TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 243: Trộm gà không xong còn mất nắm gạo

Hết thảy những hiểu lầm phát sinh đều do tận mắt nhìn thấy, tình huống trước mắt đúng là như vậy.

Liễu Y Y nhận ra bầu không khí có chút khác thường, trên thực tế, từ lúc nhìn thấy những cô nàng kia trở về, trong đầu nàng đã có ý định rời đi, bây giờ thấy bầu không khí khác thường như vậy, nàng lập tức lấy cớ để chuồn đi:

- Tôi còn có việc, xin phép đi trước.

Nói xong, không để ý đến phản ứng của mọi người, nàng vội vã ra khỏi nhà, thậm chí ngay cả lúc đi ngang qua người mấy cô nàng ở cửa cũng không chào hỏi một câu nào.

Không thể không nói, cái cớ của nàng quả thật rất vụng về, vụng về đến nỗi mấy vị đại tiểu thư vừa trở về tưởng rằng nàng vì bị bắt gian ngay tại trận nên mới chạy vội khỏi hiện trường.

An Tâm đã tỉnh táo lại, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ, tuy nhiên nàng cũng không phát tác ngay lập tức, mà đặt túi đồ lớn trên tay xuống bên cạnh ghế salon, sau đó không nói tiếng nào ngồi xuống, ánh mắt dán chặt lên người nam nhân, giống như muốn nhìn thấu cả người hắn.

Mấy người Thiết Uyển cũng đi tới, đặt hành lý xuống bên cạnh túi đồ lớn, sau đó tập trung sự chú ý lên người nam nhân. Tuy nhiên các nàng cũng không bừng bừng lửa giận như An đại tiểu thư, ánh mắt nhu hòa hơn nhiều, nhất là Sở Sở, bởi vì nam nhân đã giới thiệu với nàng người đẹp băng giá từ đâu tới, cho nên nàng là người duy nhất trong chúng nữ thấy thản nhiên với chuyện này.

Mấy cô nàng không ai nói chuyện, điều này khiến cho Hướng Nhật cảm thấy áp lực cực kì lớn, bởi vì nó rất giống sự bình yên trước cơn bão lớn, kế tiếp có thể chính là đợt trừng phạt khủng khiếp.

Quả nhiên, ý niệm này vừa mới nảy sinh trong đầu, An đại tiểu thư đã bắt đầu chất vấn:

- Nói! Sao anh quen biết cô ta? Tại sao cô ta đến tìm anh? Rốt cuộc hai người có quan hệ gì?

Mặc dù người đẹp băng giá đã lấy cớ rời đi, nhưng An Tâm vẫn cực kỳ tức giận, tức vì nam nhân thừa dịp không có các nàng ở nhà dám ngang nhiên ngoại tình, chuyện này nói thế nào nàng cũng không thể tha thứ được.

- An An, cậu đừng như vậy, có lẽ hai người bọn họ đang thương lượng chuyện gì đó thôi.

Bởi vì Sở Sở đã được nam nhân tiết lộ cái bí mật kia, cho nên nàng cảm thấy cần phải nói vài câu công bằng cho hắn.

- Sở Sở, cậu nói giúp hắn làm gì!

An Tâm trừng mắt, đương nhiên đối tượng bị trừng mắt là nam nhân.

Hướng Nhật rất bất đắc dĩ, xem ánh mắt của An đại tiểu thư hiển nhiên là đã khẳng định giữa mình và người đẹp băng giá có tư tình không thể cho ai biết, nhưng hắn vẫn mở miệng giải thích:

- Mặc kệ các em có tin hay không, thực sự anh không có bất cứ quan hệ gì với cô ấy.

- Hừ!

Giọng An Tâm đầy ghen tuông.

- Không có bất cứ quan hệ gì sao cô ta đến tìm anh? Lại còn biết cả chỗ ở của anh nữa? Không phải anh nói cho cô ta biết thì chẳng lẽ cô ta tự đoán ra à?

