Lo lắng nếu đến chậm thì ông anh vợ đỏm dáng họ An có thể xảy ra chuyện không hay, Hướng Nhật cố gắng hết sức có thể chạy đến quán bar Thiên Hồ ở Nam thành.
Lẽ ra thứ Bảy là ngày nghỉ, người đến quán bar tiêu khiển giải trí phải đông, bầu không khí phải náo nhiệt mới đúng. Nhưng khi Hướng Nhật bước vào quán bar mới thấy không phải như vậy, trong quán bar đừng nói chi đến cái không khí náo nhiệt, hoàn toàn chỉ là sự im lặng đáng sợ!
Đương nhiên, yên tĩnh cũng không có nghĩa là không có người, đích thực bên trong quán bar cũng không ít người. Những người này chia thành hai phe đang ở thế giằng co.
Một phe chỉ có hai người.á, phải nói là ba người, còn có một người nửa nằm nửa ngồi trên ghế, nhưng không phải bởi vì cố ý tạo dáng hay làm cao mà là do bị thương không thể đứng lên. Còn phe kia người đông thế mạnh, tuy đông người nhưng có thể thấy mặt mày ai nấy đều có chút khiếp đảm.
Ở dưới đất còn có mười mấy người nằm la liệt không rõ sống chết, hiển nhiên chính kết quả thê thảm của những người này đã khiến cho phe nhiều người sợ phe bên kia như sợ hổ.
Bên ba người có hai người da trắng, người còn lại da vàng. Một người da trắng đang đứng người cao to vạm vỡ, chừng một thước chín, người mặc một bộ quần áo thể thao màu trắng, khoảng 27, 28 tuổi. Mặt mày trông rất khôi ngô anh tuấn, thoạt nhìn cực kỳ bảnh bao. Còn một người da trắng nằm dựa trên ghế, chính là người đàn ông mặc âu phục Hướng Nhật bắt được tối hôm qua, nhưng lúc này hắn đang hôn mê. Còn lại là một người da vàng xem ra thấp hơn nhiều, ước chỉ khoảng một thước sáu mấy, giống như người tàn phế cấp ba. Hướng Nhật ánh mắt sắc lẻm, liếc mắt một cái có thể nhận ra tên lùn không phải người trong nước, rất có thể là từ một đảo quốc nào đó.
Còn bên đông người, ông anh vợ đỏm dáng họ An đang đứng ở ngay phía trước, phía sau là một đám thủ hạ mặc âu phục đen, ăn mặc như ta đây không phải những tên côn đồ chính hiệu.
Hướng Nhật cũng cảm thấy vừa khéo khi nhìn thấy hai người quen đứng phía sau ông anh vợ họ An, một người chính là bang chủ hiện tại của "Thiên hồ bang" Thiên Hồ, tên kia chính là thanh niên tóc dài thu phí bảo kê ở trong quán bánh cuốn lần trước đi Nam thành hắn và Hầu Tử tình cờ gặp. Hiển nhiên, tên thanh niên tóc dài nhìn thấy hắn miệng há hốc cực kỳ kinh ngạc.
Hướng Nhật xuất hiện tất nhiên cũng làm cho người hai phe chú ý, bên ba người nghĩ thầm chờ lâu như vậy không ngờ thằng đến cứu viện lại là một thằng thân thể gầy yếu, mặt đồng thời biểu hiện ra sự thất vọng lẫn xem thường, nhất là tên lùn, sự khinh thường hiện rõ trên mặt.
Bên phe đông người, An Ổn đã "nếm" qua thực lực của thằng em rể tương lai, cho nên khi thấy đối phương xuất hiện, mắt lộ ra một tia nhẹ nhõm. Nhưng phía sau hắn, đám thủ hạ lại không bình tĩnh được như hắn, cứ tưởng đại công tử mời người đến giúp đỡ phải là một nhân vật kinh thiên động địa, không ngờ thằng kia lại là một thằng nhóc mà ngay cả người bình thường cũng không bằng. Cả bọn bị đả kích lớn khi kỳ vọng quá cao vào viện thủ mới đến.
Vẻ mặt phản ứng của cả hai Hướng Nhật thấy rõ, nhưng hắn không quá để ý, đi thẳng tới trước mặt ông anh vợ họ An, nhìn lướt qua phe bên kia nói:
- Hai người mà ngươi nói là bọn họ à?
An Ổn mặt u ám gật gật đầu:
- Không sai!
Có được câu trả lời chắc chắn, Hướng Nhật xoay người lại, quan sát từ trên xuống dưới tên mặc quần áo thể thao bảnh trai cùng tên lùn tới từ đảo quốc nào đó, mắt xẹt qua một tia sát ý.
