TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 298: Tán tỉnh cô

Dùng bữa xong, sau khi từ biệt Hác mẫu, Hướng Nhật liền dẫn Hác đại tiểu thư đi dạo phố, bởi vì hai người mới xác định quan hệ, đương nhiên hắn không muốn chia tay nàng nhanh như vậy. Hơn nữa vẫn còn sớm, bây giờ có trở về cũng bị các nàng kia bắt nạt, không chừng còn bị An đại tiểu thư lôi đi đánh bài, vậy chẳng khác cơn ác mộng buổi chiều lại tiếp tục.

- Mẹ em để em đi một mình cùng anh sao?

Đi trên đường, hướng Nhật cười hehe, vẻ mặt như muốn nói "Chẳng lẽ không sợ sắc lang như anh ăn em luôn sao".

- Không, mẹ em không phải như anh nghĩ đâu.

Bàn tay bị nam nhân nắm chặt, những ngón tay cũng đan chéo vào nhau, Hác Tiện Văn đỏ mặt giải thích, đột nhiên lại nghĩ tới cái gì đó, nàng lo lắng nói:

- Chúng ta cứ đi như vậy được không? Anh không quay về, Sở Sở các cô ấy.

- Yên tâm đi, không sao đâu, chúng ta đi dạo một lát rồi quay về.

Hướng Nhật nhẹ nhàng an ủi, hắn cũng không muốn nàng phải áy náy. Huống chi chuyện này cũng chẳng có gì phải lo lắng, Sở Sở các nàng sớm đã biết mình có hẹn với Hác đại tiểu thư, bây giờ tranh thủ còn sớm đi dạo một lúc, khi trở về nói thật cũng không sao.

Dĩ nhiên quan hệ giữa hai người tạm thời phải giữ bí mật, chủ yếu là vì sợ đả kích nữ sĩ quan cảnh sát. Mặc dù nàng cùng Hác đại tiểu thư không có quan hệ huyết thống, nhưng Văn Văn đã gọi nàng là dì út nhiều năm như vây, nếu biết chuyện này, sợ rằng sẽ quá kích động, đến lúc đó xảy ra chuyện gì thì không tốt một chút nào, có lẽ nên âm thầm "làm công tác tư tưởng" cho nàng thì hơn.

- Bây giờ chúng ta đi đâu?

Được nam nhân an ủi, Hác Tiện Văn cũng lấy lại được bình tĩnh.

- Đi nơi này vui lắm

Hướng Nhật cười thần bí, hắn kéo nàng chui vào taxi.

olo

Hiện giờ quán bar Trầm Luân đã trở thành một trong những quán bar nổi tiếng nhất khu Đông thành. Ai cũng biết nơi này có người đỡ đầu, tới đây uống rượu hoàn toàn không cần lo lắng giữa chừng bị "cớm" phá rối. Vì thế nơi này đêm nào cũng nhạc nhẽo ì xèo, người đông nườm nượp. Vừa mới qua giờ ăn tối, còn chưa tới thời điểm bọn cú đêm hoạt động, trong quán đã có rất nhiều khách đến tụ tập uống rượu.

Hầu Tử ngồi ở một vị trí trong góc, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía sân khấu nằm giữa quán bar, mồm liến thoắng nói chuyện.

- Hầu ca, lão đại lâu rồi không tới, có phải là đã quên chúng ta rồi không?

Sau một thời gian phải vào bệnh viên vị bị chém hàng chục nhát, Thằng Mập được các bác sĩ và y tá chăm sóc tận tình nên đã sớm xuất viện, nhưng trên cơ thể có một vài chỗ vẫn phải quấn băng gạc. Có điều hắn không vì mất quá nhiều máu mà gầy đi, ngược lại trông còn béo hơn so với lúc chưa bị đưa vào viện.

- Quên cái đầu mày, mày không nhớ lúc trước lão đại một mình xông đến Nam thành báo thù cho mày hay sao?

Hầu Tử khinh bỉ lườm, đồng thời đưa tay định đánh hắn một phát.

- Ai da!

Thằng Mập vội vàng né tránh, hắn ấm ức kêu:

- Hầu ca, anh phải chú ý chứ, giờ em đang bị thương, đừng có động tí lại dùng bạo lực chứ.

- Thương cái rắm! Dkm, quấn có hai miếng giẻ rách đã nói mình bị thương, vậy cứ mặc áo cả bộ trắng toát thì là xác ướp chắc?

Hầu Tử lớn tiếng mắng:

- Đừng tưởng tao không biết chuyện tốt mày làm ở bệnh viện, cái cô nàng y tá gọi là Tiểu Tiêu không phải đã sớm bị mày quyến rũ hay sao?

- Hehe.

Thằng Mập cười khan mãi không thôi, chuyện hắn với cô y tá đúng là có thật.

Mấy thằng đàn em bên cạnh cũng tham gia náo nhiệt, ào ào hỏi tiến triển đến đâu rồi, có phải đã "ăn" đối phương rồi không? Lại còn hỏi dùng tư thế gì, là nữ trên nam dưới, hay nam trên nữ dưới..., toàn những lời dâm đãng.