- Cái này.

Hướng Nhật phân vân không biết có nên nói ra thân phận của người đẹp băng giá hay không, có điều hắn cũng có chút cố kỵ, bí mật này hắn chỉ muốn cho một mình Sở Sở biết, như vậy nàng sẽ có cảm giác được ưu ái hơn, dù sao mình có lỗi với nàng nhiều lắm, vì thế nếu bây giờ nói ra, hắn nhất định phải để tâm đến cảm nhận của Sở Sở. Nhưng nếu không giải thích rõ chuyện này, vậy hôm nay hắn khổ rồi, An đại tiểu thư là người thứ nhất không tha cho hắn, huống chi hôm nay còn có nữ sĩ quan cảnh sát mới dọn đến. An Tâm thấy nam nhân có vẻ do dự, nàng càng khẳng định chuyện hắn ngoại tình là thật:

- Không phủ nhận được à? Em biết mà, ở bên ngoài anh có rất nhiều nhân tình, có chúng em còn chưa đủ, anh vẫn.

Mới nói đến đây, giọng đã trở nên nghẹn ngào, khóe mắt cũng ươn ướt.

Hướng Nhật cuống cả lên, cô bé An Tâm này sao hay suy diễn như vậy, vừa quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt cổ vũ của Sở Sở, tâm trạng Hướng Nhật bình ổn trở lại, hắn quyết định nói ra "đầu đuôi" sự việc, đương nhiên, những gì nói ra cũng chỉ như lúc đầu nói với Sở Sở.

- Anh nói cô ta do chính quyền phái tới?

Sau khi nghe nam nhân thuật lại, An Tâm rất kinh hoàng, nàng không nghĩ chuyện này lại phức tạp như vậy.

- Chắc không sai đâu.

Người trả lời là Thiết Uyển, thực ra nàng cũng rất kinh hoàng trước việc nam nhân có một "Quá khứ" vinh quang như vậy, tuy nhiên nếu đã biết hắn có thể bị oan, nàng quyết định giúp hắn một phen, trên thực tế cũng chỉ là đem sự thật kể lại một lần mà thôi:

- Chị còn nhớ cô ta cùng ba nam nhân khác từng đến gặp chị một lần, yêu cầu cảnh sát phối hợp với bọn họ.

Nói tới đây, Thiết Uyển dừng lại, không biết là vô tình hay cố ý nhìn thoáng qua Sở Sở ở bên cạnh, rồi tiếp tục nói:

- Hơn nữa chuyện này chắc là Sở Sở đã sớm biết rồi?

Nữ sĩ quan cảnh sát nói như vậy không phải không có căn cứ, mấy người ở đây đều tỏ ra kinh hoàng khi nghe xong chuyện của nam nhân, chỉ có Sở Sở không có vẻ gì khác lạ, có lẽ đã biết từ trước.

Sở Sở không ngờ nữ sĩ quan cảnh sát lại chuyển mục tiêu về phía mình, có chút trở tay không kịp, nàng cúi đầu "dạ" một tiếng.

Hướng Nhật nhất thời cười khổ không thôi, hắn u oán nhìn về phía nữ sĩ quan cảnh sát, ánh mắt như là đang nói: Tại sao em sớm biết lại không chịu nói ra, để anh bị oan uổng như vậy? Hơn nữa Hướng Nhật còn biết một điều, vừa rồi nữ sĩ quan cảnh sát chuyển mục tiêu cũng không phải định đối phó Sở Sở, mà mục đích cuối cùng là đối phó chính mình.

Hiển nhiên Thiết Uyển miễn dịch đối với ánh mắt u oán của nam nhân, nàng trừng mắt đáp trả hắn bằng một cái lườm còn sắc bén hơn:

- Đừng nhìn em như vậy, chẳng qua em nhất thời quên mất mà thôi.

