- Xoa cái đầu ngươi đó, đồ quỷ xứ!
Nhâm Quân tức giận chặn 'ma trảo' của nam nhân lại. Tình huống này, tuy nói là dưới bàn sẽ ko có người phát hiện, nhưng dù cho nói thế nào đi nữa thì hiện tại cũng đang trong lớp học, dưới nhiều ánh mắt nhìn như thế mà làm chuyện xấu luôn khiến cho người ta cảm giác thấy 'xấu hổ muốn chết' đi thôi. Huống chi, hành động này của lưu manh cũng quá đột ngột, Nhâm Quân nhất thời cũng không thể nào tiếp nhận.
Hướng Nhật lại cười hắc hắc, giọng nói đầy vẻ mập mờ mở miệng nói:
- Coi như là thực tập một chút đi, dù sao cuối tuần không phải.
- Ngươi còn nói!
Vừa nghe lời này, khuôn mặt của Nhâm đại tiểu thư lập tức đỏ lên. Nàng cắt ngang lời của lưu manh, mắt hung hăng nhìn hắn, giống như con cọp cái tùy thời đều có thể nổi điên tấn công người khác.
- Sẽ không vì vậy mà không nói đùa được chứ hả?
Hương Nhật có chút khoa trương nói. Trên thực tế hắn vốn không nghĩ sẽ có những cử chỉ quá phận đến như thế dù cho nàng ta đã đáp ứng sẽ trả nợ cho lần thua cuộc. Quan hệ của hai người cũng còn chưa có tiến sâu tới bước như vậy, bình thường làm ra cử chỉ thân thiết như thế rất là không thỏa đáng. Nhưng lúc này Hướng Nhật đối với việc 'cây gậy trúc' bị nam nhân đeo đuổi ở trường học tới vài ngày mà không nói cho hắn một tiếng, đây là lý do hắn không dễ dàng tha thứ cho nàng.
Trông thấy khuôn mặt của nam nhân lúc nào cũng duy trì nét 'cười đùa cợt nhả' làm cho cõi lòng của Nhâm Quân như chìm đắm trong giận dữ: Cái gì gọi là nói giỡn? Loại sự tình này có thể đem ra vui đùa sao? Nhất thời lãnh đạm nói:
- Nếu muốn nói giỡn thì đi tìm bạn gái của ngươi đi! Xin lỗi, ta muốn ăn sáng, có ngươi ở đây sẽ ảnh hưởng đến 'sự ngon miệng' của ta.
- Ta thật chán ghét như vậy sao?
Hướng Nhật không khỏi có chút cười khổ, hắn sợ nhất nữ nhân với hình dáng như cục mỡ béo thấm muối mặn chát thế nầy, thà tức giận cũng tốt hơn so với lúc này a!
- Ngươi nói đi?
Nhâm Quân lạnh nhạt liếc xéo hắn một cái, sau đó liền không hề để ý tới hắn nữa, mở ra gói thức ăn, lấy ra một cái bánh bao hấp xửng hung hăng mà cắn một cái, thoáng cái đã cắn mất một nữa cái bánh bao. Nếu như không phải cân nhắc miệng mình thât sự không thể chứa cả cái bánh bao, dám chừng nàng đã một mồm nuốt trọn một cái lắm a!
Hướng Nhật chán trường mà thở dài một hơi. Cô nàng này vừa mới rồi còn nói lời cảm ơn, chỉ chớp mắt lại mất hết tính người, trở mặt so với lật trang sách còn nhanh hơn. Xem cái điệu bộ nàng ta cắn cái bánh bao kia thật là xem thịt của mình như.nhân bánh bao vậy, nếu không cũng sẽ không vừa ăn bánh bao vừa liếc mình như thế chứ.
- Coi chừng cắn trúng ngón tay!
Hướng Nhật bên cạnh có 'lòng tốt' nhắc nhở.
- Ai cần ngươi lo!
Nhâm đại tiểu thư bộ dáng không một chút nào tỏ ra mình cảm kích, lại lấy ra một cái bánh bao khác hung hăng cắn một cái.
Hướng Nhật có chút chịu không nổi cái nết "kiêu ngạo" quá dễ thương kia của nàng, đột nhiên chồm cả người qua hướng nửa cái bánh bao nàng vẫn cầm trên tay.dùng miệng 'sực' một phát nuốt trọn!
- Á.
