Trong đại sảnh không biết từ lúc nào đã trở nên yên tĩnh, cứ như là cảnh ồn ào náo nhiệt vốn có cho tới bây giờ vẫn chưa từng xuất hiện, tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về phía một nữ nhân. Nói thật, không phải họ chưa từng thấy qua nữ nhân xinh đẹp, nhưng người đẹp như vậy thì đúng là lần đầu mới thấy.
Người đàn ông trung niên đứng cạnh Hướng Nhật quên cả vụ mua bán lớn sắp thành, hai con mắt nhìn chằm chằm vào tuyệt sắc mỹ nữ, giọng nịnh nọt hỏi:
- Tiểu thư, không biết có thể giúp gì được không?
Khóe miệng Phạm Thải Hồng nhếch lên tỏ vẻ đắc ý, chỉ vào tập tư liệu về căn nhà trong tay hắn:
- Ta muốn mua căn nhà này, được không?
Người đàn ông trung niên sửng sốt, nhưng lập tức đưa ánh mắt sang Hướng Nhật ở bên cạnh.
- Tiên sinh, ngài xem.
- Sao? Muốn ta nhường lại cho cô ta à?
Hướng Nhật liếc mắt sang nữ nhân điên bên cạnh, hờ hững nói.
Người đàn ông trung niên tỉnh táo lại ngay, người thanh niên trước mặt mặc dù ăn mặc xoàng xĩnh, nhưng có thể rút ra chi phiếu, vậy tuyệt đối không phải là người bình thường. Nếu không may đắc tội với y, có trời mới biết sẽ dẫn đến hậu quả đáng sợ gì. Lúc này hắn cũng không dám quyết định tùy tiện:
- Rất tiếc, thưa tiểu thư, căn nhà này đã được đồng ý bán cho vị tiên sinh này rồi.
- Không phải là còn chưa làm xong thủ tục sao? Bán cho ta đi, 1500 vạn!
Phạm đại tiểu thư hào phóng nói, y như là một phá gia chi nữ tiêu tiền như nước.
Người đàn ông trung niên nam tử trợn tròn cả hai mắt, căn nhà 1200 vạn bất ngờ được nâng giá thêm 300 vạn, hơn nữa 300 vạn thừa ra này lại không phải trả cho chủ nhà. Điều này không khỏi khiến hắn động tâm, đúng là một vụ mua bán có lợi, nhưng.Hắn nhìn sang Hướng Nhật ở bên cạnh, thầm nghĩ: vì 300 vạn và một tuyệt sắc mỹ nữ xem ra cũng là người giàu có mà đắc tội với một thanh niên trẻ tuổi tuy không rõ gia thế nhưng chắc chắn không đơn giản, thật không biết có đáng giá hay không?
Nam nhân trẻ tuổi đứng một bên thầm tính toán, nữ nhân xinh đẹp lại có tiền, đúng là nữ thần hoàn mĩ nhất trong mộng của mọi thằng đàn ông. Nếu như có thể giúp nàng mua được căn nhà, chẳng phải nàng sẽ nhìn mình với con mắt khác sao? Nói không chừng.một thiên tình sử giữa thiên kim tiểu thư với tiểu tử nghèo kiết xác, đây đúng là chuyện mà những thanh niên trẻ tuổi mới tốt nghiệp đại học chưa có thu nhập ổn định ước muốn nhất. Nghĩ như vậy, gã thanh niên này cực kỳ kích động, hắn đột nhiên ghé sát vào bên tai người đàn ông trung nhiên, nói thầm vài câu.
Người đàn ông trung niên vốn còn đang do dự, sau khi nghe được mấy lời nói thầm của hắn liền hạ quyết định, không dám liếc nhìn Hướng Nhật, mà trực tiếp dùng ánh mắt lấy lòng nhìn về phía nữ nhân xinh đẹp trông cực kỳ yêu mị kia:
- Tiểu thư, 1500 vạn, bán cho cô!
Lời vừa thốt ra, khóe miệng Thải Hồng càng lộ rõ vẻ đắc ý, sau lại nhìn thoáng qua nam nhân trẻ tuổi, đối phương cảm nhận được ánh mắt của nàng, trong lòng lập tức vừa mừng vừa lo.
Nhưng Nhâm đại tiểu thư ở bên cạnh Hướng Nhật lại tức giận nhìn người đàn ông trung niên, trong lòng rất muốn mắng cho hắn một trận, trên đời sao mà có người vô sỉ đến vậy, rõ ràng đã đồng ý bán cho mình, thế mà trong chớp mắt đã lại bán cho người khác.
