Mười giờ sáng, chuyến bay cất cánh từ Nagoya, lúc đến Bắc Hải đã là 1h chiều. Lý Na xuống phi cơ liền từ biệt hai người Hướng Nhật rồi vội vàng rời đi. Mấy người Sở Sở cùng An Tâm đã sớm chờ ở đại sảnh sân bay, vừa thấy hai người Hướng Nhật liền lập tức chạy tới.
Có điều Hướng Nhật không ngờ đại tiểu thư Hác Tiện Văn cũng có mặt, khi nhìn thấy mình, nàng ngượng ngùng cười khẽ, chứ không chào đón thắm thiết như hai vị đại tiểu thư kia, nhưng Hướng Nhật có thể cảm giác trong nụ cười này tràn ngập tình ý. Hướng Nhật cũng dùng ánh mắt đáp lại, bây giờ quan hệ của hai người vẫn không thể bại lộ, nhưng đánh mắt đưa tình thì không vấn đề gì.
Tuy nhiên Hướng Nhật cũng không có chú ý rằng cử chỉ của hắn đã lọt vào trong mắt An Đại tiểu thư đứng bên cạnh, đầu tiên nàng nghi hoặc, nhưng rồi lập tức lộ ra vẻ tán đồng.
Trên đường, Hướng Nhật được Sở Sở cho biết, vốn nữ cảnh quan cũng muốn tới đón, nhưng bởi vì cục cảnh sát có quá nhiều việc, cho nên cũng không tới được, chỉ dặn mấy người Sở Sở khi nhận được tin tức của nam nhân thì báo cho nàng một tiếng là được.
Về đến nhà, bởi vì Hướng Nhật còn băn khoăn "chuyện tốt" mà phiên dịch Lý Na nhắc đến lúc ở Nhật Bản, cho nên vội vã hỏi:
- Trong khoảng thời gian anh đi Nhật Bản, trong nhà có xảy ra chuyện gì không?"
Sở Sở tưởng rằng hắn quan tâm đến tình hình trong nhà, cũng không có gì phân vân liền đáp:
- Không có, hết thảy bình thường. Nhưng cô Trần đã biết chuyện anh không đi học sáng nay, hình như cô ấy có chút tức giận.
- Em nói là chủ nhiệm lớp phát hiện chuyện anh không đi học?
Hướng Nhật vừa nhẹ lòng đã lại khẩn trương hẳn lên, nếu là trước kia, hắn chẳng thèm để ý, nhưng bây giờ đã xác định quan hệ với cô bé Nhâm Quân, hắn cũng không thể không nghĩ đến cảm thụ của mẹ vợ tương lai. Mình trốn học là sự thật, hắn biết bà mẹ vợ này rất nghiêm khắc trong chuyện học tập, tuy nói bây giờ mình đã xem như là con rể đối phương, có thể được chiếu cố đặc biệt hơn chút. Nhưng cũng vì cái thân phận như vậy, nếu phạm sai lầm thì sẽ thấy xấu hổ hơn sinh viên bình thường nhiều lắm. Nếu là người khác, cùng lắm bị trách mắng một hai câu là xong, nhưng mình lại là con rể, thân là mẹ vợ kiêm chủ nhiệm lớp, đương nhiên sẽ không tiếc lời thao thao bất tuyệt.
Sở Sở cũng không biết sự lo âu của nam nhân, tưởng rằng hắn vì bị chủ nhiệm lớp phát hiện trốn học mà lòng cảm thấy bất an, nàng không khỏi an ủi:
- Không sao đâu, trước kia không phải cũng có lần anh trốn học bị cô Trần biết đấy sao?
Hướng Nhật rất muốn nói trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ, nhưng há miệng mắc quai, thủy chung cũng không nói gì.
Quả nhiên, lúc đi học buổi chiều, vừa mới vào lớp, một sinh viên có thể được chủ nhiệm lớp dặn từ trước nên kêu hắn lên phòng làm việc.
- Cô Trần, nghe nói cô tìm em?
Hướng Nhật bởi vì có tật giật mình, cho nên nói chuyện có vẻ thậm thà thậm thụt.
- Tiểu Hướng à, ngồi xuống rồi nói.
Trần Tiểu Phân nhìn cậu học trò đắc ý, trên mặt cũng không có vẻ gì khó chịu, vẫn nồng nhiệt như thường ngày.
Điều này làm cho Hướng Nhật an tâm phần nào, hắn ngồi xuống trước bàn làm việc.