Nhâm Quân theo phản xạ có điều kiện liền rút tay về nhưng vẫn hơi.chậm, nửa cái bánh bao trong tay kia giờ đã vào trong miệng của nam nhân, hơn nữa do không có đoán trước được nam nhân sẽ làm như thế nên trên tay đã dính một ít.nước miếng, trong lòng xấu hổ tức giận nói:
- Ngươi muốn chết a!
Song Hướng Nhật không thèm để ý chút nào, hơn nữa không ngừng chép chép miệng:
- Ngon thật, ngon thật!
- Ngon cái đầu ngươi!
Nhâm đại tiểu thư nổi giận, đã gặp qua nam nhân không biết xấu hổ nhưng chưa thấy ai có 'trình độ' cao như thế này. Nàng đưa cái tay vẫn còn dính một chút một ít chất lỏng trong suốt kia khẽ lau vào áo của hắn, lúc này mới căm giận nói:
- Miệng thì nói là mua thức ăn cho ta, thế mà chính mình lại 'cướp' ăn à, ngươi có còn là nam nhân không!
Hướng Nhật vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Bởi vì ta có dự cảm, nếu như nửa cái bánh bao này ta không ăn thì ngươi sẽ cắn phải đầu ngón tay của mình.
- Cắn hay không thì cũng không liên quan gì đến ngươi!
Nhâm quân trong lòng thật 'quá' giận mà, nếu đây không phải là trong lớp học nàng tuyệt đối sẽ không dùng 'miệng' mà nói cho xong chuyện, đã sớm giương nanh múa vuốt nhào tới rồi.
Hướng Nhật khoát khoát tay, ra vẻ không sao cả nói:
- Được rồi, không phải chỉ là nửa cái bánh bao sao chứ? Nếu ăn không đủ no thì nói ta mua thêm cho ngươi, không cần phải nghiến răng nghiến lợi như vậy chứ? Dù sao ngươi cũng là nữ nhân của ta, muốn ăn cái gì nói một câu, ta có bị chặt gãy chân cũng chạy đi mua cho ngươi.
- Ai là nữ nhân của ngươi!
Nhâm Quân trừng mắt nhìn hắn, tâm trạng thật có chút ngọt ngào nhưng nàng cũng không vì nghe một hai câu 'vuốt mông' kia mà cho qua chuyện. Nàng biết nam nhân trước mặt mình là một con mèo động tình đã 'trồm' không biết bao chị mèo cái rồi, cái 'chiêu' như vậy không biết đã nói với bao nhiêu người đẹp rồi.
Nét mặt của Hướng Nhật đầy vẻ kinh ngạc:
- Ngươi đáp ứng cùng ta cái kia.Còn không tính là nữ nhân của ta sao chứ? Ta biết, thật ra ngươi đã sớm thích ta có đúng hay không? Chỉ là ngại nên không có nói ra mà thôi, hiện tại ta giúp ngươi nói ra đi.
Hướng Nhật chậm rãi nói, cũng không thèm để ý tới sắc mắt của Nhâm đại tiểu thư càng lúc càng kém đi, nói tiếp:
- Mặc dù ngươi trông gầy, 'mặt tiền' hơi nhỏ, lại không 'nở hậu', tính tình cũng không tốt, nhưng dù sao vẫn có chút.
- Tên chết bầm, ngươi nói đủ chưa!
Nhâm Quân rốt cuộc lên tiếng, không đợi lưu manh nói hết lời, duỗi tay ra dùng "cửu âm bạch cốt trảo" đánh thẳng vào vùng thịt mềm nơi hông nam nhân.
Trong mắt Hướng Nhật hiện lên tia đắc ý, cô nàng này rốt cuộc vẫn là không chịu nổi kích thích này, bất quá đắc ý thì đắc ý, trên mặt hắn vẫn giả bộ thống khổ:
- Đừng mà, xem như ta nói bậy có được không hả? Thật ra ngươi trông cực kì xinh đẹp, vóc người lại cao như người mẫu, 'nhủ hình' cũng là loại mà ta đây cực kì thích, 'nở hậu' trông rất xinh, tính tình lại hợp với 'khẩu vị' của ta, hơn nữa.
- Hơn nữa ngươi không sợ đau có đúng không?
