TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 422: Phiền toái không ngừng

- Bản thân tao muốn nhìn xem, tao sẽ có cái hậu quả gì.

Phương nhị thiếu gia căn bản không đem những lời tiểu tử này uy hiếp vào trong mắt, những lời uy hiếp này đối với hắn mà nói chỉ làm cho cuộc sống vui vẻ hơn thôi.

Hướng Nhật cũng không trả lời, mỉm cười nhìn về phía Dịch Tiểu Quân nói:

- Nếu như anh đem hắn giáo huấn cho một trận, hẳn là không có vấn đề gì chứ?

Dịch Tiểu Quân trông hắn không giống như nói đùa, tuy không rõ tiểu tử thúi này tự tin như thế nào, nhưng vẫn nói:

- Ngươi muốn làm gì, ngươi đừng có làm bậy!

- Giáo huấn tao, mày có cái năng lực đó sao?

Phương nhị thiếu gia một bên nhạo báng, trong lòng hắn đột nhiên dâng lên một cảm giác rất buồn cười, mình như vậy mà đi so đo với một tên tiểu nhân, đúng là mất thân phận.

- Tao cũng không biết là có hay không.

Hướng Nhật nhẹ nhàng cười, nhưng trong tay thì đã nhanh chóng cầm một cái cốc thủy tinh đập qua, thoáng cái ngay giữa đầu Phương nhị thiếu gia.

Cái cốc vỡ toang, cùng với đầu của Phương nhị thiếu gia cũng đồng vu quy tận, bởi vì đầu của hắn không có gì bảo vệ cả.

- A.

Phương nhị thiếu gia gào thê lương một tiếng, căn bản không nghĩ đối phương dám động thủ, không hề phòng bị nhất thời bị đánh bể đầu, còn có chút mảnh thủy tinh nhỏ cắm ở trên đầu, máu tươi xen lẫn theo đó mà chảy ra, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ.

Biến hóa bất thình lình này cũng dọa cho người bên ngoài sợ ngây người, tại nới cao cấp văn minh như thế này, bọn họ lần đầu tiên thấy người dám ra tay ở đây. Bất quá lại nhìn sang bên cạnh, thấy người đẹp gợi cảm Dịch Tiểu Quân thì đều ra vẻ hiểu cả, phỏng chừng đây là kết quả do sự ghen tuông vì một người phụ nữ.

Dịch Tiểu Quân cũng không kịp trở tay, mặc dù trong lòng đã dự liệu tên tiểu tử thúi này định làm gì, cũng không nghĩ hắn ngay cả chào hỏi cũng không nói một tiếng mà đã ra tay đánh người, hơn nữa còn đánh người với thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, vừa ra tay là nhắm ngay đầu đối phương mà đập.

Mà lúc này, nhìn thấy sự tình xảy ra bên này, giám đốc nhà hàng đã mang theo bảo an chạy tới.

Mấy người bảo an vừa tới liền nhanh chóng tách Phương nhị thiếu gia và Hướng Nhật ra xa, không biết rõ ràng là chuyện gì, tách hai người ra để tránh xảy ra bạo lực lần nữa là lựa chọn tốt nhất.

- Tiên sinh, xin bình tĩnh, có chuyện gì thì từ từ nói!

Giám đốc nhà hàng một bên khuyên giải.

Hướng Nhật phủi phủi bụi bặm trên người, vô cùng nhã nhặn nói:

- Thật xin lỗi, tôi chỉ đang giáo huấn một tên cặn bã đáng bị giáo huấn thôi.

- Mày dám đánh tao!

Lúc này Phương nhị thiếu gia the thé thét lên, hắn thực đang tức giận sắp nổi điên, bị đánh trước mặt bao nhiêu người, hơn nữa còn bị vũ nhục như vậy, điều này làm cho người luôn tự cho mình tài trí hơn người như hắn không nuốt nổi cơn giận này. Lấy tay lau vết máu trên trán, vẻ mặt càng thêm dữ tợn:

- Tao sẽ không cho cả nhà mày một người nào được sống yên!

Nghe được những lời này, Hướng Nhật nhanh chóng thoát ra khỏi sự lôi kéo của những bảo an này, đạp một cước, Phương nhị thiếu gia theo đó hét lên rồi gục ngã, một cước này của Hướng Nhật cũng không dùng bao nhiêu lực đạo, nhưng cũng không nhẹ, nhất thời khiến họ Phương đau đến không thể dậy nổi, rất giống như con tôm hùm bị đun sôi.

- Tiên sinh, nếu như ngài còn như vậy thì ta sẽ báo cảnh sát.

Giám đốc nhà hàng vẻ mặt tức giận, tuy nói khách hàng là thượng đế, nhưng ác ma gây rối khách hàng khác thì không được hoan nghênh, hiện tại thấy vị tiên sinh trẻ tuổi này ngang nhiên hành hung, tự nhiên sẽ không khách khí với hắn nữa.

