TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 382: Em nói giỡn à

- Nếu có gì cần nói, có thể chờ ta tắm rửa xong hãy nói được không?

Hướng Nhật nhíu mày nhìn nữ nhân điên đang đứng cách mình hai bước, hắn hạ lệnh đuổi khách.

- Sao? Sợ ta ăn ngươi à?

Phạm Thải Hồng liếc xéo hắn, giọng điệu mang theo một sự cám dỗ khó có thể kháng cự.

Hướng Nhật càng nhíu mày chặt hơn, nhưng cũng không chiu yếu thế, lập tức phản kích:

- Ta sợ bị cô ăn đấy.

- Thật không?

Ánh mắt Phạm Thải Hồng tràn ngập vẻ xem thường:

- Ngay cả ta là nữ cũng không sợ, ngươi thân là một nam nhân thì sợ cái gì? Trong tình huống này, hình như chỉ có phụ nữ chúng ta là chịu thiệt, đúng không nào?

- Đối với nữ thì quả thật đúng là như thế. Tuy nhiên, rất đáng tiếc đối tượng lại là cô, và cô mới là người chiếm tiện nghi của người ta.

Hắn nói không chút lưu tình.

- Ý ngươi nói ngươi là bảo bối, ta rất thèm muốn người?

Phạm Thải Hồng lạnh giọng, nàng như vậy cũng không phải vì bị nam nhân châm biếm, mà là vì khó chịu với thái độ của đối phương.

Hướng Nhật cũng chẳng muốn chơi đánh đố cùng nàng ta, còn lâu hắn mới tin đối phương nhân lúc mình tắm rửa chui vào phòng tắm chỉ để nói những lời khó nghe vô thưởng vô phạt như vậy:

- Có chuyện gì cứ nói đi, ta không thích lề mề. Hơn nữa, ta càng không có thói quen trong lúc tắm rửa lại có nữ nhân khác bên cạnh, ngoại trừ bà xã của ta ra!

Những lời này hiển nhiên là đả kích Phạm Thải Hồng không ít, nhưng nàng vẫn nín nhịn:

- Ta hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi có định lấy ta hay không?

- Trò cười này không buồn cười chút nào.

Sắc mặt Hướng Nhật trong nháy mắt sa sầm, nữ nhân này rõ ràng là không có việc gì lại đi gây chuyện với mình.

- Bây giờ ta có thể trả lời cô, ta vĩnh viễn sẽ không lấy cô, hơn nữa cô cũng đừng có chủ ý gì không đứng đắn, Tiểu Uyển là của ta, bất kể là ai cũng không thẻ chia rẽ chúng ta!

- Ngươi.

Sắc mắt Phạm Thải Hồng liền trở nên khó coi, nhưng đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, nàng chuyển sang cười quyến rũ.

- Ngươi thấy ta trông thế nào? Đẹp không?

- Miễn cưỡng cũng không làm thất vọng người xem.

Hướng Nhật nhất thời không rõ tại sao nữ nhân điên này lại lộ ra cử chỉ mê hoặc nam nhân như vậy, tuy nhiên để cho nàng ta nhanh chóng đi ra ngoài, hắn chỉ đành nhẫn nại đáp.

- Nói dối cũng không được giỏi lắm.

Phạm Thải Hồng dường như không nghe thấy những gì hắn nói, nàng càng cười một cách kiều mỵ.

- Không ngại ta và ngươi cùng tắm chứ?

Vừa nói vừa nhẹ nhàng kéo vạt áo lên, lộ ra một phần eo thon mảnh trắng mịn, cùng với vòng eo là chiếc rốn mà người ta vừa nhìn thấy là không nỡ rời mắt đi. Toàn bộ động tác thoát nhìn giống như là muốn cởi áo ngoài ra.

Hướng nhật cảm thấy mồm miệng khô không khốc, hắn cũng tránh khỏi có những phản ứng bình thường của nam nhân. Nói thật, đối với nữ nhân điên trước mắt, ngoại trừ sở thích của nàng ta là hắn không dám gật bừa, còn lại đều hoàn mỹ, hoàn mỹ trăm phần trăm, điểm này Hướng Nhật cũng không muốn lừa dối lương tâm của mình để phủ nhận.

Nhưng lương tâm là một chuyện, sự thật lại là một chuyện khác, đối phương là một lesbian, thế mà mình lại có cảm giác với nàng như kiểu một nam nhân đối với một nữ nhân xinh đẹp, hắn không khỏi thầm mắng mình bị bệnh thần kinh.