Ngoài tức giận ra, nàng cũng rất bất mãn nhìn về phía nữ nhân đẹp không tưởng bên kia, mặc dù nghe nói trong trường mới xuất hiện một giáo viên thể dục xinh đẹp, nhưng chưa từng gặp qua, cho nên nàng không biết rằng nữ nhân xinh đẹp đến nỗi nàng phải đố kị trước mắt chính là vị giáo viên mới tới kia. Nhưng giờ phút này cho dù có biết, chỉ sợ thái độ dành cho nàng ta cũng không tốt đẹp gì cho cam.
- Đạo lý về thứ tự trước sau mà giám đốc Lý cũng không biết sao?
Hướng Nhật thản nhiên nhìn lướt qua bảng hiệu trước ngực gã đàn ông trung niên kia, trong giọng nói không có vẻ phẫn nộ hay gì khác, làm cho người ta cảm thấy yên ả như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Trong lòng gã trung niên cảm thấy bất an, nói thế nào thì hắn cũng đuối lý, mà đối phương lại không phải dân bình thường, đang muốn mềm mỏng giải thích vài câu thì Phạm đại tiểu thư bên cạnh đã tranh lời:
- Đạo lý ai đưa giá cao người đó được, chẵng lẽ trò Hướng Quỳ không biết sao?
Vừa nói vừa tặng cho nam nhân môt nụ cười mỉm rất quyến rũ.
Nhâm Quân ở bên cạnh thấy vậy khẩn trương hẳn lên, hai tay ôm chặt lấy cánh tay của nam nhân, đồng thời nhìn đối phương với ánh mắt đề phòng. Không ngờ nữ nhân này lại quen biết nam nhân, lại còn cười cái kiểu như thế, cảm nhận được nguy cơ to lớn, đương nhiên Nhâm Quân không khẩn trương sao được.
Hướng Nhật tất nhiên có thể cảm nhận được sự khác thường của Nhâm đại tiểu thư, biết đây là nữ nhân điên đang chia rẽ hai người mình, nhưng hắn cũng chẳng quan tâm nàng ta có âm mưu thâm hiểm gì, mà trực tiếp nhìn về phía gã trung niên, trong mắt ánh lên những tia lạnh lẽo:
- Giám đốc Lý, ông có biết nếu đem căn nhà này bán cho người khác thì cái công ty môi giới này sẽ phải chịu hậu quả gì không?
Gã trung niên á khẩu không trả lời được, mồ hôi lạnh thi nhau chảy xuống, đối phương rõ ràng là đang uy hiếp trắng trợn, mặc dù vẫn không rõ đối phương có thân phận gì, nhưng hắn có thể cảm nhận được hàn ý trong câu hỏi, biết đối phương không có nói đùa, trong lòng không khỏi có chút hối hận vì quyết định vừa rồi.
- Hướng Quỳ, ngươi đang uy hiếp người khác sao?
Phạm Thải Hồng cũng nhìn không thuận mắt việc nam nhân sử dụng thủ đoạn hèn hạ, ngoài mặt tỏ ra tức giận bất bình, nhưng trong lòng lại cười tươi như hoa, nam nhân có uy hiếp nữa thì đã sao, dù sao căn nhà này nàng cũng mua chắc rồi.
Hướng Nhật không thèm nhìn nàng, hắn hăm dọa gã trung niên:
- Hôm nay ta đã quyết định mua căn nhà này rồi, nếu như vì lí do nào đó mà ta không mua được, nếu vậy công ty môi giới này cũng nên đóng cửa đi là vừa. Mà ông, giám đốc Lý, có thể sẽ phải chịu một ít đãi ngộ bất công đấy.
Nói xong, Hướng Nhật nhìn đối phương một cái thật sâu, còn cái tên trẻ tuổi đưa ra chủ ý bên cạnh thì coi như không thấy, hắn chẳng thèm so đo với loại tiểu nhân vật như vậy. Hơn nữa hắn cũng biết, một giám đốc không thể vừa nghe cấp dưới góp ý một cái là thay đổi quyết định ngay, hẳn là trong đầu ông ta cũng đã có ý nghĩ này từ trước.
- Lần đầu ta mới thấy có người ngạo mạn như vậy.
Gã trung niên nam tử càng chảy nhiều mồ hôi lạnh, nhưng rất may người có lòng tốt hay lo chuyện thiên hạ đã xuất hiện kịp lúc để giải vây giúp hắn. Một thanh niên anh tuấn trông rất phong độ tiêu sái đi tới, khuôn mặt tươi cười tràn đầy tự tin.
