TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 337: Thử dò xét

Cửa phòng mở ra, một người trẻ tuổi đi vào, trông tuổi tác không hơn kém Hướng Nhật bao nhiêu, nhưng ăn mặc "mốt" nhiều. Mái tóc rõ ràng là được cố ý nhuộm trắng như tuyết, rối bời như tổ qua, vành tai trái đeo một chiếc khuyên tai hình giọt nước cực kì dễ thấy, thoạt nhìn thì cũng có chút đẹp mắt, nhưng nam nhân đeo khuyên tai lại làm cho người ta có cảm giác quái dị. Trên người mặc một bộ trang phục bằng kim loại nặng, lúc bước đi phát ra những tiếng đinh đinh đang đang, con mắt khpes hờ, trông có vẻ chưa tỉnh ngủ. Lúc đi vào hình như hắn cũng không nhìn thấy trong nhà có mấy người khách, trực tiếp đi lên cầu thẳng lên cầu thang nằm ngoài cùng bên phải phòng khách, một câu cũng không nói, nghiễm nhiên làm lơ tất cả mọi người.

Bà cụ đập mạnh lên bàn cơm, trên mặt hiện lên vẻ tức giận. Đôi vợ chồng trung niên bên cạnh lập tức tiến đến an ủi, giải thích một hồi, lúc này mới vỗ về được bà cụ vốn đã thật sự nổi giận.

Thạch Thanh cùng Hướng Nhật ở một bên cũng không dám nói gì, hai người lúc này cũng chưa hiểu rõ tình huống, cho dù muốn an ủi cũng không biết nói từ đâu. Tự nhiên xuất hiện một kẻ làm người khác không thoải mái, bầu không khí của bữa cơm không còn vui vẻ như lúc trước, mặc dù ngoài mặt bà cụ vẫn có vẻ cao hứng, nhưng Hướng Nhật phát hiện bà thường xuyên nhíu mày, hiển nhiên còn chưa quên được chuyện vừa rồi.

Thạch Thanh cũng giống thế, cười có chút miễn cưỡng, đối với người bà ngoại trước kia chưa từng nghe cha mẹ đề cập, nhưng hôm nay lại đột nhiên được nhắc tới, hơn nữa lúc này đã gặp tận mặt, trong lòng nàng có một loại cảm giác không nói lên lời, giống như đang mơ vậy. Nhưng có thể khẳng định một điều, nàng rất kích động, cũng thấy rất thân thiêt, cái thứ tình cảm máu mủ đậm đà khiến nàng nhịn không được muốn ở cạnh bà cụ thật lâu. Cho nên chuyện xảy ra như vậy, Thạch Thanh rất lo lắng cho bà, nhất là khi thấy bà gắng gượng tươi cười, trong lòng càng cảm thấy không được tự nhiên.

Có lẽ là nhận thấy cháu gái đang lo lắng cho mình, bà cụ cũng vội vàng chuyển đề tài, chỉ vào đôi vợ chồng trung niên đã ngồi xuống cùng dùng cơm.

- Thanh Tử, để bà giới thiệu một chút. Đây là cậu của cháu, Anh Tỉnh Hoành Sinh. Còn đây là mợ của cháu, Anh Tỉnh Lương Tử.

Tiếp đến lại giới thiệu hai đứa cháu. Một đứa tên là Anh Tỉnh thành, chính là bé trai đáng yêu kia, đang học tiểu học năm nhất. Người kia gọi là Anh Tỉnh Á Mỹ, chính là cô gái xinh đẹp có dung mạo tương tự Thạch Thanh đến bẩy phần, đang học năm 2 một trường đại học gần nhà. Còn về phần người trẻ tuổi ăn mặc rất "mốt" vừa mới đi lên lầu, khi bà cụ nhắc đến, trong giọng nói tràn đầy sự tiếc hận. Hắn tên là Anh Tỉnh Hữu Tác, là con cả của vợ chồng Anh Tỉnh, học cùng trường với Anh Tỉnh Á Mỹ, nhưng cao hơn một lớp.