Trần Tiểu Phân thấy cậu học trò đắc ý đã ngồi yên vị, lúc này mới mở miệng hỏi:
- Tiểu Hướng, sáng nay em không đi học à?
Hướng Nhật sớm có chuẩn bị, khuôn mặt rất bình tĩnh:
- Đúng ạ, thưa cô Trần, hôm qua em đi Nhật Bản, mãi đến chiều hôm nay mới về nhà.
- Nhật Bản?
Trần Tiểu Phân khẽ nhíu mày.
- Có chuyện gì vậy?
Không phải bà hoài nghi cậu sinh viên trước mắt nói dối mình, mà là thật sự nghĩ không ra lý do hắn xuất ngoại đi Nhật Bản. Còn nhớ lần trước nghe nói hắn đi Pháp, khi đó hẳn là đi chữa trị tay phải bị thương, nhưng bây giờ tay phải đã hoàn toàn bình phục, nhìn thế nào cũng không ra đã từng bị thương, sao mới đây lại đi Nhật Bản làm gì?
- Không có gì ạ, em đi thăm một người thân, bà ấy bị bệnh.
Hướng Nhật nói không chớp mắt. Quả thật là đi thăm người thân mà, bà ngoại của đồ đệ Tiểu Thanh cũng có thể xem như là bà ngoại của mình, đương nhiên là người thân rồi. Về phần có phải bà cụ bị bệnh hay không, đấy chính mục đích ban đầu của việc đi Nhật Bản, uhm, cho nên nói mà không ngượng mồm chút nào.
- À.
Trần Tiểu Phân khẽ đáp lại một câu, trong thâm tâm có chút nghi hoặc, bà đã sớm thuộc nằm lòng tư liệu về cậu học trò đắc ý này, hẳn là không có năng lực để xuất ngoại, nhưng tạm bỏ qua lần trước đi Pháp, lần này lại đi Nhật Bản, hơn nữa ở Nhật Bản còn có thân thích, quả thật làm cho người ta nghĩ không thông. Mặc dù Trần Tiểu Phân nghi hoặc, nhưng còn chưa tới mức muốn truy hỏi đến cùng, bởi vì bà biết trong lòng một người luôn luôn có chút bí mật, tỷ như tại sao cậu học trò đắc ý trước mắt này lại tinh thông cả tiếng Anh lẫn tiếng Pháp, hình như ngay cả tiếng Nga cũng có học qua, bà đã biết điều ấy từ lần trước cô du học sinh Fiona Lois cầm phong thư đến nhờ mình phiên dịch, mà ép đối phương nói ra bí mật này, Trần Tiểu Phân tự thấy làm không được. Suy nghĩ một hồi, Trần Tiểu Phân quyết định không dây dưa ở vấn đề này nữa, bà chuyển sang chuyện khác:
- Tiểu Hướng, vốn có chuyện cô không nên hỏi, nhưng vì em và Quân Quân, cô cũng chỉ còn cách mặt dày một lần.
Hướng Nhật nghe thế thì giật mình, xem sắc mặt nghiêm túc của cô Trần, hình như có chuyện cực kỳ trọng yếu muốn hỏi mình, điều này khiến lòng hắn có chút không yên, rốt cuộc là chuyện gì đây. Có điều dù Hướng Nhật lo lắng trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn làm bộ biết sẽ nói ngay:
- Cô Trần, cô hỏi đi.
Trần Tiểu Phân nhìn thật sâu vào hắn:
- Mấy cô gái mới chuyển đến trường rất thân với em sao?
- Việc này.
Mặt Hướng Nhật sững lại, vốn còn tưởng rằng cô Trần hỏi chuyện liên quan đến Nhâm Quân, trong lòng vẫn thầm đoán không biết có phải mẹ vợ tương lai sốt ruột muốn hỏi mình khi nào mới ý định kết hôn hay không. Đương nhiên, Hướng Nhật có ý nghĩ như vậy cũng không có gì lạ, bởi vì vừa rồi cô Trần có nhắc tới Nhâm Quân, ai ngờ lại bị hỏi chuyện này, tuy không liên quan trực tiếp đến Nhâm đại tiểu thư, nhưng lại ảnh hưởng đến quan hệ giữa hắn và nàng. Hướng Nhật bị hỏi đến trở tay không kịp, nhưng trong lòng thì nghĩ liệu có phải lại có người huyên thuyên gì trước mặt cô Trần hay không nữa?