Mấy tên bảo an một lần nữa vây quanh Hướng Nhật, tại trước mặt nhiều người như vậy, bọn họ đương nhiên sẽ không động thủ, nếu sự kiện bảo an đánh người mà lan truyền ra bên ngoài, phỏng chừng chén cơm của bọn họ nhất định sẽ mất đi. Mặc dù không thể động thủ, nhưng cũng vừng vàng mà coi chừng đối phương, phòng ngừa chuyện tương tự như hồi nãy xảy ra.

Vẻ mặt của Hướng Nhật cũng không quan tâm, vô tội vạ vuốt vuốt cái mũi:

- A, thật là xin lỗi, là do tư thế của hắn quá đẹp trai, nên ta không nhịn được mà thay đổi tư thế của hắn.

- Khì khì.

Dịch Tiểu Quân không nhịn được mà cười khẽ một tiếng, tiểu tử thúi này, đến hoàn cảnh như vậy rồi mà còn nói đùa, thật sự là phục hắn mà.

Đáng tiếc Phương nhị thiếu gia bị đá không dậy nổi, toàn thân đau nhức cũng không thể nào mở miệng, nếu không mà hắn nghe được những lời này thì quyết liều mạng đến cùng.

Giám đốc khách sạn sợ xảy ra chuỵen gì ngoài ý muốn, đã gọi xe cấp cứu, rồi đi về phía của Hướng Nhật nói:

- Tiên sinh, ngài bây giờ không thể rời đi, phiền ngài hiện tại đi với chúng ta tới cảnh cục một chuyến.

Hướng Nhật sớm đã biết chuyện đánh người tại đám đông này không thể xoẹt cái giải quyết được, bất quá đối với chút chuyện nhỏ này hắn hoàn toàn không có để ý, thoải mái nhìn Dịch Tiểu Quân mà nói.

- Ta muốn đi cảnh cục uống cà phê, cô có muốn đi chung hay không?

Dịch Tiểu Quân không còn gì để nói, tiểu tử này thực không sợ chết hay đang giả thần giả quỷ thế? Nhưng việc này dù sao cũng là vì nàng, thấy tâm tư của tiểu tử này cũng không e ngại, nàng lý nào lại sợ hãi, cười cười đáp:

- Dù sao ta cũng không có chuyện gì, cùng lắm thì đi với ngươi thêm một chuyến.

Giám đốc nhà hàng cũng không có phản đối, hắn cùng với những người đứng xem cảm tưởng giống nhau, phỏng chừng hai nam nhân này vì nữ nhân nên xảy ra tranh chấp cuối cùng xảy ra ẩu đả, hiện tại mang họ đến cảnh cục, cũng có thể ít đi chút phiền toái.

Không bao lâu, hai người được đưa đến cục cảnh sát. Giám đốc của cửa hàng cơm Tây Âu cũng không có lộ diện, chỉ là phân phó bảo an diễn tả lại chuyện đã xảy ra. Vốn không cần loại việc nhỏ nhặt này mà ảnh hưởng đến hắn, nhưng vị đại giám đốc này cũng có quyết định riêng của mình, thứ nhất hắn sợ chuyện này liên quan đến vấn đề danh dự, ảnh hưởng đến chén cơm của mình, thứ hai hắn cũng băn khoăn thân phận của đối tượng bị đánh, trên người đối phương có "trang bị" vật dụng trị giá tới mấy chục vạn, sợ nếu xử trí không ổn sẽ mang cho mình rất nhiều phiền toái, cho nên vẫn phải cẩn thận xuất ra thủ đoạn như thế.

Bất quá, hắn không có nghĩ tới, cái này đúng là ý muốn của Hướng Nhật.

Nói thật, khu vực cảnh cục ở Đông Thành này hồi lâu hắn không có tới dạo chơi, Hướng Nhật vẫn còn chút hoài niệm, hoài niệm thời gian đầu của hắn và nữ cảnh quan, khi đó hai người mặc dù chưa có đến bước này, nhưng cũng có một phen tư vị mập mờ.

Trùng hợp nữa chính là, người tiếp nhận vụ án lần này cũng là sĩ quan cảnh sát kiêm người quen cũ - Tiểu Ngũ, người trước kia chỉ là thành viên bưng trà rót nước, nhưng bây giờ đã là nhân vật mang cấp "sếp".

Thấy bảo an mang Hướng Nhật vị đại thần này đến, hắn bật dậy nhiệt tình chào đón, vừa ân cần với Hướng Nhật vừa quát tháo những tên bảo an, nói chuyện này nhất định là đối tượng kia ra tay trước, nhân vật như "Hướng tiên sinh" đây làm sao mà động thủ trước cơ chứ? Nhất định là do tự vệ, thậm chí còn muốn mang tên bị đánh áp tải đến cảnh cục.