Bất chấp việc nam nhân che dấu rất tốt, nhưng từ động tác hắn co bụng dưới lại, Phạm Thải Hồng vẫn nhận ra đối phương đang "cửng", dù sao chỉ một cái khăn tăm quấn quanh hạ thân cũng không thể che dấu phản ứng sinh lý của nam nhân, rõ ràng chỗ đấy có phồng lên. Trong mắt không khỏi lộ ra vẻ đắc ý, nàng dụ dỗ:

- Hình như ngươi cũng có cảm giác với ta thì phải?

Hướng Nhật có chút xấu hổ vì bị nhìn thấu nội tâm, tuy nhiên phần nhiều lại là phẫn nộ, nữ nhân này chẳng lẽ thật sự cho rằng mình không dám làm gì nàng ta sao?

- Cô có biết là mình đang tự chuốc lấy họa không?

- Ta thấy ngươi đang dục hỏa thiêu thân thì có?

Phạm Thải Hồng tươi cười phản kích lại, hoàn toàn không để ý đến lửa giận của nam nhân.

- Nếu không ra ngoài, cô nhất định sẽ hối hận.

Hướng Nhật hít một hơi thật sâu, hằn gằn giọng nói. Nữ nhân trước mắt đã khiến sự nhẫn nại của hắn đi tới cực hạn, nếu đối phương thật sự còn tiếp tục khiêu khích như vậy, hắn nhất định sẽ không ngại làm chuyện "ấy" với nàng ta. Dù đối phương là một nữ nhân điên, nhưng nói như thế nào cũng là phụ nữ, không phải sao? Cấu tạo sinh lý nhất định không có gì khác biệt.

Từ sự biến hóa âm trầm trên mặt nam nhân, Phạm Thải Hồng nhận ra tín hiệu nguy hiểm, cũng không dám khiêu khích hắn nữa, nàng vội kéo vạt áo xuống, lạnh lùng nói:

- Nếu bây giờ ta kêu lên một tiếng, sau đó xé rách y phục của mình một chút, ngươi đoán xem sẽ thế nào?

- Đừng mong dùng cái chuyện vô vị ấy uy hiếp ta!

Hướng Nhật đã lấy lại vẻ lạnh nhạt, vừa rồi kích động quá, thiếu chút nữa là hắn nhào tới đè cô nàng trước mặt xuống dưới thân sau đó hung hăng dày vò nàng một phen, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế được.

- Bây giờ đi ra ngoài còn kịp, nếu không một khi ta đã hạ quyết định, ta dám cam đoan cô nhất định không có cơ hội lên tiếng.

Phạm Thải Hồng cứng miệng, đã chứng khiến thực lực của nam nhân, nàng biết đối phương quả thật có tư cách nói lời này, nhưng vẫn có chút không cam lòng.

- Nếu như, ta nói là nếu như, ta lên giường với người một lần, liệu ngươi có tặng Tiểu Uyển cho ta không?

- Nằm mơ!

Hướng Nhật rất muốn cười lên thành tiếng, nhưng lại sợ làm kinh động đến chúng nữ đang xem TV dưới lầu, vì vậy hắn chuyển sang cười lạnh.

- Ta không có hứng thú với loại phụ nữ bằng tuổi mẹ ta!

Nghe đến chỗ "bằng tuổi mẹ ta", Phạm Thải Hồng không khỏi xiết chặt hai nắm đấm. Là một nữ nhân, ghét nhất chính là bị người khác nhắc tới tuổi của mình, hơn nữa quả thật nàng đã đạt tới độ tuổi này. Nàng rất muốn xông lên liều mạng cùng nam nhân, tuy nhiên cũng biết thực lực của mình không đủ, vạn nhất thật sự khơi dậy thú tính của đối phương, vậy người chịu thiệt chắc chắn chính là mình

- Ngươi sẽ hối hận!

Oán hận bỏ lại một câu, Phạm Thải Hồng xoay người định rời đi.

Hướng Nhật lại đột nhiên bắt lấy cổ tay nàng, kéo nàng lại gần, hai ngươi mặt đối mặt cách nhau không đến 10cm.