Thấy thái độ ấp úng của cậu học trò đắc ý, lòng Trần Tiểu Phân không khỏi nặng trĩu, vốn còn có phần không tin, nhưng bây giờ cũng đoán được cậu học trò đắc ý này chắc có gì đó ám muội với mấy nữ sinh mới chuyển đến, quả thật đúng như lời người kia nói. Dù sao bà đã gặp qua mấy nữ sinh kia, người nào cũng không thua kém con gái mình, đây mới là điểm khiến nàng lo lắng nhất. Nhưng từ biểu hiện hàng ngày của con gái, bà nhìn ra nó đã sớm dành hết tình ý cho cậu học trò đắc ý trước mặt, cho nên Trần Tiểu Phân càng sợ quan hệ hai đứa xảy ra vấn đề, đến lúc đó người đau lòng chính là con gái bảo bối của mình. Trần Tiểu Phân không muốn chứng kiến tình huống này, cũng tuyệt đối không muốn để cho nó xảy ra, cho nên khi nhìn thấy vẻ do dự của cậu học trò đắc ý, trong lòng ít nhiều gì cũng có chút không thoải mái. Nhưng không lộ ra ngoài mặt, bà vẫn giữ thái độ ân cần, đồng thời tận tình khuyên bảo:
- Tiểu Hướng, chuyện của bọn trẻ các em cô cũng không muốn nhiều chuyện, nhưng cho dù em không làm gì sai, con bé Quân Quân mà thấy được thì sẽ nghĩ như thế nào?
Hướng Nhật trong lòng khổ không để đâu cho hết, trên thực tế, hắn sớm đoán được không phải bậc cha mẹ nào cũng thoải mái như hai vị bố vợ tương lai An Lão Hổ cùng Thạch Trung Chính, bọn họ chỉ cần con gái mình sống vui vẻ là được. Mà mẹ vợ tương lai ở trước mắt không nghĩ giống vậy, bà muốn một chàng rể một lòng một dạ với con gái mình, chứ không phải một chàng rể hoa tâm. Nhưng hiển nhiên Trần Tiểu Phân không ngờ con gái Nhâm Quân đã sớm biết người mình yêu là một tên hoa tâm, hơn nữa cũng đã lún sâu vào cuộc tình này và không thể tự rút ra được nữa, cho nên không hề để ý chuyện đối phương đã có mấy bạn gái.
Mặc dù Hướng Nhật hiểu rõ mọi chuyện, nhưng đương nhiên sẽ không dại dột khai ra, trong lòng thở dài một hơi, xem ra chỉ còn cách khuất tất mấy người Sở Sở. Cân nhắc câu từ, Hướng Nhật nói:
- Cô Trần, em biết nên làm thế nào.
- Hả?
Trần Tiểu Phân hiển nhiên không ngờ hắn có quyết định nhanh như vậy.
- Em sẽ giữ khoảng cách với các cô ấy.
Hướng Nhật quyết định vậy cũng là bất đắc dĩ, đương nhiên, cũng là lựa chọn sáng suốt nhất. Dù sao hắn ở cùng nhà với mấy vị đại tiểu thư, trong trường cũng không cần cả ngày kề cận nhau, dù như vậy sẽ làm giảm đi hứng thú đến trường của hắn, nhưng chung quy so với việc bị mẹ vợ tương lai hoài nghi lung tung thì tốt hơn nhiều. Về phần trở về làm sao giải thích với mấy vị đại tiểu thư về nguyên nhân mình cùng các nàng duy trì khoảng cách, ngay từ lúc Hướng Nhật quyết định nói những lời này cũng đã nghĩ kỹ rồi, chỉ cần nói chủ nhiệm lớp gọi mình lên là bởi vì nhìn thấy mình cả ngày cùng các nàng quấn quýt lấy nhau quá mức thân mật, bà cho rằng thế sẽ khuyến khích yêu đương trong trường, cho nên kêu hắn giữ khoảng cách với các nàng. Nói như vậy, tin chắc mấy người Sở Sở có thể thông cảm, không chừng An Đại tiểu thư sau khi nghe giải thích còn cố ý làm bộ tránh xa mình. Hướng Nhật không khỏi nghĩ như vậy.
- Như vậy cũng tốt!