Bà cụ giới thiệu về hắn nhiều nhất, Hướng Nhật không nghe hết được toàn bộ, nhưng đại khái cũng biết khá rõ về người trẻ tuổi ăn mặc rất "mốt" có tên Anh Tỉnh Hữu Tác kia. Tóm lại tiểu tử này học không giỏi, hàng ngày toàn trốn tiết đi ra ngoài lêu lổng cùng một vài thiếu niên hư hỏng, đánh nhau như cơm bữa, bắt nạt bạn học lại càng là chuyện đương nhiên không phải bàn. Nhưng xét đến cùng tiểu tử này cũng có chút nhân tính, đó chính là không trêu ghẹo bạn học nữ, thậm chí nhìn thấy người khác trêu ghẹo còn có thể cùng đối phương đánh một trận.

Nhờ vào điểm này, hơn nữa hiệu trưởng của trường học lại có chút quan hệ với vợ chồng Anh Tỉnh, nên mắt nhắm mắt mở cho qua, cũng không đuổi học hắn. Đương nhiên, những việc xấu của tiểu tử này đều được báo cáo cho vợ chồng Anh Tỉnh. Vợ chồng Anh Tỉnh cũng không phải không quan tâm dạy bảo, nhưng cứ mỗi lần quyết tâm giáo huấn hắn một trận nên thân, tiểu tử lại trốn ở ngoài hơn mười ngày không trở về, làm cho người trong nhà lo sốt vó. Không có biện pháp nào, cũng chỉ đành mặc cho tiểu tử tiếp tục làm xằng làm bậy ở bên ngoài, chỉ có điều từ đấy về sau không hề để ý đến đứa con trai này nữa, chỉ cần mỗi ngày hắn về nhà đúng giờ là được. Đúng giờ ở đây tức là buổi sáng đến giờ đi học thì ra ngoài, buổi chiều đến bữa cơm thì trở về.

Mà tiểu tử này cũng rất biết cách tự biến mình thành một người khách trọ trong nhà Anh Tỉnh, không hề xin tiền tiêu vặt từ vợ chồng Anh Tỉnh, vì chính hắn có thể trấn lột bạn bè. Hơn nữa, tiểu tử này quả thật có thủ đoạn, chỉ dựa vào tiền trấn lột mà mua được một chiếc xe máy. Âm thanh "két" chói tai vừa rồi chính là tiếng bánh xe ma sát với mặt đường khi hắn phanh gấp ở tốc độ cao. Đương nhiên, những điều này là do Hướng Nhật tổng kết ra từ lời kể của bà cụ.

So với Hướng Nhật thì thằng cháu theo lời bà cụ hư hỏng hơn rất nhiều, dường như hắn chỉ biết làm chuyện xấu, việc cứu bạn học nữ bị người khác trêu ghẹo cũng phải xuất phát từ tinh thần hiệp nghĩa gì cho cam, đơn giản là nó thích nàng ta mà thôi.

Hướng Nhật dở khóc dở cười, thật ra qua những gì bà cụ nói, hắn cũng hiểu được cậu thanh niên tên là Anh Tỉnh Hữu Tác kia là người thích làm ngược lại lời người lớn, chỉ có điều cách làm của nó nổi trội hơn người khác mà thôi. Nhưng trong mắt Hướng Nhật, thế này cùng lắm cũng chỉ có thể xem là mấy trò quấy phá vặt vãnh, tuy nhiên đại khái hắn cũng biết tại sao bà cụ lại nói nhiều như vậy, từ việc bà sau khi giới thiệu xong vẫn dán mắt lên người mình là có thể kết luận, bà cụ đang cảnh tỉnh mình không nên học theo thằng nhóc bất lương kia. Điều này làm cho Hướng Nhật có chút xấu hổ, phải biết rằng, những chuyện hắn từng làm còn kinh khủng hơn thế này nhiều lắm. Nhưng hắn cũng không phụ ý tốt của bà cụ, vội vàng làm ra vẻ trung hậu thật thà.

Lúc này bà cụ mới hài lòng quay đầu đi, một lần nữa dời ánh mắt lên người cô cháu gái từ nước ngoài đến thăm, run run nhìn kỹ nàng một lúc lâu, rồi đột nhiên xúc động nói:

- Thanh tử, cháu trông thật giống mẹ cháu.

Nói đến đây, bà cụ hình như có phần nghẹn ngào, giọng điệu cũng đã mất bình tĩnh:

- Bà biết bà không bao giờ được nhìn thấy Mỹ Na Tử nữa, nhưng được gặp con gái của nó cũng tốt, nhìn thấy Thanh Tử, cũng như nhìn Mỹ Na Tử vậy. Thanh tử, mẹ cháu có khoẻ không?