Trong khi Hướng Nhật đang quan sát đột nhiên tên da trắng mặc bộ đồ thể thao nói với ông anh vợ họ An:
- An tiên sinh, đây là viện thủ ngươi mời tới ư?
Tuy hắn không có chỉ rõ viện thủ là ai, nhưng ai cũng biết hắn nói tới ai. Trên thực tế, hắn cùng đồng bạn không chịu rời đi, chủ yếu là muốn gặp người đã đánh bị thương, thậm chí coi như giết chết một đồng bạn cao thủ của hắn, nhưng tên mới tới này lại làm cho hắn thất vọng.
Hắn có thể cảm giác được tên mới tới trên người không có dị năng ba động, nếu như là dị năng giả, tuyệt đối không thể thoát khỏi cảm giác của hắn.
An Ổn thản nhiên hỏi ngược lại:
- Henry tiên sinh, chẳng lẽ ông còn nhìn thấy người nào khác à?
Những lời này ý tứ rất rõ ràng, nếu không thấy người khác thì hiển nhiên không thể nghi ngờ người mới tới này chính là viện thủ hắn gọi tới.
Tên da trắng bảnh trai tên Henry mặt trở nên ngưng trọng. Không đợi đối phương tiếp tục nói chuyện, Hướng Nhật nhìn ông anh vợ đỏm dáng một cái rồi chen ngang nói:
- Hai thằng này chui từ động chó nào ra thế?
Vẻ mặt lưu manh biểu lộ sự xem thường cực độ, giống như nhìn thấy hai "con gián" vậy.
Hướng Nhật đếch sợ ma nào khi chọc giận đối phương, vì thế có thể bớt đi thời gian nói nhảm trước khi hai bên động thủ. Bây giờ hắn tự tin mười phần vào thực lực của mình, mấy kỹ năng mới học được, tay chân đang ngứa ngáy, đúng lúc có thể lấy đối phương làm bao tải dợt một chút.
Nhưng những lời này của hắn dọa tất cả những tên côn đồ thủ hạ ở phía sau ông anh vợ, bọn họ không có chút tin tưởng nào vào tên viện thủ này, phải biết rằng, phe đối phương tuy ít người nhưng mới vừa rồi đối phương chỉ nhẹ nhàng vung tay đã đánh gục nhiều người phe bọn họ, thủ đoạn thần kỳ biến thái đó vượt qua sức tưởng tượng của họ. Nhưng hiện tại, thằng nhóc này ngay cả bọn họ cũng không bằng thế mà ngang nhiên trêu vào hai tên sát tinh kia, thật sự chán sống rồi!
An Ổn chưa kịp trả lời, tên lùn bên kia đã hét lên ầm ầm, tay chỉ chỏ vào mặt Hướng Nhật, vẻ mặt dữ tợn nói:
- Thằng kia, tao muốn quyết đấu với mày!
- Ngu ngốc!
Hướng Nhật lạnh lùng nhìn tên lùn, ánh mắt lạnh tanh:
- Nếu như tao không lầm, mày là người Nhật Bản?
- Tao là người Mỹ.
Tên lùn bập bẹ dùng tiếng Trung lớn tiếng cải chính, kích động chỉ chực xông lên liều mạng.
- Taro, kích động như vậy làm gì?
Tên da trắng bảnh trai bên cạnh liền ngăn cản đồng bọn, ánh mắt tập trung vào người khiêu khích mới đến kia. Mặc dù không kích động như tên lùn, nhưng trên mặt hắn rõ ràng đang rất tức giận.
Được đồng bọn cản lại, tên lùn cũng ý thức được bản thân kích động thái quá, vội vàng quay sang tên đồng bọn bên cạnh khom lưng cúi đầu, trông như một tên nô tài.
Cố nén cơn kích động chỉ muốn đấm cho đối phương một đấm nát thành mảnh nhỏ, Henry gay gắt nhìn chằm chằm Hướng Nhật hỏi:
- Mày là ai?
- Cái này không quan trọng!
Hướng Nhật cười lạnh, không trả lời mà hỏi ngược lại:
- Quan trọng là, mày biết đây là đâu chứ?
- Nơi này không phải là địa bàn của An gia sao?
Henry cười lạnh một tiếng. Hắn trước khi đến đây đã điều tra rõ ràng, tuy đối phương là địa đầu xà (trùm của dân anh chị lưu manh), nhưng hắn cũng là một quá giang long (rồng vượt nước, người xuất sắc), nếu không cũng không dám ngang nhiên ở lại đây chờ đối phương tìm viện thủ. Xuất phát từ lòng tự tin vào thực lực của bản thân, hắn không tin ở Bắc Hải này còn có ai có thể đả thương hắn.