Trần Tiểu Phân vừa lòng gật gật đầu, vốn nàng còn muốn điều mấy nữ sinh kia đến ngồi bàn đầu, nhưng sinh viên đều được tự do chọn chỗ, muốn ngồi đâu thì ngồi, đã biết vậy mà còn cố sắp xếp thì hơi thái quá. Nhưng nếu cậu học trò đắc ý này tự tìm được biện pháp giải quyết, vậy thật sự quá tốt, mình không cần đi làm ác nhân, đúng là chuyện tốt nhất cử lưỡng tiện. Đương nhiên, nếu như không phải vì con gái Nhâm Quân học trên đối phương một lớp, Trần Tiểu Phân tuyệt đối sẽ có biện pháp nhất lao vĩnh dật (*), đó chính là để con gái hàng ngày ngồi bên cạnh chàng rể tương lai, mọi sự đều sẽ ổn thỏa. Giải quyết xong một việc vướng mắc trong lòng, phiền muộn của Trần Tiểu Phân nhất thời tiêu tan đi gần hết, lúc này bà lại nhớ tới một việc khác
- Đúng rồi, Tiểu Hướng, thứ bẩy này là ngày diễn ra cuộc thi đọc diễn cảm tiếng Anh, mấy ngày này có thể em sẽ phải chuẩn bị vất vả hơn chút.
- Nhanh như vậy ạ?
Hướng Nhật có chút kinh ngạc, hắn còn nhớ là cuối tuần, cũng không ngờ lại là cuối tuần này, vốn tưởng rằng còn một khoảng thời gian nữa mới tới, dù sao một cuộc thi hoành tráng như thế ít nhất cũng cần chuẩn bị trong nhiều ngày chứ nhỉ? Nhưng từ lúc báo cho mình về cuộc thi cho đến nay chỉ được 10 ngày, gì mà nhanh như vậy?
Trần Tiểu Phân có chút lúng túng, bà cũng không biết nên giải thích như thế nào, chẳng lẽ lại nói vì đám sinh viên khoa tiếng Anh của mình quá kiêu ngạo và xem thường các sinh viên khác nên mình mới gạch bỏ một người thuộc khoa tiếng Anh vốn đã sớm có tên trong danh sách thí sinh để xếp cậu học trò đắc ý này vào thay thế?
Hướng Nhật chỉ hỏi một cách vô thức, cũng không cần đáp án, thấy điệu bộ cô Trần là hắn biết đối phương nhất định có gì đó khó mở miệng, cho nên không hỏi nữa, chỉ nói:
- Cô Trần, khi tham gia cuộc thi em còn cần chuẩn bị thêm cái gì không, tỷ như một bài văn mẫu chẳng hạn?
- Cái này không cần, đến lúc đó thí sinh sẽ rút ngẫu nhiên một bài, bây giờ em chuẩn bị trước cũng vô dụng, nhưng em có thể đọc diễn cảm nhiều một chút, coi như là luyện tập, đến lúc vào cuộc thì cũng sẽ không khẩn trương.
- Vâng.
Hướng Nhật đáp bừa, chứ thực ra không để trong lòng. Khẩn trương? Trong từ điển của hắn căn bản là không có hai chữ này.
Kế tiếp, Trần Tiểu Phân lại dặn dò tỉ mỉ một vài vấn đề, đơn giản chính là nhắc Hướng Nhật nhớ chiều mỗi ngày đều phải đến phòng nói của khoa tiếng Anh để luyện tập. Đương nhiên, Nhâm Quân đảm nhiệm dẫn đường.
Hướng Nhật chỉ cần nghĩ một chút là biết mẹ vợ tương đã tính cả rồi, mục đích là tạo cơ hội cho mình cùng cô bé Nhâm Quân cô bé ở cùng nhau. Hướng Nhật đang mong còn không được, đi một mình đến phòng luyện nói quả thật rất nhàm chán, có cô nàng này theo bên cạnh, vậy thì thú vị hơn nhiều. Trên đường thậm chí còn có thể chiếm chút tiện nghi, nếu thật muốn tiến xa hơn thì có thể kéo nhau vào nhà vệ sinh nữ, giống như lần trước vậy, chỉ không biết cánh cửa nhà vệ sinh nữ đã được sửa chữa hay chưa?
Nhớ tới cánh cửa bị hỏng ấy, Hướng Nhật không khỏi liên tưởng đến người làm hỏng nó, chính là nữ nhân điên trông cực kì yêu mị kia. Lại nói tiếp, "chuyện tốt" mà cô nàng Lý Na nói đến bây giờ vẫn chưa thấy, không phải nàng giỡn mình đấy chứ?.
