TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 251: Mới có một tháng

Hướng Nhật vừa thấy nữ sĩ quan cảnh sát đi vào, trong lòng giật mình đánh thót, rốt cuộc hắn cũng nhớ ra chuyện quan trọng gì mà hắn đã quên. Xem sắc mặt của nữ sĩ quan cảnh sát nghiêm trọng, Hướng Nhật có thể đoán được chính cái thằng "tiện nhân" kia đã đi tố cáo mình với nàng. Quả nhiên, Thiết Uyển trực tiếp đi thẳng đến chỗ hắn, còn chưa đến gần đã lớn giọng hỏi:

- Hướng Quỳ, em có chuyện hỏi anh.

- Em hỏi đi.

Hướng Nhật nhỏ nhẹ đáp lại một câu, nhìn nét mặt của nữ sĩ quan cảnh sát hắn chẳng thấy vui buồn hờn giận gì cả làm cho lòng hắn càng bất an. Bên cạnh đó, đám người Sở Sở cũng vểnh lỗ tai lên chờ nghe, xem dáng vẻ của lưu manh cũng không giống tính tình thường ngày, kết hợp với trực giác nhạy cảm đặc biệt của nữ nhân, các nàng mơ hồ đoán được hình như lưu manh làm chuyện gì có lỗi với các nàng. Chẳng lẽ hắn lúc nãy lại ra ngoài tìm nữ nhân khác? Nghĩ đến đây, trong lòng mấy nàng bắt đầu thấy ức chế xen lẫn chua xót, nam nhân này, cuối cùng muốn bao nhiêu nữ nhân mới hài lòng đây?

Chỉ thấy Thiết Uyển mặt không chút thay đổi hỏi:

- Mới vừa rồi, anh có phải đi đến công ty Hướng Nhật phải không?

- Đúng vậy!

Hướng Nhật theo tiềm thức gật đầu.

Thiết Uyển bắt đầu truy tiếp:

- Vậy anh có phải đã thừa nhận tổng giám đốc của công ty Hướng Nhật là bạn gái của anh không?

- Không phải!

Hướng Nhật kiên định lắc đầu, hắn nhất định phải giữ vững lập trường này của mình.

- Anh.

Thiết Uyển tưởng hắn không dám thừa nhận, vung tay lên muốn tát qua.

- Không được.

Sở Sở lập tức hét lên xông vào ngăn cản tay Thiết Uyển lại, nàng đại khái hiểu được chuyện gì đã xảy ra:

- Thiết tỷ tỷ, trong này chắc có hiểu lầm gì đó?

- Hiểu lầm cái gì nữa chứ?

Thiết Uyển đau đớn trừng mắt nhìn lưu manh, lời nói bắt đầu châm chích khiêu khích:

- Anh uy phong quá mà, chẳng những bỏ nhà đi đến công ty, hơn nữa còn nói với người ngoài tổng giám đốc của công ty kia là bạn gái mình nữa cơ đấy!

Nữ sĩ quan cảnh sát vừa nói xong, hơn nữa còn nhấn mạnh hai chữ "người ngoài" hiển nhiên nàng muốn khẳng định với hắn về chứng cứ của mình.

Những lời này vừa nói ra, ngay cả Sở Sở tay đang nắm chặt tay của nữ sĩ quan cảnh sát cũng buông lỏng ra. Thạch Thanh lúc đầu cũng muốn thay cầm thú sư phụ nói đỡ vài lời, nhưng khi nghe những lời đó liền ngồi yên không nhúc nhích trên ghế salon. Còn An đại tiểu thư cũng vì chuyện đùa oái ăm mới vừa rồi của mình, tính tình nóng nảy cũng giảm đi không ít, chỉ u oán nhìn lưu manh, ánh mắt so nam nhân trước mặt với tên phụ tình bạc nghĩa cũng chẳng có gì khác nhau.

Hướng Nhật bây giờ chỉ biết cười khổ, hắn cảm thấy cần phải giải thích:

- Các em có thể nghe anh giải thích một chút được không?