Mắt Thạch Thanh cũng ửng đỏ:

- Mẹ cháu rất khoẻ, mẹ lúc nào cũng nhớ tới bà ngoại, chỉ là.Mẹ không thể đến thăm bà được.

Về điểm này, Thạch Thanh cũng rất khó chấp nhận, nhưng nàng biết sự thật luôn tàn khốc, kiếp này mẹ nàng cùng bà ngoại không thể gặp mặt nhau nữa.

- Oa oa.

Bà cụ có kiên cường hơn nữa cũng nhịn không được khóc thành tiếng, biết rõ con gái sống ở trung quốc, nhưng lại bị 2 nước ngăn cách không thể gặp lại, suốt tận hơn 20 năm trời, còn cái gì khiến người ta đau khổ hơn nữa đây?

Thạch Thanh cũng xúc động đến rơi lệ, nhớ đến khuôn mặt bi thương cùng với rất nhiều lời dặn dò của mẹ lúc trước, nàng cảm thấy từng đợt nhói lòng.

Người bên cạnh nàng nhìn 2 bà cháu cùng rơi lệ thì cũng không biết phải khuyên bảo thế nào, vợ chồng Anh Tỉnh lại còn lộ ra vẻ mặt đau thương.

Hướng Nhật thở dài một hơi, mặc dù kiếp trước hắn là cô nhi, không được hưởng thụ cái gọi là tình ruột thịt, nhưng có thể cảm giác được tư vị của nó từ cảnh tượng trước mắt. Đồng thời, hắn cũng hiểu ra một sự thật, mục đích chính của bà cụ là muốn gặp cô cháu gái, bởi vì bà biết con gái khó có khả năng trở về thăm mình, nhưng vẫn làm bộ bệnh năng (Hướng Nhật đã nhìn ra điều này ngay từ lúc nhìn thấy đối phương), thật ra là vì muốn một người đến thăm mình, người đó tất nhiên chính là cháu gái bà. Nghĩ tới đây, Hướng Nhật không khỏi bội phục trí tuệ cùng dụng tâm lương khổ của bà cụ, phải biết rằng, việc này không phải một bà cụ bình thường có thể làm được.

Kế tiếp, sau khi hai bà cháu khóc hết nước mắt, bà cụ đã chẳng quan tâm đến ăn uông nữa, ngay lập tức kéo cháu gái đi thăm căn phòng trước kia của mẹ nàng Mỹ Na Tử.

Hướng Nhật vốn định đi theo, nhưng thấy hai vợ chồng Anh Tĩnh vẫn ngồi đấy, trong lòng cân nhắc một hồi, cuối cùng không đứng dậy nữa. Nếu hai bà cháu đã muốn tâm sự, người ngoài đi theo cũng chỉ làm kỳ đà cản mũi, thế thì mình hà tất phải thế?

Sau khi bà cụ dẫn cháu gái đi, hai vợ chồng Anh Tỉnh cũng không có ý tiếp đãi qua loa, vẫn giống như trước, ân cần hỏi thăm Hướng Nhật cùng cô nàng phiên dịch Lý Na đang hơi biến sắc khi thấy một mình Thạch Thanh đi theo bà cụ.

Hướng Nhật biết trong lòng cô nàng phiên dịch này có quỷ, nhưng hắn mặc kệ, bởi vì vốn đã xem đối phương không thuận mắt, giờ chỉ lo xử lý đống thực ăn trước mắt là được.

Hành động của hắn làm cho Anh Tỉnh Lương Tử bên cạnh không khỏi hớn hở, bởi vì bữa cơm tối nay do nàng chuẩn bị, đối phương ăn càng nhiều, cũng có nghĩa bữa ăn mình nấu rất được hoan nghênh, đồng thời khẳng định luôn tay nghề của mình, thân là bà chủ gia đình, đây đúng là điều nàng thích nhìn thấy.

Ăn cơm xong, Thạch Thanh cùng bà cụ còn chưa đi ra, Hướng nhật cùng phiên dịch Lý Na được mời đến ngồi ghế salon trong phòng khách, Anh Tỉnh Lương Tử cũng đã sớm chuẩn bị hai tách trà thơm ngát và đặt trên bàn trà trước mặt hai người.