Rời khỏi phòng làm việc của chủ nhiệm lớp, Hướng Nhật trực tiếp quay về lớp học, nhưng vừa bước qua một chỗ rẽ, hắn liền gặp Tống Thu Hằng đang cầm trên tay một đống tư liệu.
- Cô Tống!
Hướng Nhật bắt chuyện rất tự nhiên.
- A, Hướng Quỳ.
Tống Thu Hằng cũng cười đáp, thấy đối phương định rời đi, nàng vội vàng gọi hắn lại, hai má ửng hồng, rõ ràng có chút kích động:
- Em trai của tôi đã xuất viện.
- Vậy thật sự chúc mừng.
Từ đáy lòng Hướng Nhật cảm thấy cao hứng cho nàng.
- Tiền của em.
Hướng Nhật vội vàng cắt ngang lời nàng:
- Không cần phải trả em vội, em trai cô mới ra viện, mua đồ tẩm bổ cho cậu ấy trước đi. Dù sao cô dạy trong trường nên chạy không thoát đâu, lúc nào trả cũng được.
Hướng Nhật ranh mãnh nói.
Tống Thu Hằng biết đối phương muốn mình an tâm nên mới nói vậy, trong lòng vô cùng cảm động:
- Cám ơn!
- Không cần khách khí, thật ra em cũng không giúp được gì.
Qua lại cùng đối phương đã lâu, lòng áy náy của Hướng Nhật đã giảm đi rất nhiều, ít nhất bây giờ có thể nói chuyện bình thường với nàng, trong lòng cũng không còn gánh nặng như trước kia.
- Đúng rồi, em trai của tôi rất muốn gặp ân nhân cứu mạng một lần, chừng nào em có thời gian rảnh?
- Không phải cô Tống lại muốn mời em ăn cơm chứ?
Hướng Nhật nói đùa.
- Nếu em rảnh.
Ý tứ trong lời nói của Tống Thu Hằng đã quá rõ ràng.
Nhìn vẻ chờ mong trong mắt nàng, Hướng Nhật tất nhiên không cự tuyệt, hắn đáp ứng ngay:
- Đương nhiên là rảnh.
Nói đến đây, hắn bỗng im bặt, ánh mắt liếc thẳng vào hai bóng người đang đi từ phía đối diện tới. Một bên trái, một bên phải, hai người cách nhau không xa, đại khái cũng chỉ 3, 4 mét là cùng.
Nhưng đây không phải nguyên nhân khiến Hướng Nhật giật mình, hắn kinh hãi là vì hai người này hắn đều rất quen thuộc, hơn nữa nói đến thân phận các nàng còn có chút xấu hổ. Bên trái là cô bé Nhâm Quân, xem cái cách nàng đi thẳng về hướng này, hiển nhiên đã nhìn thấy mình. Mà ở bên phải không ngờ lại là băng sơn đại tiểu thư Hác Tiện Văn, lúc này nàng cũng hớn hở đi tới. Hai người rõ ràng không phát hiện mình có cùng một mục tiêu, hình như trong mắt chỉ có mỗi hình bóng nam nhân.
Mặc dù không hiểu tại sao các nàng đồng thời xuất hiện, nhưng Hướng Nhật căn bản không có thời gian suy đoán nguyên nhân, bây giờ hắn thầm nghĩ phải mau chóng chuồn đi. Chỉ cần mình không có ở đây, có lẽ hai "Bà thánh" kia cũng không gặp được nhau.
Tống Thu Hằng phát hiện sư khác thường của cậu sinh viên trước mặt, nàng nhịn không được hỏi thăm:
- Em làm sao vậy?
Nhờ đó Hướng Nhật chợt nẩy ra một ý, hắn ôm bụng, ra vẻ nhăn nhó:
- Ôi, bụng có chút khó chịu, chắc ăn phải đồ ôi thiu gì rồi, em muốn đi WC.
Nói xong, cũng không để ý đến phản ứng của Tống Thu Hằng, hắn xoay người bỏ chạy.
Song vừa cất bước, hai tiếng gọi đồng thời vang lên:
- Hướng Quỳ -
(*) nhất lao vĩnh dật: làm một mẻ, khỏe suốt đời
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 343: Trốn vào nhà vệ sinh
Chương 343: Trốn vào nhà vệ sinh