Thằng Mập thẹn quá hóa giận, đang muốn mở miệng chửi, đột nhiên con mắt sáng ngời, tay chỉ thẳng vào giữa sân khấu:

- Lão đại tới!

Đám người hầu tử nhìn theo hướng ngón tay hắn, nhưng trên sân khấu toàn là những cô gái trẻ tuổi đang nhún nhẩy thân hình bốc lửa theo nhạc, làm gì có bóng người quen thuộc?

Mọi người lập tức biết mình bị lừa, Hầu Tử quay đầu lại trước tiên, hắn hung hăng nói:

- Thằng Mập, mày muốn chết phải không?

Sau đó vung tay lên:

- Các huynh đệ, đánh!

Nói xong, tự mình đã xông tới trước. Ba thằng đàn em bên cạnh được lệnh của lão đại, hơn nữa vốn cũng đố kị cái thằng Mập này ở bệnh viện hưởng thụ lâu như vây, lại có y tá xinh đẹp chăm sóc ân cần, thử hỏi làm sao mà khách khi với hắn được? Tất cả đều xông lên đánh, ai cũng muốn cho hắn nếm chút đau khổ. Nhưng mấy người này ra tay rất có chừng mực, không tấn công những chỗ thằng Mập bị thương. Tuy nhiên sau một lúc thì mặt mũi thằng Mập mạp cũng đã bầm dập.

- Này, bọn mày có cần mạnh tay thế không?

Thằng Mập vừa xoa xoa mặt vừa mếu máo.

- Thế này làm sao ngày mai tao dám đến chỗ hẹn với Tiêu Tiêu chứ, trời ạ, mấy thằng lợn quỷ tha ma bắt!

Đám người Hầu Tử hết sức đắc ý:

- Ai bảo mày lừa bọn tao. Đáng đời! Không thiến mày đã là nhân từ lắm rồi.

Thằng Mập chỉ có thể tự trách, vốn hắn chỉ muốn đùa một chút nhằm giúp bầu không khí thêm sôi nổi, nhân tiện phân tán sự chú ý của mấy thằng ôn này, để bọn chúng đừng trêu mình nữa. Ai ngờ mấy thằng ôn này khi không thấy người lại phát cuồng như vậy, suýt nữa thì tàn phá luôn nhan sắc của mình.

Tuy nhiên cuối cùng thằng Mập cũng hiểu được một đạo lý, đó chính là: hi vọng càng lớn thì khi thất vọng càng lớn hơn. Ngàn vạn lần không nên chọc vào những người đang đứng ở đỉnh điểm của hi vọng, nếu không một khi đã thất vọng tuyệt đối có thể sẽ dùng đến bạo lực để phát tiết, đây là một sự cắn trả rất đáng sợ. Nhưng bây giờ hiểu ra thì đã muộn, hơn nữa vùng mặt chung quanh con mắt không ngừng truyền đến cảm giác đau đớn, không chừng đã trông như mắt gấu mèo mất rồi, cũng may trong quán bar ánh sáng lờ mờ, không lo bị ai nhìn ra, cho dù bị nhìn ra thì người ta cũng chỉ tưởng nam nhân cố tình hóa trang như thế.

Đang xoa xoa con mắt bị đau, thằng Mập đột nhiên sững người, tay run run chỉ vào một vị trí bên trái sân khấu:

- Hầu ca, anh xem kìa!

Hầu Tử lại tưởng thằng này chưa chừa, hắn nhịn không được nói:

- Thằng Mập, muốn ăn đòn nữa hả?

- Không phải, Hầu.Hầu ca, bên kia có một.người đẹp tuyệt thế.

Ngay cả giọng của thằng Mập cũng trở nên run rẩy.

Hầu Tử thấy hắn khác lạ, cũng quay đầu nhìn theo, quả nhiên bắt gặp một cô gái có mái tóc dài màu vàng bồng bềnh gợn sóng ngồi ngay bên rìa sân khấu, bên cạnh nàng là hai nam nhân cũng tóc vàng, nhưng Hầu Tử không hề để ý đến hai tên này. Hắn dám thề rằng đây là nữ nhân xinh đẹp nhất mà hắn từng thấy, dù đối phương là người ngoại quốc, nhưng không ảnh hướng đến việc đánh giá đẹp xấu của hắn.

Đối phương chỉ ngồi yên một chỗ, trong quán bar ánh sáng lại không đủ, nhưng chúng không ngăn cản được mị lực toát ra từ trên nàng. Không đeo trang sức, khuôn mặt cũng không trang điểm, nhưng lại làm người ta có cảm giác nàng rất đẹp, đẹp đến nỗi khiến người ta cứ muốn ngắm nhìn nàng mãi không thôi. Song cụ thể là đẹp ở chỗ nào thì không thể nói ra, rốt cuộc là ánh mắt nàng, cái mũi hay đôi môi đẹp? Không biết, cũng không cách nào hình dung được! Nhưng vẫn đẹp đến kinh tâm động phách.