Nhâm Quân lạnh lùng cắt ngang lời nói của nam nhân đồng thời lực đạo trên ngón tay cũng tăng thêm nhiều hơn vài lần. Nàng hận không thể đem thịt ở hông nam nhân mà cắt mà nhéo.sứt ra thành từng miếng từng miếng a! Đã sớm biết đối phương là tên hoa tâm 'chuối cả nãi' rồi, nhìn hắn kịp thời đổi giọng là biết hắn không chỉ 'đã từng' nói qua những lời như vậy với một người duy nhất. Chuyện không thể tha thứ nhất là hắn lại dám ví von nói mình.ngực nhỏ? Chẳng lẽ hắn không biết loại 'hình búp măng' là loại mà nam nhân yêu thích nhất hay sao chứ? Đáng hận a! Bất quá Nhâm Quân cuối cùng không mất đi lý trí, nam nhân bình thường khi nói chuyện cũng không có để con gái bắt tội mình, thật chưa từng thấy có người nói 'trắng trợn' đến vậy a. Vậy đối với nam nhân đột nhiên nói ra những lời như vậy rõ ràng là muốn kích thích mình đây, nhưng hắn có thể được cái lợi lộc gì đây? Nghĩ tới đây Nhâm Quân hung tợn nhìn về phía nam nhân:
- Ngươi cuối cùng có ý tứ gì đây?
- Thật ra, ta muốn cho mọi người biết, ngươi là nữ nhân của ta!
Hướng Nhật uể oải nói, đột nhiên một tay ôm nàng, thần bí nói:
- Ngươi không có phát hiện bây giờ rất nhiều người đang nhìn chúng ta sao chứ?
- A!
Nhâm Quân vừa muốn giãy dụa, nhưng bởi vì những lời hắn nói nên không nhịn được mà nhìn tứ phía, quả nhiên phát hiện ánh mắt của bạn học chung quanh nhìn về phía nàng bên này đã trở nên mập mờ, trên mặt nhất thời hổ thẹn mà hóa giận nói:
- Ngươi còn không buông ta ra!
- Đồng ý làm nữ nhân của ta, ta sẽ buông ra!
Hướng Nhật bá đạo nói. Hắn hiện tại đã ngầm quyết tâm, cô nàng 'cây gậy trúc' này nói gì đi nữa cũng không thể để cho nàng thoát khỏi lòng bàn tay mình. Từ lúc bắt đầu cùng đối phương cam kết đánh cuộc, Hướng Nhật cũng đã biết nàng đối với mình có tình ý. Cái ngày cuối tuần xấu hổ rồi cũng sẽ tới, chi bằng đem quan hệ của hai người xác định trước, đến lúc đó làm ra một vài chuyện 'khác thường' cũng không thành vấn đề. Nếu như không có 'tình cảm' mà bỗng nhiên vô cớ đoạt lấy thân thể của nàng ta thì thật đúng là chyện cầm thú mà Hướng Nhật chẳng muốn làm chút nào. Hiện tại biết đối phương có tình ý, tự nhiên phải giải quyết quan hệ giữa hai người, mà có quan hệ hợp pháp thì mới có thể tiến hành hành vi hợp pháp a!
Bất quá Nhâm Quân cũng không biết nam nhân trong đầu đang nghĩ gì, nhưng lời nói của hắn kiên quyết như thế làm cho nàng trong lòng sinh ra tia kích động. Nàng đoán, không lẽ nghe nói có người theo đuổi mình mà hắn khẩn trương lên sao? Mà nếu hắn khẩn trương, đó không phải hắn đối với chính mình cũng có.Nếu không như thế thì sao hôm nay hắn nói ra những lời bất bình thường đó? Nghĩ đến đây, tim của Nhâm Quân không nhịn được mà nhảy lên nghe "phình phình", bất quá có chuyện nàng vẫn có chút không chịu được, u oán nhìn thoáng qua nam nhân rồi nói:
- Ngươi đã có nhiều bạn gái như thế, tại sao còn muốn tìm ta? Ta cũng không có thích cùng người khác chia xẻ bạn trai, hơn nữa ngươi cũng quá lùn, không hợp tiêu chuẩn của ta.
- Ngươi rắp tâm muốn đùa ta có phải không?
Hướng Nhật cũng bắt đầu trừng mắt nhìn nàng, mặc dù bản thân hắn cũng không để ý tới chiều cao thân thể mình, nhưng bị một người phụ nữ nói thẳng vào mặt là mình bị lùn, hơn nữa nữ nhân này lại thuộc về mình, điều này làm cho hắn cảm thấy rất là không dễ chịu tí nào:
- Dù sao ta cũng đã nói với ngươi rồi, ngươi đời này chỉ có thể làm nữ nhân của ta!