Nhưng Hướng Nhật đương nhiên không cho rằng như vậy, từ việc khóe miệng nữ sĩ quan cảnh sát khẽ nhếch lên trông có phần đắc ý, rõ ràng là muốn chơi mình một vố.

Nghe được mấy lời khẳng định của nữ sĩ quan cảnh sát và Sở Sở, An Tâm cũng đã tin những gì nam nhân nói, có điều cơn ghen tuông vẫn không nhịn được bùng lên, chuyện này Sở Sở đã sớm biết, nhưng mình lại không biết, điều này làm cho nàng rất bất mãn, càng làm cho nàng lo lắng hơn chính là, cái cô gái được chính quyền phái tới kia có dung mạo xinh đẹp như hồ ly tinh khiến người bình thường khó có thể kháng cự được, vì vậy nàng hung hăng trừng mắt nhìn nam nhân:

- Cứ cho là thế, nhưng anh không thể ở cùng một chỗ với một mình cô ta, ai biết được hai người có thể lâu ngày sinh tình hay không.

Nghe thấy những lời đay nghiến của An đại tiểu thư, mấy người Thiết Uyển ở bên cạnh đều lộ ra vẻ lo lắng, đây cũng là vấn đề các nàng bận tâm nhất, tất cả đồng thời hướng ánh mắt vào nam nhân.

- Sẽ không, sẽ không, tuyệt đối sẽ không!

Hướng Nhật vội vàng chỉ tay lên trời thề thốt, người đẹp băng giá hắn trốn còn không kịp, sao có thể đi tiếp cận để tự chuốc lấy phiền phức cơ chứ?

- An An, mình nghĩ chắc là sẽ không đâu.

Sở Sở ở bên cạnh cũng không biết là vô tình hay cố ý mở miệng nói.

- Bây giờ mặc dù cái cô Liễu Y Y kia đã chuyển tới học cùng lớp với chúng mình, nhưng mình sẽ để ý Hướng Quỳ, nhất định không cho hai người có cơ hội ở chung!

- Cái gì!

Mấy người Thiết Uyển đồng thời giật mình hỏi, An đại tiểu thư là quyết liệt hơn cả:

- Cô ta chuyển tới học cùng lớp với hai người?

Hỏi xong, ánh mắt An Tâm nhìn về phía nam nhân nhất thời trở nên giận dữ:

- Còn dám nói hai người không có gì nữa không? Nhất định là vì anh nên cô ta mới chuyển tới lớp anh học, nếu không một người được chính quyền phái tới còn cần phải đi học hay sao?

- Cô ấy chỉ muốn tìm anh hỗ trợ thôi mà.

Hướng Nhật vừa cười khổ vừa giải thích, trong lòng không khỏi thở dài một hơi, sao bây giờ ngay cả Sở Sở cũng trở nên ranh ma như vậy, mấy lời của nàng trên danh nghĩa là để giải vây cho mình, nhưng thật ra là đang đặt mình vào nơi đầu sóng ngọn gió. Có điều lúc này hắn cũng chỉ có cách hướng về phía Sở Sở xin trợ giúp:

- Chuyện này chắc Sở Sở biết mà?

- Em biết.

Sở Sở gật đầu, vẻ mặt như đang nhớ lại:

- Hình như cô ấy muốn mượn anh vài ngày thì phải? Nhưng để làm gì thì em không biết.

- Khụ.

Hướng Nhật suýt nữa thì sặc chết, hắn rất muốn nói với Sở Sở, cái câu nói cuối cùng chẳng phải dư thừa hay sao?

- Mượn anh vài ngày?

Mấy cô nàng đều nghe được tin tức quan trọng này từ lời nói của Sở Sở, An Tâm là người phát ngôn, nàng nhìn nam nhân không chớp mắt:

- Rốt cuộc cô ta muốn gì? Chẳng lẽ là muốn nhờ anh làm bạn trai cô ta vài ngày?