- Giải thích? Anh còn gì để giải thích, anh có biết nếu chuyện này mà để mẹ em nghe được.

Nói còn chưa xong, Thiết Uyển nghẹn lời rồi bật khóc thành tiếng.

- Tiểu Uyển.

Hướng Nhật bắt đầu quýnh lên, ngay cả lời giải thích cũng không nói, bước đến an ủi nàng.

- Anh đừng có chạm vào người em!

Thiết Uyển người rút lại, hiển nhiên đang cực kỳ tức giận.

Hướng Nhật đứng như trời trồng, rốt cuộc cũng hiểu được tâm tư của nữ sĩ quan cảnh sát, sợ rằng nàng không chỉ vì ghen tuông đơn thuần, nếu như chỉ vì ghen tuông thì nàng tuyệt đối cũng không có khoa trương đến vậy, cho nên Hướng Nhật cũng liên tưởng đến chữ "người ngoài" mà phăng ra, phỏng chừng đó không chỉ là chứng cớ, thậm chí nàng chắc đang lo lắng cái thằng "tiện nhân" kia sẽ đem chuyện "bạn gái" này mà lẻo mép cho mẹ nàng, nếu như vậy thiệt đúng là hậu quả cực kỳ nghiêm trọng, điều này cũng giải thích được tại sao nàng lại theo mình gặng hỏi như vậy, thật sự cũng bởi vì thất vọng kiểu luyện sắt không thành thép mà ra.

Biết rõ tâm tư của nữ sĩ quan cảnh sát, tâm tình của Hướng Nhật cũng không thoải mái chút nào, trái lại còn tệ hại hơn, bởi vì chuyện mà hắn lo lắng nhất cuối cùng đã xảy ra. Bây giờ, chỉ còn cách trấn an nữ sĩ quan cảnh sát trước, sau đó chuẩn bị tinh thần giải thích với nhạc mẫu tương lai:

- Tiểu Uyển, chuyện này tuyệt đối không như em nghĩ đâu.

Tiếp đó, Hướng Nhật đem toàn bộ chuyện xảy ra ở công ty thuật lại một lần, đương nhiên chuyện đùa giỡn với nữ thư ký thì phải thêm bớt chút đỉnh.

Mặc dù chuyện của Hướng Nhật cùng nữ thư ký không phải là chuyện bí mật không thể cho ai biết, nhưng loại chuyện "huynh đệ" mập mờ này một khi nói ra sợ rằng chỉ làm cho mấy vị đại tiểu thư ở đây nghi thần nghi quỷ. Do đó hắn chỉ nói là mình do chán không có chuyện gì làm mới tìm tới công ty, không ngờ lại bị nữ thư ký yêu cầu giả làm bạn trai của tổng giám đốc để đuổi cái tên nam nhân đáng ghét kia đi, còn chính bản thân mình cũng chưa từng thừa nhận là bạn trai của đối phương, tất cả là do nữ thư ký bên cạnh bày trò.

Nghe xong chuyện lưu manh tường thuật, cơn ghen của Thiết Uyển cũng hạ bớt, trên thực tế, nghe lời của lưu manh nói về tên Âu Dương, nàng vốn không tin, bởi vì nàng thực sự hiểu rõ lưu manh, với tính cách của hắn thì cũng không thể nào tự làm ra chuyện đàng hoàng giúp đỡ người như vậy, huống chi hắn cũng chẳng phải không biết tên Âu Dương kia là tên cà chớn chẳng tốt lành gì, với lại tên kia đã có mâu thuẫn sẵn với hắn, hắn không thể nào làm chuyện dại dột đến thế, chẳng lẽ hắn không sợ tên họ Âu Dương kia đem chuyện này hớt lẻo với mẹ mình sao?