- Mộc tiên sinh!
Gã trung niên nam tử lập tức bước tới chào, có vẻ rất cung kính. Thành phố Bắc Hải này là nơi ngọa hổ tàng long, không nói đến hai thế lực lớn đứng đầu là An gia cùng Sở gia, chỉ riêng Mộc gia cũng đã không tầm hường rồi, nghe nói họ là hậu nhân của họ Mộc công thần khai quốc triều Minh. Gã trung niên đã nhận ra thanh niên anh tuấn đến giải vây chính là cháu ruột của chủ nhân Mộc gia.
- Uh.
Thanh niên anh tuấn nhẹ nhàng lên tiếng, hiển nhiên rất hài lòng với sự biết điều đối phương. Tiếp đó lại mỉm cười vừa nhìn về phía Phạm Thải Hồng, với một vị đại tiểu thư xinh đẹp như vậy, thật ra ngay từ lúc nàng xuất hiện là hắn đã có ý đén gần bắt chuyện, nhưng lúc đó chưa có cơ hội, hắn còn đang lên kế hoạch làm thế nào để tới chào hỏi đối phương thì bất ngờ lại có cơ hội làm anh hùng cứu mĩ nhân, đúng là ông trời phù hộ.
Nhưng hắn không vội bắt chuyện cùng đối phương mà nhìn về phía Hướng Nhật, trong mắt hắn, cái tên ăn mặc bình thường trước mặt đúng là bàn đạp tốt nhất giúp hắn lấy lòng tuyệt sắc mỹ nữ.
- Không biết vị tiên sinh này xưng hô thế nào? Hình như tôi chưa gặp anh ở Bắc Hải bao giờ?
Mặc dù ý từ trong lời nói có chút khách khí, nhưng giọng nói thì làm cách nà cũng không dấu được vẻ khinh thường. Đối với người thường xuyên xuất hiện trong những cuộc tụ hội của giới thượng lưu như hắn, quả thật chưa từng nhìn thấy gã quê mùa này. Hắn nói như vậy chính là có ý cười nhạo đối phương ngay cả tư cách tham gia những cuộc tụ hội thượng lưu còn không có, thế thì làm sao hắn có thể quen biết cơ chứ?
- Biến đi, nơi này không tới lượt ngươi nói chuyện!
Rất không may, Hướng Nhật ghét nhất là đám nhị thế tổ chó má, mà hiển nhiên là cái gã nhiều chuyện trước mắt vừa hay lại là một tên như vậy, cho nên Hướng Nhật đương nhuên không để cho đối phương chút mặt mũi nào.
Gã trung niên ở cạnh bên nghe thế thì mồ hôi lạnh lại toát ra, đối phương quả thật quá mức ngông cuồng, dám nói ra câu như vậy trước mặt đại công tử của Mộc gia, đúng là không biết gì mà cứ to mồm. Cho dù hắn biết đối phương không phải người bình thường, nhưng không tầm thường thì sao, trước mặt Mộc gia, có lẽ cũng chỉ là tên nhà giàu mới nổi có chút tiền mà thôi.
Những khách hàng xung quanh cũng nghe được câu nói hung hăng kia, vài người quen biết thanh niên anh tuấn không khỏi có chút hả hê, thực ra bọn họ đã sớm muốn thay tuyệt sắc mỹ nữ kia giáo huấn tiểu tử này một trận, tiếc lại bị người nhanh chân giành mất, hơn nữa còn là đại công tử của Môc gia, chứng kiến tình cảnh này, bọn họ phải tự biết thân biết phận, nếu không lỡ đụng chạm có thể sẽ dẫn đến tai họa ngập đầu. Phải biết rằng, ở Bắc Hải, không kể đến An gia và Sở gia, Mộc gia có thể xưng là đứng đầu.
- Vậy sao?
Thanh niên anh tuấn cũng không điếc, hơn nữa đối phương còn nói lớn tiếng trước mặt hắn, hẳn là hắn phải nghe thấy rõ nhất mới đúng. Nhưng cũng không vì câu nói đó mà hắn tỏ ra căm giận muốn cùng đối phương liều mạng, ngược lại vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt như cũ, làm như không nghe thấy gì cả. Đã từng cưa đổ vô số mỹ nữ, hắn tất nhiên biết rằng trước mặt mỹ nhân phải luôn duy trì phong độ lịch lãm, chỉ có như vậy mới có thể thu hút được sự chú ý của các nàng. Về điểm này, hắn đã áp dụng bao lần mà chưa từng thất bại.