Không thể không nói, phim truyền hình ngày nay đã ảnh hưởng rất nhiều tới lối suy nghĩ của An đại tiểu thư, bởi vì cái tình tiết này rất hay xuất hiện, nàng liên tưởng như vậy cũng hết sức bình thường.

- Không phải như các em tưởng tượng đâu.

Hướng Nhật phần nào bội phục trí tưởng tượng phong phú của An đại tiểu thư, hắn nhìn về phía nữ sĩ quan cảnh sát:

- Tiểu Uyển, mấy ngày nay có một đoàn du lịch đến từ Vatican, em biết rồi đấy? Vừa rồi cô ấy đến đây là đại diện quốc gia nhờ anh bảo vệ cho sự 'An toàn' của mấy người này.

Hướng Nhật nói một cách mơ hồ, đương nhiên hắn không thể nói ra mục đích thật sự, nếu nói cho mọi người biết hắn được mời tới để đánh cho đám người phương Tây đến từ Vatican một trân, bất kể có ai tin hay không, riêng nữ sĩ quan cảnh sát có lẽ sẽ ăn tươi nuốt sống mình mất.

- Thật thế sao?

Thiết Uyển bắt đầu tin những gì nam nhân nói, theo mệnh lệnh mà cấp trên ra cho nàng, gần như toàn bộ các cơ quan nhà nước cao nhất ở Bắc Hải đều bị điều động, có thể thấy lần này chính quyền hết sức xem trọng đoàn du lịch kia, cho nên nàng cũng không hoài nghi tính chân thật trong lời nói của nam nhân.

- A? Không đúng!

An Tâm ở bên cạnh đột nhiên giật mình.

- Tại sao bọn họ lại cần anh đi bảo vệ? Với lại cho dù như vậy cũng không cần phái người trà trộn vào trong trường học để báo với anh, đúng không?

Sau khi nghe thấy những lời này, mấy người Thiết Uyển lập tức khẩn trương hẳn lên, nếu không có sự nhắc nhở của An đại tiểu thư, các nàng quả thật không chú ý đến cái sơ hở to đùng như vậy.

Hướng Nhật căng hết cả đầu, khúc mắc của cô bé An Tâm này sao nhiều quá vậy? Ừ thì cứ cho nhiều khúc mắc đi, nhưng hết lần này đến lần khác đều đưa mình vào thế bí, thế này phải lãng phí bao nhiêu tế bào não mới giải quyết được đây? Suy nghĩ một lúc, rốt cuộc Hướng Nhật đưa ra một lý do miễn cưỡng:

- Có thể do bọn họ đã sớm biết sự lợi hại của anh, cho nên trà trộn vào trường học để bảo mật chăng?

- Bảo cái đầu anh ấy!

An đại tiểu thư rõ ràng không tin, nhưng nàng lại tìm không ra lý do nào khác đáng tin hơn, cho nên đành hung hăng trừng mắt lườm nam nhân một cái. Đột nhiên vẻ mặt nàng giống như nghĩ ra điều gì đó:

- Sao mà mình không nghĩ đến nhỉ!

Nói xong, nàng ôm lấy cánh tay nam nhân, vừa làm nũng vừa uy hiếp:

- Không được, Hướng Quỳ, em cũng muốn chuyển trường, cùng anh học một lớp, anh nói xem có được không? Hừ, chỉ cần em ở bên cạnh anh, bất kể người đàn bà kia có âm mưu đen tối gì, em cũng không để cho cô ta thực hiện được.Ai.

Nói tới đây, An Tâm đột nhiên kêu đau một tiếng, từ ghế salon đứng bật dậy, hóa ra trong lúc ôm lấy cánh tay nam nhân nàng vô ý ngồi lên trên chiếc gối ôm. An Tâm thấy lạ lật chiếc gối ôm lên, ai ngờ có mấy cái chìa khóa nằm dưới đó. Nàng cầm lấy một cái rồi nói một cách nghi hoặc:

- Đây hình như chìa khóa phòng em? Sao lại ở chỗ này?