Nghĩ thông suốt rồi lại xem xét chi tiết chuyện của lưu manh kể, Thiết Uyển cũng tin đến bảy tám phần, trong lòng chỉ còn chút bất mãn. Công ty của cô nàng giám đốc kia đang trên TV, chẳng những cô nàng xinh đẹp mà ngay cả năng lực cũng kinh người, thậm chí còn vinh dự được phong danh hiệu "nữ thần kinh doanh", chẳng lẽ nữ nhân mạnh mẽ như thế lại tìm đến cái tên háo sắc như thế này sao? Chắc chắn đối với hắn cũng không có ý gì, nếu không có chết cũng tìm nam nhân khác chứ dại gì mà tìm hắn?

Thiết Uyển có chút khó chịu, đột nhiên nhớ tới điều gì lập tức biến sắc chỉ vào lưu manh nói:

- Anh nói láo! Anh cùng công ty đó không thân không thích, người ta tại sao lại để cho anh đi vào, cho nên làm gì có cơ hội giả làm bạn trai cô ta chứ?

Vốn tưởng lưu manh không thể chối cãi được gì, không ngờ Hướng Nhật lại cười cười nói:

- Chuyện này Sở Sở và Thanh Thanh đều biết.

- Biết cái gì chứ?

Vừa nghe được Sở Sở cùng Thanh Thanh hai người đều biết chuyện gì đó, An đại tiểu thư cũng bắt đầu lên cơn, chỉ là chuyện xảy ra vừa rồi còn để lại dấu ấn rất sâu trong lòng, nàng nãy giờ cũng không tiện mở miệng nói giúp hay giải vây cho lưu manh.

Sở Sở ở bên cạnh đó giờ này mới giải thích:

- Công ty Hướng Nhật là của Hướng Quỳ, anh ấy là ông chủ phía sau của công ty đó.

Thạch Thanh cũng tỏ vẻ biết nên gật gật đầu để gia tăng tính thuyết phục trong lời nói của Sở Sở.

- Cái gì?

Thiết Uyển cùng An Tâm thất kinh, tên háo sắc trước mặt sao lại trở thành ông chủ của một công ty lớn như vậy? Công ty Hướng Nhật các nàng cũng không phải không biết, thậm chí nghe cái tin này như bị sét đánh ngang tai, bởi vì nó thực sự rất nổi tiếng, cả Bắc Hải dường như không ai không biết nó, bởi vì nó nổi danh không chỉ nhờ vào nữ tổng giám đốc xinh đẹp, hơn nữa nó còn là một truyền kỳ trong lịch sử các nhà làm kinh tế.

Từ khi nàng lập nghiệp đến giờ, chỉ một thân một mình cáng đáng công ty, nàng đã thành công thu mua nhiều công ty nhỏ khác vào công ty lớn của mình, ai cũng không thể không giơ ngón tay lên mà nói chữ "phục" với thành tích của nàng, ngay cả An đại tiểu thư cùng nữ sĩ quan cảnh sát cũng không ngoại lệ, thậm chí vì nàng mà cảm thấy vinh hạnh cho phái đẹp, đối khi còn có ảo tưởng, nếu đem thay mình vào vị trí của nàng, không biết mình có thể thành công như vậy không?

Bây giờ nghe lưu manh nói hắn là ông chủ phía sau của công ty Hướng Nhật, điều này chẳng khác gì cơn địa chấn cấp 10, đồng thời đối với cái tên nam nhân luôn luôn giấu những bí mật thì rất bất mãn, hơn nữa, cả Sở Sở và Thạch Thanh cũng đều biết, thế mà các nàng lại không biết, chả trách việc các nàng cứ suy nghĩ lung tung, đây không phải là bằng chứng trong lòng hắn coi hai người kia quan trọng hơn hay sao?

Hướng Nhật vừa nhìn phản ứng của hai cô nàng liền biết ngay hai người đang ganh, lúc này tam thập lục kế chẩu là thượng sách, nếu không sau này mình khó sống rồi:

- Tiểu Uyển, em nói cái tên Âu Dương "tiện nhân" có nói chuyện này cho mẹ em biết không?

- Chắc chắn là có rồi!