Vào lúc Phạm Thải Hồng tưởng rằng đối phượng thật sự định làm gì nàng, đang muốn giãy dụa và hô lên kinh hãi thì giọng trêu trọc của nam nhân vang lên:

- Nếu như cô thật sự thích ta, có lẽ ta sẽ cân nhắc một chút xem có nên lấy cô làm vợ hay không. Tuy nhiên đây là chuyện không có khả năng xảy ra, cho nên ta khuyên cô hãy từ bỏ cái ý định ngu xuẩn ấy đi, đừng tưởng ta không dám đánh phụ nữ, nếu thật sự chọc giận ta, ta sẽ không chút do dự ném cô ra ngoài. Còn nữa, lần sau cũng đừng dùng những thủ đoạn thấp kém này để quyến rũ ta, ta thừa nhận cô quả thực có năng lực ấy, tuy nhiên lần sau ta cũng sẽ không nói suông như vậy, ta sẽ trực tiếp dùng hành động để chứng minh!

Nói đến câu cuối cùng, Hướng Nhật nhấn giọng, nhằm gia tăng sức uy hiếp cho lời nói của mình.

Phạm Thải Hồng nghe thế, sắc mặt từ trắng chuyển sang xanh, rồi lại từ xanh chuyển sang đen, cuối cùng hung hăng nhìn chằm chằm vào nam nhân, hình như muốn ghi nhớ vẻ mặt chán ghét của nam nhân khi nói những lời này, sau đó cũng không nói lời nào, xoay người mở cửa đi ra ngoài.

Hướng Nhật lúc này mới thầm mắng một tiếng, một lần nữa khóa chặt cửa lại và tiếp tục sự nghiệp tắm rửa còn chưa xong.

Tắm xong xuôi, Hướng Nhật cảm thấy cả người dễ chịu hơn rất nhiều, hắn mặc quần áo và ra khỏi phòng tắm, nhưng lạị bắt gặp nữ cảnh quan đang chờ ở bên ngoài hành lang, cũng không biết là tình cờ hay nàng cố ý chờ sẵn nữa.

- Tiểu Uyển.

Bởi vì vừa mới đụng chuyện cùng nữ nhân điên trong phòng tắm, giờ phút này gặp phải bạn gái chân chính, Hướng NHật không khỏi có chút chột dạ.

Thiết Uyển cười mà như không cười, nàng liếc nhìn hắn.

- Thải Hồng vừa mới lên lầu, anh có biết không?

- Anh đang tắm, làm sao mà biết được?

Hướng Nhật mạnh miệng đáp.

Trên mặt Thiết Uyển có chút bất mãn,

- Chẳng lẽ việc em vừa thấy cô ấy đi ra từ phòng tắm là hoa mắt hay sao?

Hướng Nhật sững mặt, vốn tưởng rằng nữ cảnh quan chỉ đoán mò, không ngờ lại thấy tận mắt. Biết không thể gạt được nàng, Hướng Nhật dứt khoát nói thật luôn.

- Tiểu Uyển, không phải là anh muốn gạt em, là anh sợ em hiểu lầm.

- Hiểu lầm cái gì?

Thiết Uyển lườm nam nhân.

- Em cũng hiểu rõ tính tình của Thải Hồng, huống chi không phải anh nói cô ấy thích em sao? Chẳng lẽ anh có ý đồ gì với người ta?

Hướng Nhật vội vàng phủ nhận.

- Làm gì có chuyện ấy? Còn lâu anh mới thích cái thứ đồng tính luyến ái ấy.

- Vậy nếu như cô ấy không đồng tính luyến ái, anh sẽ thích cô ấy chứ?

Thiết Uyển truy hỏi đến cùng.

- Sẽ không, nhất định sẽ không.

Hướng Nhật chỉ tay lên trời thề thốt, lúc này phải tỏ rõ lập trường của mình mới là sáng suốt.

- Hy vọng anh không quên những lời hôm nay.

Thiết Uyển hừ nhẹ một tiếng, sau đó nói tiếp:

- Đúng rồi, tối qua anh có chắc là đã giao đám lưu manh bắt cóc bạn học Sở Sở cho cảnh sát không?

Hướng Nhật khẩn trương hẳn lên, hắn lập tức đoán ra đây mới là nguyên nhân chính nữ cảnh quan lên tìm mình, mà nói ra chuyện nhìn thấy nữ nhân điên đi ra từ phòng tắm bất quá chỉ là thuận miệng, có lẽ nàng đã nhận được tin tức gì, cho nên mới hỏi như thế. Hơn nữa, đây cũng không hẳn là hỏi, chính xác hơn là để khẳng định suy đoán trong lòng.

Đã rõ ý nghĩ trong đầu nữ cảnh quan, Hướng Nhật cũng không chối quanh nữa, hắn lắc đầu nói:

- Không.

Thiết Uyển hiển nhiên đã sớm biết sẽ có kết quả này, nàng nhìn nam nhân bằng vẻ mặt oán giận.