- Sai!
Hướng Nhật giọng sắc bén nói:
- Nói cho mày biết, đây là địa bàn của tao!
Chỉ một câu nói, ánh mắt mọi người đổ dồn vào lưu manh. An Ổn vẻ mặt vẫn bình tĩnh, nhưng đám thủ hạ phía sau thì không bình tĩnh được như vậy.ai nấy đều lộ ra vẻ kinh ngạc, nhất là Thiên Hồ, bang chủ "Thiên Hồ Bang", vẻ mặt phức tạp nhìn Hướng Nhật, cũng không biết hắn đang suy nghĩ gì.
- Hả?
Henry sửng sốt không ngừng nhìn về phía An Ổn, thấy đối phương không có bất cứ phản ứng gì, trong lòng liền hiểu ra chút gì đó. Hắn không phải đồ đần, khi quay đầu nhìn về phía Hướng Nhật hắn có vẻ cảnh giác hơn. Lúc đầu xem thường đối phương là bởi vì hắn không cảm giác được đối phương khác người bình thường, nhưng suy nghĩ tình huống hiện tại, với tính tình của An đại công tử, hắn có thể tìm một người bình thường đến trợ giúp sao? Điều này hiển nhiên không có khả năng!
Nói cách khác, tên mới tới này mặc dù bề ngoài thoạt nhìn không có gì đặc biệt, nhưng nhất định có gì đó đặc biệt, nói không chừng.Henry mơ hồ có ý nghĩ mà ngay cả chính hắn cũng cảm thấy rất hoang đường, bởi vì cái giả thiết kia khó có khả năng xảy ra!
Hướng Nhật lần nữa cười lạnh nói:
- Rất bất ngờ sao? Chưa tìm hiểu chủ nhân địa bàn thật sự cho rõ ràng mà mày đã chạy tới chịu chết, tao không thể không công nhận mày quả thật rất có can đảm. Như vậy đi, hôm nay tâm tình tao đang rất tốt, mày chỉ cần bồi thường cho tao một hai trăm triệu, tao để cho tụi mày an toàn rời đi, nếu không.
Hướng Nhật không nói hết câu, chỉ "hừ hừ" hai tiếng, nhưng câu nói kế tiếp ai cũng có thể đoán được là gì.
- Mày đang nói đùa à?
Henry nổi giận, đây là người đầu tiên dám kiêu ngạo trước mặt hắn.
Hướng Nhật cũng không để ý tới đối phương, mục đích chọc giận đã đạt được, kế tiếp chính là lúc động thủ, hắn quay sang ông anh vợ đỏm dáng hỏi:
- Muốn chết hay muốn sống?
- Còn sống đương nhiên là tốt nhất!
An Ổn bề ngoài thì bình tĩnh nói, nhưng trong lòng cực kỳ chấn động. Cái thằng em rể tương lai này mặc dù rất cuồng vọng, nhưng An Ổn lại cảm giác được hắn khi không tự dưng lại phóng đại như vậy, hắn thật có đủ khả năng làm việc này, Henry thực lực vô cùng cường hãn, song trải qua chuyện tối ngày hôm qua, An Ổn cho rằng đối phương chưa phải đối thủ xứng tầm với thằng em rể tương lai của mình.
- Hiểu rồi!
Hướng Nhật vỗ tay cái bốp, quay người lại nhìn tên da trắng bảnh bao cùng tên lùn, giọng cực kỳ kiêu ngạo nói:
- Tụi mày tự mình chịu trói hay để tao phải động thủ? Chọn cách thứ nhất tụi mày sẽ chịu ít đau khổ hơn, còn chọn cách thứ hai, tao dám cam đoan tụi mày nhất định sẽ hối hận!
Vừa nói, trong mắt Hướng Nhật hàn quang bắn ra.
Cuồng vọng, thật sự quá cuồng vọng! Mấy tên côn đồ phía sau An Ổn trợn mắt há hốc mồm, người kiêu ngạo không phải chưa từng thấy, nhưng kiêu ngạo như vậy là lần đầu tiên.
Tên lùn sớm đã rất bất mãn với Hướng Nhật, hiện tại nghe hắn nói như vậy, không nhịn được nữa, hai tay chụm vào nhau sau đó đột ngột đánh ra.
Chỉ thấy nhiều tia sáng xanh từ tay hắn bắn ra, mang theo tiếng rít bay thẳng tới mục tiêu.
Hướng Nhật cười khing thường, cũng không thấy hắn làm động tác gì, những tia ánh sáng xanh đang lao nhanh về phía hắn nhưng chỉ cách hắn một thước liền dừng lại, tiếp theo vô thanh vô tức biến mất, giống như chỗ đó có một cái miệng tham lam nuốt chửng chúng.