- Ngươi cứ thử thì biết.
Hướng Nhật cười gian, tên nhị thế tổ cặn bã này đang ra vẻ hảo hán trước mặt nữ nhân điên, ánh mắt tinh tế của hắn sao lại không nhìn ra trò này cơ chứ?
- Ta cũng muốn thử xem.
Thanh niên anh tuấn đáp lời, tay nhẹ nhàng ra hiệu, ngay lập tức, từ trong đám người đứng phía sau hắn không xa có mấy tên bảo tiêu cao to lực lưỡng chạy ra.
Hướng Nhật cười khẩy, hắn đã sớm phát hiện trong đám người có mấy ánh mắt không tốt đẹp gì nhìn chăm chú vào mình, hóa ra là bảo tiêu của thằng này, thảo nào đối phương ung dung thế, có nhiều bảo tiêu như vậy, dĩ nhiên là yên tâm có chỗ dựa vững chắc chứ sao? Đáng tiếc.
Thấy Hướng Nhật không nói gì, thanh niên anh tuấn tưởng hắn đang sợ, lúc này mới xoay người nói rất lịch sự với cực phẩm mỹ nữ mà gã đã sớm muốn bắt chuyện:
- Tiểu thư, có người quấy rầy nhã hứng của cô, hay là để tôi cho người "mời" hắn rời đi được không?
- Được vậy thì thật cảm tạ!
Khuôn mặt Phạm Thải Hồng tươi cười, nhưng sâu trong đáy mắt lại ánh lên vẻ giễu cợt. Nàng đã thấy nhiều loại con ông cháu cha như thế này, nhưng nếu đối phương tình nguyện ra mặt giúp đỡ, nàng cũng vui vẻ đứng một bên xem trò vui. Về phần đối phương có thể làm gì nam nhân hay không thì nàng cũng chẳng cần quan tâm.
- Được giúp đỡ tiểu thư là vinh hạnh của tôi!
Thanh niên anh tuấn nở một nụ cười sáng lạng, sau đó hướng ánh mắt ấm trầm về phía Hướng Nhật:
- Ngươi muốn tự đi ra ngoài hay để ta cho người đưa ra?
Nhưng đối với Nhâm đại tiểu thư bên cạnh Hướng Nhật, thanh niên anh tuấn lại nói theo cách khác:
- Tiểu thư, cô nên tránh ra xa một chút thì hơn, nếu không có thể sẽ làm cô bị thương.
Hắn nhìn ra được nữ sinh vóc người cực kì cao gầy thon thả này cũng là một mỹ nữ, chỉ có điều so với tuyệt sắc mỹ nữ bên cạnh thì kém hơn rất nhiều, nếu không hẳn cũng sẽ là đối tượng để hắn tán tỉnh.
Đáng tiếc, đáp lại "hảo ý" của hắn chỉ là cái hừ lạnh của đối phương. Nhâm Quân không có chút hảo cảm gì đối với thanh niên anh tuấn khoác vẻ ngoài cầm thú này, nếu không phải nam nhân bên cạnh giữ nàng lại, với tính cách nóng như lửa của mình, dám nói với bạn trai mình những lời như vậy, nàng đã sớm xông lên đạp cho hắn một phát.
Hướng Nhật cũng rất ghét tác phong hợm hĩnh của đối phương, làm như ngoại trừ việc đi ra ngoài thì mình không còn lựa chọn nào khác vậy? Suy nghĩ một chút, hắn nở một nụ cười âm hiểm, nói:
- Nhân lúc tâm trạng ta còn tốt, lập tức biến đi cho ta, nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì cũng đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi!
Những lời này rõ ràng đã chọc giận thanh niên anh tuấn, đối phương chết đến nơi còn không biết hối cải, điều này làm cho hắn cảm thấy hơi mất thể diện trước mặt mỹ nhân.
- Khẩu khí lớn lắm, ta xem xem có chuyện gì ngoài ý.
Mới nói được tới đây, Hướng Nhật không đợi hắn nói xong đã tát ngay một cái.
Một tiếng "bốp" thật mạnh vang lên, thanh niên anh tuấn bị bay ra xa ba bốn mét, rơi xuống đất còn lăn mấy vòng, khóe miệng không ngừng chảy máu.