Sở Sở và Thạch Thanh ở bên cạnh cũng đi tới, mỗi người đều tự cầm lấy một cái:

- Đây là chìa khóa của em.

Bởi vì mấy cái chìa khóa trông không khác nhau lắm, để tiện cho việc phân biệt, mấy cô nàng đều móc thêm vào chìa khóa phòng mình một món đồ trang sức nhỏ đáng yêu, cho nên nhìn thoáng qua đều có thể nhận ra chìa khóa nào là của mình

- Còn một cái.

Sở Sở cầm lấy cái chìa khóa cuối cùng, là cái duy nhất không móc thêm bất cứ đồ trang sức nào, nàng đưa cho nữ sĩ quan cảnh sát ở một bên và nói:

- Đây là của Thiết tỷ tỷ.

Hướng Nhật nhận thấy tình hình không ổn, hắn đang định chuồn đi, nhưng không ngờ An đại tiểu thư đã nhanh tay giữ hắn lại, giọng nói tràn đầy nghi vấn:

- Chuyện này là sao, Hướng Quỳ, anh có thể giải thích một chút không?

- Cái này.

Hướng Nhật xấu hổ cười, hắn nói theo An đại tiểu thư:

- Đúng vậy, chìa khóa của các em sao lại ở chỗ này?

- Em hỏi anh cơ mà!

An Tâm tức giận nói, đồng thời hung hăng nhéo vào cánh tay nam nhân một cái.

Hiển nhiên Hướng Nhật chết cũng không nhận:

- Làm sao anh biết được.

- Anh không biết thật sao?

An Tâm cười lạnh, nàng đã sớm nhìn thấu bạn trai mình là dạng người gì:

- Nhất định là muốn cầm mấy cái chìa khóa này ra ngoài đánh thêm một chiếc, đúng không? Rồi đến buổi tối dùng chìa khóa phụ chui vào phòng bọn em chứ gì?

Mấy vị đại tiểu thư bên cạnh đương nhiên cũng biết rõ ý đồ xấu xa của nam nhân, tuy nhiên An đại tiểu thư nói thẳng ra như vậy làm cho các nàng đều nóng bừng mặt. Chuyện này, mặc dù trong lòng ai cũng biết, nhưng nếu nói ra quả thật vẫn có chút xấu hổ.

Thạch Thanh đỏ mặt nhất, nàng nhìn nam nhân:

- Sư phụ, anh thật sự xấu lắm!

Dù âm mưu của mình đã bị vạch trần, Hướng Nhật vẫn chối đến cùng, sự thật là một chuyện, nhưng giữ thể diện lại là một chuyện khác:

- Làm gì có chuyện ấy? Anh chỉ muốn nghiên cứu mấy món đồ trang sức móc ở chìa khóa thôi mà, ái chà.chúng đáng yêu lắm!

Tuy nhiên cái cớ của hắn lập tức bị nữ sĩ quan cảnh sát lật tẩy, chỉ thấy Thiết Uyển quơ quơ cái chìa khóa trên tay.

- Chìa khóa của em hình như không có đồ trang sức nào mà?

- Cái ấy.

Hướng Nhật nghẹn lời, hắn chỉ còn biết kinh ngạc chỉ vào cái chìa khóa trên tay nữ sĩ quan cảnh sát. Khi mà mấy cô nàng tưởng hắn lại lấy cớ tiếp thì hắn đột nhiên xoay người bỏ chạy:

- Buồn ngủ quá, anh đi ngủ đây.

- Quay lại!

Mấy vị đại tiểu thư cùng tiến lên ngăn trước mặt hắn.

- Anh ngủ chỗ này.

Nói xong, tất cả rất ăn ý cùng chỉ vào ghế salon trong phòng khách.

Hướng Nhật kêu trời một tiếng, lần này đúng là trộm gà không xong còn mất nắm gạo.

| Tải iWin