Vừa nói vừa bất ngờ tập kích, nhéo cái mông mặc dù không lớn nhưng lại co dãn mười phần của đối phương. Hắn không đợi cho nàng có phản ứng đã đứng dậy vội vã rời khỏi phòng học. Vừa đi vừa suy nghĩ, mình lùn sao? Lùn là lỗi của mình sao chứ? Đều do chủ nhân thân thề này, bình thường cũng không rèn luyện thì làm sao mà có thể cao? Ngẫm lại "bản thân" trước kia có chiều cao một mét chín mươi, hơn nữa cường tráng khỏe mạnh, điều này làm cho biết bao nữ nhân nhìn thấy đều chảy nước miếng. Bất quá hiện tại cái thân thể này.về một cái 'mức độ mạnh mẽ hùng tráng' trong phương diện 'nào đó' thì so với 'bản thân' trước đây thật ra cũng không thua kém gì a!
oIo
Tại tổng bộ của "Thiên Hồ bang", lúc này đây Thiên Hồ cùng Ba Lang hai người đã khôi phục lại bình tĩnh, đương nhiên đây chỉ là biểu hiện ra bên ngoài, ở chỗ sâu trong đáy mắt kia vẫn còn cất giấu một tia sợ hãi. Dù sao, đối với một bí mật có người từng bị 'bằm thây cho chó ăn' tưởng đã quên lãng kia, đột nhiên xuất hiện tại trước mặt bọn họ, loại sự tình này sợ rằng bất cứ mọi người bình thường nào cũng sẽ có biểu hiện như vậy.
Mà hiện tại, bọn họ sở dĩ trong thời gian nhanh như vậy trấn định trở lại, cũng chỉ là bởi vì người thanh niên đang xuất hiện tại trước mặt bọn họ kia, mà thanh niên không là ai khác, đúng là ông chủ phía sau giật dây cho lần trợ giúp bọn họ đem "Phi Thiên Thử" tiêu diệt, là nhị công tử của tay trùm hắc đạo hay bố già của toàn Bắc Hải An Lão Hổ ― An Định.
Lúc này đây An Đinh đang ngồi ở trên một cái ghế, Thiên Hồ cùng Ba Lang đứng ngay bên cạnh hắn. Mà phía đối diện, còn có một người, mặc trang phục bồi bàn của quán bar, từ trên nét mặt của hắn thỉnh thoảng lộ ra thần sắc khẩn trương thì có thể thấy, hiển nhiên bị một cảm giác sợ hãi theo bản năng đưa tới, sợ nói ra cái gì sai thì có thể 'bốc hơi' biến mất khỏi thế gian này!
- Đem những gì ngươi chứng kiến toàn bộ nói ra, nhớ kỹ, ta nói chính là toàn bộ!
An Định nhàn nhạt nói.
Chỉ là câu nói 'nhàn nhạt' như thế, nhưng chú bồi bàn của quán bar vẫn là cảm thấy một áp lực vô hình đang dồn tới mình, không nhịn được toàn thân run lên. Chú ta cố gắng khống chế run rẩy trong giọng nói mình rồi mở miệng:
- Quá trưa ngày hôm qua, có một người tuổi trẻ đi tới cái bàn của năm vị đường chủ đang ngồi, bắt đầu ta tưởng rằng hắn sẽ gặp xui xẻo mà bị đánh cho một trận, nhưng mà sau khi hắn ngồi xuống rồi thì năm vị đường chủ cũng không có giống như thường lệ đem hắn đuổi chạy, mà lại cùng hắn mở lời nói chuyện. Ta cứ tưởng rằng hắn cùng các vị đường chủ quen nhau nên vẫn không có đi quấy rầy.Chờ thêm một lát thì ta lại đi mang rượu tới, lúc đó thì người tuổi trẻ kia đã đi mất, năm vị đường chủ cũng bị.bị người giết chết.
- Ngươi có chứng kiến hình dáng hắn ra sao không?
An Định một một lúc trầm tư lại hỏi, cho dù trong lòng đã sớm biết được sẽ không có đáp án rõ ràng gì, nhưng hắn vẫn là chờ mong một tia hy vọng xa vời.
Chú em bồi bàn của quán bar giọng nói run rẩy trả lời:
- Bởi vì ánh sáng của ngọn đèn hơi tối, cho nên thấy được không rõ ràng cho lắm.Chỉ có thể nhìn thấy người đó tuổi không lớn, chiều cao so với ta không sai biệt lắm, mặc quần áo có vẻ tùy tiện và rất bình thường.