- Hướng tiên sinh, cậu thật sự là bạn trai của Thạch tiểu thư?

Hướng Nhật đang đưa tách trà lên miệng chuẩn bị uống thì đột nhiên nghe thấy phiên dịch Lý Na bên cạnh hỏi:

- Chuyện này còn giả hay sao?

Hướng Nhật có chút bực mình, tuy biết thân phận cô nàng phiên dịch này không đơn giản, nhưng hắn vẫn cho rằng đối phương quản quá nhiều chuyện.

Lý na cũng không vì nam nhân nói thế mà tức giận.

- Không, chẳng qua thấy rất kỳ quái thôi, Thạch tiểu thư là thiên kim của thị trường, cậu.là bạn học của cô ấy?

Hướng Nhật biết đây là đối phương đang nói lòng vòng để thử dò xét mình, hắn cũng tát nước theo mưa.

- Chúng tôi học cùng trường, tất nhiên là bạn học rồi, nhưng cô ấy học trên tôi một lớp.

- Ủa? Vậy Hướng tiên sinh làm sao quen biết Thạch tiểu thư?

Lý Na có chút thất vọng, vốn nàng muốn moi chút tin tức từ miệng đối phương, ai ngờ đối phương lại trả lời như vậy, nhưng nàng cũng không từ bỏ, mà tiếp tục hỏi. Phải biết rằng, lần này bởi vì chuyện lần này quá gấp gáp, nàng căn bản không có thu được bất cứ tình báo gì về nam nhân trẻ tuổi trước mắt, mà cấp trên đã dặn dò kỹ lưỡng, hễ là người tiếp xúc cũng tiểu thư của Thạch gia thì mình phải nắm được tất cả hành động cùng tư liệu của đối phương, tuyệt đối không cho phép xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.

- Lý tiểu thư hình như rất có hứng thú với chuyện của tôi?

Hướng Nhật liếc xéo nàng một cái, làm bộ kinh ngạc hỏi.

Lý Na lập tức nói:

- A, Hướng tiên sinh đừng hiểu lầm, chỉ vì tôi thấy quá nhàm chán, cho nên muố tìm chút đề tài nói chuyện.

- Thì ra là vậy.

Hướng Nhật thấy có quỷ mới tin chuyện này, nhưng hắn cũng không muốn vạch trần đối phương, đồng thời lại còn bịa thêm:

- Kỳ thật lúc chúng tôi quen biết chỉ có thể nói là do trùng hợp, tình cờ gặp mặt nhau, sau đó tôi tỏ tình, đại khái là cô ấy bị tấm chân tình của ta làm cảm động, cho nên đồng ý làm bạn gái của tôi.

Khóe mắt Lý Na hơi co lại, đối phương nói như vậy cũng bằng không nói, trong lòng cân nhắc câu từ, ngoài mặt lại ra vẻ than thở:

- Hướng tiên sinh thật lợi hại, nhất định là đã được cha của Thạch tiểu thư thừa nhận, nếu không Thạch tiên sinh cũng sẽ không an tâm mà cho anh đi theo Thạch tiểu thư đến Nhật Bản, đúng không?

- Đương nhiên!

Hướng Nhật tuy ngoài mặt có vẻ bình thản, nhưng trong lòng hắn cực kì kinh hãi, kỹ xảo đặt câu hỏi của đối phương thật sự quá khéo léo, nếu không sớm biết thân phận của nàng ta, không chừng mình sẽ bị đối phương moi được ít tin tức.

Lý Na hoàn toàn thất vọng, nàng không biết đối phương cố ý hay là thực sự không thích nói nhiều, nếu là người khác, không chừng đã sớm nói ra gan ruột rồi, dù sao có thể cưa đổ được con gái của thị trưởng cũng là một việc đáng để kiêu ngạo. Song Lý Na cũng không phải không có thu hoạch gì, ít nhất nàng đã biết nam nhân trẻ tuổi trước mắt cũng không đơn giản. Có lẽ mình phải báo chuyện này với cấp trên, chờ nhận được tin tức từ quốc nội, đến lúc đó biết chi tiết đối phương, mình cũng dễ đối phó hơn.

| Tải iWin