Thiết Uyển không do dự đáp, ý nghĩ cũng giống như lưu manh, nàng không thể tin chuyện tốt như thế này mà tên họ Âu Dương kia không cho mẹ mình biết. Trên thực tế, đây cũng là nguyên nhân thực sự mà nàng gấp rút từ cục cảnh sát trở về, chủ yếu nàng muốn cùng lưu manh bàn kế sách để chống cơn bão táp này.

- Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?

Hướng Nhật hiện rất đau đầu, hắn biết, giải thích đối phó với Thiết Uyển đã rắc rối lắm rồi, giờ lại còn thêm nhạc mẫu tương lai. Chậc, cái này chính là hy vọng càng lớn thất vọng càng nhiều, trước thì chưa nói đến chuyện nhạc mẫu có tin hay không tin lời của tên Âu Dương "tiện nhân" kia, nhưng chỉ nghe thôi chắc lỗ tai cũng cảm thấy khó chịu rồi, huống chi tên Âu Dương "tiện nhân" mà rắp tâm hãm hại thì chắc chắn hắn ta còn thêm mắm thêm muối vào trong đó, hậu quả không thể nào mà lường trước được.

Thiết Uyển cũng tức giận không thôi, nàng đột nhiên đề nghị:

- Đừng lo, chỉ cần chúng ta nói thật là được rồi.

- Nói thật?

Hướng Nhật lại càng thêm nhức đầu, hiện tại trong mắt nhạc mẫu tương lai, hắn là chàng rể qúy, nếu nói ra sự thật có ngăn chặn được hình tượng của hắn bị phá vỡ không? Nhìn đám người của Sở Sở xung quanh, Hướng Nhật có chút miễn cưỡng nói:

- Nói thật có tốt không?

- Anh lại nghĩ vớ vẩn gì đó.

Thiết Uyển nhìn điệu bộ của hắn liền hiểu rõ hắn đang nghĩ gì, nàng bất mãn trừng mắt nhìn hắn một cái:

- Em chỉ đề nghị nói thật chuyện anh giả bộ làm bạn trai của người ta thôi, chứ không phải đem chuyện Sở Sở cùng mấy người khác nói ra.

- Thì ra là vậy.

Hướng Nhật thở dài, vậy là hình tượng con rể hiền làng đáng mến vẫn được gìn giữ:

- Tiểu Uyển, tụi mình bao giờ đến nhà em?

- Đương nhiên là bây giờ rồi, nói không chừng bây mẹ cũng đã biết rồi.

Thiết Uyển lập tức trả lời, nàng sợ để lâu đêm dài lắm mộng. Song nàng chưa kịp quay đi thì điện thoại di động reo lên, trong lòng bắt đầu "run run", có cảm giác không tốt, cú phone này.không phải.chứ?

Bên cạnh đó đám người Sở Sở cũng đang lo lắng, cả đám ngừng thở mà nhìn nữ sĩ quan cảnh sát, bởi vì các nàng cũng có dự cảm như nữ sĩ quan cảnh sát. Thiết Uyển run run nắm chặt lấy điện thoại, rồi khi thấy tên của người gọi trên màn hình điện thoại, sắc mặt nàng trở nên trắng bệch, nhưng nàng vẫn tiếp điện thoại, cố gắng giữ bình tĩnh nói:

- Mẹ tìm con à?

- Ừ.

Giọng của người bên kia đầu dây rất nhẹ nhàng, không nghe ra có vấn đề gì đặc biệt.

- Con bây giờ đang ở chung với tiểu Hướng à?

Thiết Uyển ngẩn người ra, nhưng vẫn thành thật trả lời:

- Dạ.

Bên kia đầu dây Thiết mẫu trầm mặc một hồi rồi nói:

- Mới vừa rồi cậu Âu Dương có tới.

Thiết Uyển lập tức xen miệng vào:

- Mẹ, chuyện này.

- Mẹ biết!