Mấy tên bảo tiêu không chờ chủ nhân ra lệnh cũng đã vọt lên, tốc độ của Hướng Nhật cũng không chậm, nhẹ nhàng lách người khỏi sự ôm ấp của Nhâm đại tiểu thư, rồi xông vào giữa đám bảo tiêu, tay đấm chân đá, chẳng mấy chốc mấy tên cao to lực lưỡng này cũng theo gót chủ nhân chúng, nằm thẳng cẳng trên mặt đất rên hừ hừ.
Khách hàng xung quanh thấy một màn như vậy thì đều xôn xao kinh hãi không thôi, chẳng ai ngờ được tiểu tử hung hăng thoạt nhìn trông chẳng có chút cân lượng nàu lại lợi hại như vậy, đám bảo tiêu kia tên nào cũng đô con gấp đôi hắn, thế mà giờ ngoan ngoãn nằm cả trên đất, nếu không phải bên cạnh không có máy quay, có lẽ bọn họ sẽ tưởng rằng đây là đang đóng phim.
Gã trung niên như bị ai bóp nghẹt trái tim, vốn tưởng rằng có Mộc đại công tử ở đây là có thể giải vây cho mình. Nhưng không ngờ ngay cả Mộc đại công tử cũng bị đánh ngã xuống đất, bản thân mình so với vị nhị thế tổ này thì không bằng một con kiến, không chừng còn chết thảm hơn, cho dù có may mắn thoát được, nhưng Mộc đại công tử bị người ta đánh trên địa bàn của mình, chuyện này thật khó mà giải thích cho hợp lý, kẻ đánh người dĩ nhiên sẽ bị Mộc gia trả thù, mà thân là giám đốc như hắn, chỉ sợ cũng bị liên quan ít nhiều. Nghĩ tới đây, hắn có phần khóc không ra nước mắt.
- Bây giờ ông vẫn định đem căn nhà này bán cho người khác chứ?
Hướng Nhật không quan tâm đến những suy nghĩ trong đầu gã trung niên, vừa mới giáo huấn tên nhị thế tổ của Mộc gia xong, tâm trạng vốn có chút u ám vì nữ nhân điên xuất hiện giờ cũng tốt hơn rất nhiều.
Bị uy hiếp bởi nắm đấm của đối phương, gã trung niên không dám có ý niệm gì khác nữa, hắn vội nói:
- Không dám, không dám ạ!
- Còn không mau ký hợp đồng đi.
Hướng Nhật không muốn phát sinh thêm phiền phức mới, bắt gã trung niên ký kết hợp đồng mua bán nhà ngay lập tức.
- Chờ một chút, hình như ta còn chưa đồng ý?
Phạm Thải Hồng bên cạnh cũng không muốn tình thế cứ diễn biến như vậy, việc mua một căn nhà gần Cao Đại rất quan trọng đối với nàng. Thứ nhất là tiện cho việc đến trường, và chủ yếu là ở gần nữ cảnh quan, sau này đến chơi nhà nhau cũng dễ hơn nhiều. Thậm chí còn có thể mời đối phương đến ở cùng mình, đây chính là mục tiêu nàng mong đợi từ lâu.
- Cô? Nơi này có người quen biết cô sao?
Hướng Nhật khinh khỉnh liếc mắt nhìn nàng một, rồi tiếp tục dùng ánh mắt có thể giết người nhìn chằm chằm vào gã trung niên. Dưới sự uy bức của hắn, gã quản lý cũng không dám nhìn về phía nữ nhân đẹp đến phi nhân loại kia nữa.
Nhâm Quân lúc này cũng dùng ánh mắt khiêu khích nhìn thoáng qua Phạm đại tiểu thư, nàng cảm thấy những lời của nam nhân thật sự đã lấy từ trong tâm khảm của nàng ra.
Nhưng hành động khiêu khích này của nàng làm cho Phạm Thải Hồng nảy ra một chủ ý âm hiểm, nàng ta chỉ tay vào nam nhân, trợn mắt hờn dỗi:
- Hướng Quỳ, ngươi đúng là kẻ thay lòng đổi dạ, đã nói sẽ phụ trách đối với ta, còn nói tặng ta căn nhà để bồi thường, bây giờ lại nuốt lời, không ngờ ngươi đem cho người khác.
Hiển nhiên, người khác mà nàng nói đến chính là Nhâm đại tiểu thư.
Hơn nữa, những lời này quá mập mờ, chỉ cần người thông minh một chút là có thể liên tưởng tới rất nhiều phương diện.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 365: Nói mập mờ
Chương 365: Nói mập mờ