- Chiều cao so với ngươi không sai biệt lắm? Cũng là một thước bảy mươi lăm đến một thước bảy tám trong khoảng này à.
An Định đưa mắt ước lượng chiều cao của chú bồi bàn, đánh giá ra đại khái chiều cao của hung thủ, vừa lại tiếp tục hỏi:
- Trừ bỏ những thứ này ra, còn có đặc điểm gì khác hay không? Ví dụ như có hay không râu mép, hoặc là đeo kính mắt vân vân?
Chú em bồi bàn của quán bar cố gắng suy tư, đột nhiên vỗ đầu kêu lên:
- A, ta nhớ ra rồi.
Bất quá lời mới vừa nói ra khỏi miệng, ý thức được như vậy là rất không cung kính, lập tức cúi đầu nói:
- Trên bàn tay phải của hắn vẫn mang một cái bao tay màu trắng.
- Bao tay màu trắng? Ngươi xác định không phải màu sắc khác? Tay trái của hắn không có mang sao?
An Định vội vàng mà hỏi thăm, thật vất vả mới lộ ra một chút đặc điểm nhận dạng, hắn đương nhiên muốn hỏi cho rõ ràng. Dù sao chuyện này cũng không bình thường, đây chính là quan hệ đến tổ chức thần bí nào đó.
- Đúng vậy, chỉ có tay phải đeo, ta lúc ấy còn đang kì quái thắc mắc sao với khí trời vào lúc ấy sao lại có người còn mang bao tay.
Nói tới đây, chú em bồi bàn của quán bar lại nhận ra mình đang nói những lời dư thừa, lập tức đem câu nói kế tiếp nuốt trở lại trong bụng.
Bất quá An Định cũng không có để ý mấy cái 'việc nhỏ' kia, hắn lại hỏi tới:
- Trừ bỏ mấy cái đó ra, hắn còn có lộ ra điều gì nổi bật không?
Chú em bồi bàn lại cân nhắc một lúc rồi rốt cuộc lắc đầu:
- Không có gì khác!
Mặc dù có chút thất vọng, nhưng là không còn cách nào, hơn nữa có thể được đến số tư liệu ít ỏi kia thật đã là 'trên cả mong đợi' rồi, An Định gật gật đầu nói:
- Ân, vậy ngươi có thể lui được rồi. Nhớ kỹ, những gì mới vừa rồi nói với ta, thật không hy vọng truyền tới tai người khác, ngươi hiểu chưa?
- Dạ, dạ.
Chú em bồi bàn của quán bar không ngừng liên tục gật đầu, trong lòng run sợ lui xuống.
Chờ cho tên bồi bàn đi khỏi, An Định lúc này mới nhìn về phía hai người bên cạnh mình nói:
- Hiện tại các ngươi biết rồi đó, trên thế giới này, là không có quỷ! Chỉ là một người biết một ít bí mật mà thôi.
- Nhưng mà.
Thiên Hồ mấp máy môi nhưng không nói gì, cái bí mật kia thật không phải người bình thường có khả năng biết đến a!
An Định lập tức cắt đứt lời của hắn:
- Không cần nhưng nhất nhưng nhị gì cả, ta không muốn hay không cần biết nguyên nhân mà các ngươi giết chết lão đại trước kia, hiện tại chỉ cần tìm được cái người với tay phải mang bao tay màu trắng kia là được. Bất quá.ta thật muốn cảnh cáo các ngươi, khi phát hiện nhân vật khả nghi thì ngàn vạn lần không nên một mình hành động. Nhớ kỹ, nhất định báo cho ta biết!
- Dạ!
Thiên Hồ gật đầu đáp ứng. Hắn tính rắng dù cho có phát hiện ra hung thủ cũng không dám xuống tay a! Chứng kiến qua dấu vết mà đối phương để lại trên bàn, Thiên Hồ cũng biết rõ rằng, cái loại này cùng cái tên "Bạch Hổ" đã thành ma kia có nét giống nhau, có thể nói đều là những người có lực lượng cực kỳ biến thái nên hắn cũng biết những người này mình khó có khả năng đối phó. Bất quá mặc dù đã biết rõ là không phải 'Quỷ Hồn' của 'tên kia' về đây báo thù, nhưng trong lòng luôn luôn có một tia bất an, tựa hồ như luôn luôn có một ánh mắt cứ nhìn chằm chằm sau lưng mình.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 228: Thanh niên đeo bao tay màu trắng
Chương 228: Thanh niên đeo bao tay màu trắng