Nhân viên bảo an cũng tận mắt nhìn thấy Hướng Nhật đánh người, bất quá tình huống trước mắt hết sức rõ ràng, vị nhân gia cảnh sát này đương nhiên là thiên vị đối phương, điều này khiến những người ở đây ý thức được thân phận bối cảnh của đối phương, không dám nói gì nữa, nịnh nọt vài câu, liền vội chạy trốn.

Tiểu Ngũ căn bản là không hỏi chuyện gì đã xảy ra, cùng Hướng Nhật thân mật hàn huyên vài câu, nghe được chuyện hắn bị quấy rối lúc đang ăn bữa cơm liền nhiệt tình bày tỏ ý muốn mời khách ăn cơm.

Hướng Nhật lắc đầu cự tuyệt, tiểu tử này đã cho mình một cái nhân tình lớn như vậy, ăn cơm của hắn như vậy là rất quá phận. Lúc này cũng không bị việc tên Phương nhị thiếu gia như con chó Chích sủa vua Nghiêu* kia quấy rầy nữa, hắn thoải mái đem cô nàng từ đầu đến đuôi không nói một câu Dịch Tiểu Quân rời khỏi cảnh cục.

Bởi vì trải qua mấy chuyện không vừa lòng này, Hướng Nhật không còn có hứng ăn cơm nữa, tuy nói trong bụng trống rỗng, nhưng hắn biết, mấy vị đại tiểu thư trong nhà nhất định chuẩn bị thức ăn cho hắn, không cần lo lắng khi trở về bị đói bụng.

Chỉ là khi ra khỏi cảnh cục, Dịch Tiểu Quân lại có chút lo lắng về việc vừa rồi, nhíu mày nói:

- Tiểu tử thúi, mặc dù ngươi ở Bắc Hải có chút thế lực, nhưng Phương gia cũng không phải là ngồi không, ngươi biết không? Lần này phỏng chừng lão đầu tử cũng không thể không ra tay được nữa!

Hướng Nhật không thèm để ý cười nói:

- Yên tâm, chuyện của ta ta tự mình giải quyết được, không cần người khác nhúng tay vào.

Dịch TIểu Quân còn định nói thêm, đột nhiên nhớ tới cái gì, gật đầu nói:

- Cũng đúng, ngươi nhiều hồng nhan tri kỷ có bối cảnh như vậy, thật đúng là cũng không cần quá mực lo lắng.

Trong lòng thầm nghĩ, có Thiết gia, Sở gia, An gia, toàn là những lão đại có sức ảnh hưởng không chỉ ở Bắc Hải mà là cả nước, tại Bắc Hải, nói tiểu tử này là thổ hoàng đế cũng không quá đáng, chỉ sợ như thế lực của Phương gia - khi nghe đến đại liên minh này, cũng phải cẩn thận suy nghĩ.

Nghe xong Dịch Tiểu Quân nói, Hướng Nhật thầm nghĩ "dì nhỏ" này chính là nghĩ mình dựa vào thế lực của "nhà vợ" mới không sợ Phương gia, điều này làm cho hắn khá là khó chịu, thân là một đại nam nhân, nếu như dựa vào quan hệ giải quyết phiền toái này, hắn còn được gọi là nam nhân sao? Hời hợt cười nói:

- Xem ra ngươi còn nghe không rõ ràng lời của ta, ta nói, chuyện của ta tự mình ta giải quyết là được, không cần phải làm phiền người khác hỗ trợ. Không phải là ở phòng ăn ta đã nói qua hay sao chứ? Thế giới này, chỉ có hai loại đồ vật hữu dụng, đó chính là cái đầu và nắm tay.

- Ngươi có ý gì?

Dịch Tiểu Quân cau mày nói, tiểu tử này nếu không dựa vào lão đại hỗ trợ, chẳng lẽ hắn cũng có thực lực cùng với Phương gia đối kháng hay sao.

- Được rồi, hôm nay ta cho ngươi được đại khai nhãn giới.

Hướng Nhật biết nói không có bằng chứng, nếu không xuất ra bản lĩnh thực sự thì dì nhỏ này sẽ coi thường mình. Hắn nhìn hai bên đường một chút, phát hiện không có ai liền thực hiện một cái thuấn di, từ bên trái của Dịch Tiểu Quân chuyển sang bên phải. Cũng không biết tại sao, từ khi có kỹ năng này, Hướng Nhật càng ngày càng thích sử dụng. Phải biết rằng trước kia, hắn luôn luôn tự đắc với lực lượng của mình, mà giờ đây hắn hết lần này tới lần khác chỉ muốn biểu diễn kỹ năng huyền diệu này thôi.