Bên cạnh, Henry ánh mắt chợt lóe lên, không thể tin nổi thốt ra:
- Khí hệ dị năng?
Tên lùn mặt đại biến, lại khua tay làm một thủ ấn phức tạp, lần này trong tay vung ra không phải vô số tia sáng xanh mà là một liêm đao sáng xanh.
Nhưng nó vẫn không có chút tác dụng nào, ngay tại trước mặt Hướng Nhật đúng một thước vô thanh vô tức biến mất.
Tên lùn không tin vào ma quỷ, đang muốn xuất ra chiêu số cực mạnh của hắn để công kích đối phương, nhưng Hướng Nhật không cho hắn cơ hội này, tay trái duỗi ra, năm ngón tay mở ra, sau đó đột ngột thu lại.
Tên lùn chỉ cảm thấy có một cỗ lực lượng truyền đến, muốn chống cự nhưng cỗ lực lượng này quá sức cường đại hắn không thể chống cự được, cả thân thể tức thời không khống chế được bay về phía đối phương. Henry ở một bên thấy đồng bạn gặp nạn muốn cứu viện. Nhưng Hướng Nhật đã sớm chuẩn bị, tay phải lặp lại động tác của tay trái nhắm về hướng Henry. Ngay lập tức, Henry cũng rơi vào khốn cảnh ráng chống đỡ cỗ lực lượng to lớn nọ.
Hướng Nhật cười lạnh hai tiếng, con mồi đã rơi vào lưới sao có thể để chúng chạy ra, hai tay lại tăng thêm vài phần lực đạo. Tình cảnh của Henry cùng tên lùn lập tức càng thêm gian nan.
Người xung quanh chứng kiến cảm thấy đã con mắt, suy nghĩ cũng thay đổi từ khinh thường sang thành sùng bái Hướng Nhât. Trong mắt bọn họ, màn biểu diễn này đã quá huyền diệu vượt sức tưởng tượng, giống như họ đang xem phim, nhưng năng lực này bọn họ không thể nào giải thích được. Đối phương hai người lợi hại như vậy, nhưng ở dưới tay người mới tới này, giống như con nít múa võ, hơn nữa chỉ như cá giãy dụa trên thớt chờ chết.Đám lâu la kích động đến mức không biết hình dung như thế nào.
Hướng Nhật cũng không chú ý đến biểu hiện của người đứng xem, hắn hiện tại cảm thấy chút hụt hơi đuối sức, đối phương không đơn giản như hắn nghĩ, không thể ngờ đối phương có thể cầm cự lâu như vậy với thực lực của hắn, xem ra không mạnh tay không được.
Nghĩ tới đây, Hướng Nhật hầu như dùng toàn bộ lực lượng. Thật ra hắn hoàn toàn không cần phải làm như vậy, chỉ cần thay bằng một thủ đoạn nhanh gọn hơn để giải quyết đối phương. Tuy nhiên, đây là lần đầu sử dụng kỹ năng "Cách không lấy vật" để bắt người, hắn cũng không muốn nhìn thấy bản thân thất bại như vậy. Hơn nữa, phương thức phải bạo lực như vầy mới là phong cách của hắn.
Henry cùng tên lùn đã sắp hết xí quách, bây giờ đối phương lại tăng thêm lực đạo, bọn hắn lập tức không chống cự nổi dễ dàng bị Hướng Nhật dùng kỹ năng "Cách không lấy vật" chộp nhấc lên, đồng thời cổ bọn hắn bị thít chặt.
Cho dù bây giờ bọn hắn có phục hồi năng lực đi nữa cũng không chạy được, vật thể chỉ cần bị tay Hướng Nhật bắt lấy, nếu hắn không muốn buông tay, chỉ có trời mới gỡ nổi tay hắn để thoát ra.
Như đã cảnh cáo trước đó, Hướng Nhật không khinh địch mà buông tha hai tên tù binh này, nếu bọn chúng không nghe hắn khuyên thì bây giờ chính là lúc để bọn chúng hối hận.
Mỗi tay xách một thằng, hai tay Hướng Nhật đập vào nhau, hai tên bị bóp cổ đập vào nhau bôm bốp, máu me bắn ra. Bọn họ mặc dù là dị năng giả nhưng thân thể chưa đạt tới trình trạng biến thái, hơn nữa sức của Hướng Nhật đâu phải dạng trói gà không chặt, thân thể hai tên đập vào nhau té ra bất tỉnh, sau đó nằm trên mặt đất như hai con chó chết.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 406: Trong quán bar Thiên Hồ
Chương 406: Trong quán bar Thiên Hồ