- Hướng Quỳ, nếu như chuyện này để người ngoài biết được, anh sẽ gặp rất nhiều phiền toái, sao anh không nghĩ đến hậu quả cơ chứ!

Hướng Nhật cũng biết đây là nữ cảnh quan lo lắng cho mình, hắn làm mặt dầy tiến lại gần ôm lấy eo nàng, sau đó dỗ dành.

- Yên tâm, anh làm vô cùng kín đáo, không ai biết được đâu.

- Biết cái đầu anh.

Vừa nghe nam nhân nói như vậy, rõ ràng không có lấy nửa điểm hối cải, Thiết Uyển càng thêm tức giận, nàng đẩy ngực nam nhân ra và hung hăng nói:

- Lần sau còn để cho em biết có chuyện như vậy xảy ra, em nhất định sẽ đại nghĩa diệt thân giao anh cho cảnh sát!

Với tinh thần chính nghĩa mạnh mẽ của nàng, đúng là không hy vọng nhìn thấy có tội phạm nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Nếu như nam nhân không phải bạn trai của nàng, nàng đã không chút do dự báo cảnh, thậm chí còn tự tay bắt giải về cục cảnh sát.

- Lần sau xảy ra chuyện như vậy, anh nhất định sẽ báo cho em trước, có được hay không?

Hướng Nhật cũng hiểu rõ tính cách của nữ cảnh quan, biết nàng làm cảnh sát lâu như vậy, tinh thần chính nghĩa tràn trề, cho nên vội vàng nói lấy lòng. Sau đó như là nhớ tới cái gì đó, hắn nhíu mày hỏi:

- Sao em biết mấy tin này, không phải đã nói là không trở lại cục cảnh sát hay sao?

- Em không trở lại đó, là một đồng nghiệp nói cho em biết.

Vừa nghe nam nhân hỏi đến việc này, nữ cảnh quan rõ ràng có chút lúng túng.

- Em cũng từ chức rồi, vẫn còn có đồng nghiệp nói cho em biết những chuyện này sao?

Đối với lời nói dối vụng về này, Hướng Nhật nhìn thoáng qua là biết, nhất định là nữ cảnh quan đi hỏi thăm, nếu không, căn bản là không có chuyện người khác đến đây nói cho nàng hay.

Lời nói dối bị vạch trần, Thiết Uyển cũng không phủ nhận, chỉ phàn nàn:

- Hướng Quỳ, ở nhà thật sự rất nhàm chán, không tìm chút chuyện để làm thì em sẽ nổi điên mất!

Vừa nói, vừa chỉ chỉ vào bụng mình:

- Anh xem, bụng em còn chưa có nhô ra, em bé ít nhất cũng phải hơn 8 tháng nữa mới sinh ra, trong khoảng thời gian này, em nhất định sẽ bức đến phát điên!

- Vậy làm sao bây giờ? Dù sao em vẫn không thể đến cục cảnh sát được.

Hướng Nhật cũng không khắt khe cho lắm, tuy nhiên không thể bước qua ranh giới tối thiểu, dù sao cuộc sống cảnh sát quả thật quá nguy hiểm.

- Thế này đi, em đến trường anh dạy học có được không?

Thiết Uyển thăm dò.

- Em nói giỡn à?

Hướng Nhật há hốc miệng. Hắn rất tò mò, không biết tại sao nữ cảnh quan lại nẩy ra ý nghĩ kỳ quái này. Đương nhiên, hắn cũng biết, với bối cảnh của nữ cảnh quan, muốn vào Cao Đại dạy học thật sự là một chuyện cực kỳ dễ dàng.

- Thế này cũng không được, thế kia cũng không được, anh cứ để cho em đi chết cho rồi.

Thiết Uyển cũng đã phát cáu, nàng đã bắt đầu nói bừa.

- Đừng nói bậy, để anh nghĩ lại xem.

Hướng Nhật phiền não gãi gãi đầu, cuối cùng mới gật đầu một cách không tình nguyện.

- Thôi được, tuy nhiên đến lúc bụng em nhô lên rõ ràng, em phải ngoan ngoãn ở nhà, hơn nữa sau này không được lấy cớ "nhàm chán" nữa.

- Biết rồi.

Niềm vui bất ngờ khiến Thiết Uyển đáp ứng không chút nghĩ ngợi.

- Giờ em đi nói với mấy người Sở Sở đã.

Nói xong, xoay người vội vã đi xuống lầu.

| Tải iWin