Hầu Tử nhìn nàng, còn nàng hình như cũng nhận ra có người chú ý đến mình, cho nên quay đầu lại mỉm cười. Trong phút chốc, Hầu Tử thấy cả không gian như sáng bừng lên, trong lòng cũng dâng lên một cảm giác yên bình cũng như phấn khởi mà trước nay chưa từng có. Nếu như trên đời tồn tại thiên sứ, Hầu Tử có thể khẳng định nụ cười vừa rồi của đối phương đúng là nụ cười của thiên sứ.

Người trong quán bar hình như bây giờ mới phát hiện sự tồn tại của nàng, một số đang nhảy nhót cuồng nhiệt liền đứng yên, một số khác đang chuẩn bị nốc một hơi hết ly rượu cũng ngưng lại, còn có một số thì há hốc mồm cứ như đang chứng kiến một hiện tượng thần kỳ mà khoa học không thể giải thích nổi.

Có vẻ đối phương cũng nhận ra sự khác thường trong quán bar, hai nam nhân tóc vàng lập tức cúi đầu thì thầm vài câu bên tai nàng, sau đó ánh sáng chói mắt phát ra từ nàng mờ dần đi, quán bar lại khôi phục vẻ náo nhiệt như trước.

Nhưng vài người vẫn nhìn về phía nàng, ánh mắt lộ ra vẻ nghi hoặc, nhưng rất nhanh biến thành khát vọng. Nếu lúc trước đối phương là một thiên sứ ở tít trên cao không thể với tới, vậy bây giờ chính là một đại mỹ nữ xuất hiện mồn một ngay trước mắt. Xa tận chân trời và gần ngay trước mắt, đúng là hai thái cực hoàn toàn trái ngược, cái đầu không cho ngươi có cơ hội tiếp cận, nhưng cái sau lại đem dến cho ngươi hi vọng tràn trề. Đã có một vài người không kiềm chế được sự ham muốn trong lòng nên âm thầm tiến về phía nàng, ai cũng hi vọng có thể làm thân với cô nàng tây dương có khuôn mặt đẹp đến không tưởng này.

Hầu Tử sững người một lúc rồi cũng dần tỉnh táo lại, hắn cho rằng vừa rồi nhất định là bị hoa mắt, nếu không một người sao có thể phát ra ánh sáng chói lọi như cả trăm ngọn đèn được? Chắc chắn là ảo giác. Liếc mắt nhìn người đẹp tóc vàng thêm lần nữa, sau đó Hầu Tử quay đầu bĩu môi khinh khỉnh, hắn giáo huấn thằng Mập:

- Chỉ là một con bé tây dương trông cũng tàm tạm chứ có gì đâu? Thằng Mập, mày có cần kích động đến vậy không?

Hầu Tử vừa nói xong, thằng Mập liền cực lực phản đối:

- Hầu Ca, tầm mắt của anh cao quá vậy? Thế mà chỉ tàm tạm? Anh đùa à, em thề, trừ đại tẩu, đấy là nữ nhân xinh đẹp nhát em từng thấy.

- Đúng là không biết gì, đại tẩu xinh đẹp hơn cô ta nhiều.

Hầu Tử phản kích.

- Em thấy không hơn kém nhau mấy.

Thằng Mập không dám nói quá, dính dáng đến bạn gái của đại ca, hắn không có gan nói lung tung, nhưng vẫn cố đấu lý.

Hai người mải tranh luận mà không hề biết rằng những gì mình nói bị nghe hết toàn bộ.

Đương nhiên, bọn chúng nghĩ mình ngồi trong một góc không người, lại nhỏ giọng nói chuyện, hơn nữa trong quán bar nhạc ầm ầm và ồn ào tiếng người, căn bản không cần lo chuyện tai vách mạch rừng. Nhưng đấy chỉ là nói theo lẽ thường, trên thế giới này có một số kẻ biến thái không thuộc phạm trù "người bình thường", bọn họ thừa sức nghe thấy những lời thì thầm nhất.

Cách đó bẩy, tám mét, ở ngay bên rìa sân khấu, một nam nhân trông có vẻ gầy gò ốm yếu, cũng là một trong hai người ngồi cùng bàn với người đẹp tóc vàng, đột nhiên cười nói:

- Anna, người ta đang coi thường cô kìa, tên trung quốc kia nói cô chỉ có chút xinh đẹp, so ra vẫn kém đại tẩu hắn.

- Vậy sao?

Người đẹp tóc vàng được gọi là "Anna" cười nhạt, hình như không hề quan tâm.

Nam nhân gầy yếu có vẻ mất hứng, đang định bỏ không nghe lén nữa thì đột nhiên sững lại, hắn cau mày nói:

- Anna, xem ra chúng ta gặp chút phiền toái rồi, cái tên trung quốc kia đang chuẩn bị qua đây.Tán tỉnh cô.

| Tải iWin