Thiết mẫu cắt đứt lời nàng:

- Chuyện gì nên tin, chuyện gì không nên tin mẹ hiểu, tiểu Hướng là một chàng trai tốt, nó tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như vậy. Được rồi, con đưa điện thoại cho nó đi, mẹ có chuyện cần nói với nó một chút.

- Dạ.

Nghe được lời này của mẫu thân, Thiết Uyển cũng an tâm một nửa, đưa điện thoại cho lưu manh.

Hướng Nhật có chút không yên tâm tiếp lấy điện thoại, giọng nói bên kia đầu dây truyền tới:

- Tiểu Hướng à.

- Bá mẫu.

Hướng Nhật vội vàng xấu hổ đáp. Thiết mẫu ở bên kia đầu dây như là người nhà lâu ngày không gặp nói:

- Cũng không có chuyện gì đâu, chỉ là lâu rồi không thấy con, nếu có rảnh thì tới nhà bác chơi.

Hướng Nhật mau mắn đáp ứng:

- Nhất định, nhất định ạ!

- Ừ, vậy con nhớ đến nhe.

Thiết mẫu nói tiếp, sau đó lời nói hơi thay đổi, có chút khẩn khoản lẫn khuyên nhủ:

- Tiểu Hướng à, cái cậu Âu Dương kia con cũng đừng có để tâm đến hắn.

Hướng Nhật nghi nghi có chuyện không ổn, nhạc mẫu tương lai trong lời nói có ngụ ý gì đó, hình như là thay tên Âu Dương "tiện nhân" kia nói chuyện thì phải, chẳng lẽ Thiết mẫu biết chuyện gì rồi? Hướng Nhật trong lòng hơi rung, nhưng ngoài miệng thì vẫn nghiêm chỉnh nghe lời:

- Dạ, con biết rồi.

- Được ậy thì tốt, được vậy thì tốt.

Hiển nhiên Thiết mẫu bên kia đầu dây rất hài lòng về câu trả lời của hắn, đột nhiên trong lời nói có chút mập mờ:

- Tiểu Hướng à, bác cũng muốn con cố gắng hơn một chút đi, bác muốn có cháu bồng sớm sớm chút.

Nghe đến đây, Hướng Nhật cũng vô thức trả lời:

- Bá mẫu, thật ra thì Tiểu Uyển.nàng đã có.

- Đã có ư?

Thiết mẫu bên kia đầu dây sửng sốt la lên, tiếp theo hình như hiểu được điều gì, chỉ nghe giọng nói vui mừng pha lẫn thêm chút phấn khích:

- Ông à, chúng ta sắp có cháu bồng rồi.

Tiếng nói tới đây bị cắt đứt, hiển nhiên lúc này Thiết mẫu chắc đang cao hứng quá độ nên lập tức cúp máy để báo cho nhạc phụ tương lai. Hướng Nhật có chút ngạc nhiên, phản ứng cúp điện thoại như vầy có hơi đột nhiên thì phải? Vốn tưởng rằng có thể nói chuyện được với nhạc phụ tương lai mấy câu, hiện tại chuyện này xem ra đàng để sau vậy.

Bên cạnh mấy nàng kia khi nghe lưu manh nói "đã có" thì biết ngay là gì, tất cả đều có phản ứng nhưng không giống nhau, Sở Sở thì cực kỳ hâm mộ nói:

- Thiết tỷ tỷ, chị có em bé rồi à?

Thạch Thanh thì nhìn nữ sĩ quan cảnh sát, có vẻ chưa hiểu "đã có" là có ý gì, sau đó quay qua nhìn cầm thú sư phụ, đột nhiên như nhớ tới cái gì đó, mặt nàng đỏ bừng lên. Còn An đại tiểu thư thì vừa ao ước vừa đố kỵ, ngay sau đó ánh mắt nhìn về phía lưu manh vẻ mặt đúng là ganh ghét trộn lẫn trong cơn tức giận đang cháy hừng hực. Mặt Thiết Uyển trong nháy mắt đỏ bừng lên, nàng nhỏ nhẹ trả lời Sở Sở:

- Mới có một tháng.

| Tải iWin