam, cô xác định cái đồ vật kia đã cài lên trên người của hắn?
Người đẹp băng giá sửng sốt, nhưng lập tức không chút do dự đáp:
- Đúng vậy!
Thanh niên đẹp trai tháo cái tai nghe ra nói:
- Ta vừa rồi lại nghe được giọng nói của Hồng.
- Thế là sao?
Người đẹp băng giá cuối cùng cũng hiểu tại sao lão đại lại hỏi vậy, sắc mặt thoáng cái trở nên tồi tệ tới cực điểm:
- Ta rõ ràng.
Đang nói đột nhiên dừng lại, người đẹp băng giá hình như nhớ tới điều gì, lập tức đưa tay sờ vào mông của mình, tay đụng vào cái hạt đậu nhỏ, mặt mày xám ngắt. Tay tháo nó đưa ra trước mặt, quả nhiên là máy nghe trộm vừa cài trên người nam nhân kia.
Thanh niên cao lớn và thanh niên quái dị đứng bên cạnh thấy vậy đã biết được chuyện gì xảy ra, không khỏi cùng nhìn về phía người đẹp băng giá vừa bị sờ mó sỗ sàng mà lại không hoàn thành nhiệm vụ.
- Ta muốn giết hắn!
Người đẹp băng giá mặt dữ tợn nói, trên người tỏa ra hơi giá lạnh còn hơn lúc nãy ba phần, thậm chí thanh niên quái dị sợ nàng đến nỗi lui ra sau vài bước. Việc này đối với nàng không còn đơn giản là sỗ sàng sờ mó, mà nàng còn có cảm giác bị đối phương vũ nhục, bỡn cợt.
Thanh niên đẹp trai thở dài một hơi, hắn biết âm thầm giám sát đã trở nên khó khăn, đành nói:
- Bí mật không được thì ta làm công khai!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 182: Không bí mật được thì ta làm công khai
Chương 182: Không bí mật được thì ta làm công khai