May là lúc này là ban đêm, mà cái con phố này cũng không có quá nhiều người, nếu không thì có người sẽ bị cái màn này dọa ngất.

Bất quá Dịch Tiểu Quân là người tự thực nghiệm, nhưng lại không có bị hù dọa, ngược lại vẻ mặt khiếp sợ tới cực đỉnh, vẻ mặt không thể tin mà nhìn nam nhân:

- Ngươi là dị năng giả?

Nhìn biểu hiện của nàng, dường như cũng biết sự tồn tại của dị năng giả.

- Hóa ra ngươi cũng biết?

Hướng Nhật cũng kinh ngạc không thôi, nhìn không ra, dì nhỏ này cư nhiên cũng biết bí mật này.

Dịch Tiểu Quân cũng không giải thích, chỉ là nhẹ nhàng thở dài, trên mặt hơi hơi lộ ra một tia hâm mộ:

- Ai, không nghĩ tới ngươi lại là một dị năng giả, nếu như nói cho lão đầu tử biết những lời này, chỉ sợ là hắn phải tự mình tới Bắc Hải để mời người rồi.

Nàng cố ý đem chữ "mời" nhấn mạnh, cũng không biết là đang châm chọc hay tự diễu nữa.

- Có khoa trương như vậy không?

Hướng Nhật ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng đối với lão già kia đánh giá cao lên không ít. Ngay cả sự tồn tại của dị năng giả cũng biết, sợ rằng cái thế gia này cũng không đơn giản như vậy.

Dịch Tiểu Quân thản nhiên nói:

- Ngươi đúng là không biết tầm quan trọng của dị năng giả, trong một thế gia, dị năng giả chính là người quyết định năng lực của thế gia này. Dị năng giả càng nhiều, cảng tỏ ra thực lực càng mạnh, như vậy người khác cũng xem trọng ngươi thêm vài lần, đường lên chức của ngươi cũng bằng phẳng nhiều lắm.

- Nhưng dị năng giả không phải là do quốc gia quản lý hay sao?

Hướng Nhật không nhịn được mà tò mò hỏi thăm.

- Không sai! Dị năng giả là do quốc gia sắp xếp, nhưng bọn họ không thể nào biết dị năng giả như thế nào xuất hiện? Cũng không phải do người của thế gia tới sao? Nếu chính là từ trong thế gia mình ra, tuy nói là do quốc gia điều động, nhưng ai biết bọn họ sau lưng có làm việc cho gia tộc của mình hay không? Đây là bí mật công khai a.

Không thể tưởng tượng được trong này còn có một chuyện phức tạp đến thế, Hướng Nhật lần đầu tiên nghe được chuyện này, nhưng cũng có được đáp án, nếu như không tập trung sức mạnh của dị năng giả, lấy cái gì mà cao cao tại thượng so đo với người?

- Nói như vậy trong Dịch gia cũng có dị năng giả?

Hướng Nhật đem chuyện mình phỏng đoán nói ra.

- Không sai!

Dịch TIểu Quân gật đầu, nếu biết tên tiểu tử này là dị năng giả, nàng cũng không chuẩn bị giấu giếm nữa.

- Ta hết lần này đến lần khác giáo huấn tên tiểu tử họ Dịch kia, như thế nào bọn chúng lại không xuất hiện?

- Ngươi cho rằng đơn giản như vậy sao? Lão đầu tử như thế nào lại cho bọn chúng giúp một tiểu hài tử trút giận?

Dịch Tiểu Quân tức giận nói, đột nhiên cười lên.

- Tiểu tử thúi, ta hiện tại biết tại sao bộ dáng ngươi lại luôn luôn kiêu ngạo rồi, vốn là có chỗ dựa, khó trách các lão đại ở Bắc Hải lấy con gái của mình gả hết cho ngươi, cũng không phải là không có đạo lý a.

Hướng Nhật hừ nhẹ một tiếng, mình tán gái thì cần gì cái thủ đoạn này chứ, tất cả chỉ dựa vào mị lực của mình, bất quá cũng không có giải thích, hỏi:

- Ta lần này đắc tội với tên tiểu tử họ Phương, hẳn là không có vấn đề gì chứ? Nhà bọn họ với nhà ngươi có thực lực tương đương, nghĩ lại cũng có thể có dị năng giả.

Dịch Tiểu Quân tán thưởng liếc mắt sang hắn một cái, có khả năng suy một ra ba, không tồi. Trong miệng khẳng định đáp:

- Cho dù có vấn đề thì cũng không lớn lao lắm, nếu biết ngươi là dị năng giả, lão nhân gia sẽ dám vì ngươi mà đối với Phương gia liều mạng, huống chi ngươi lại không có giết đối phương. Vậy Phương gia cũng cố kị điểm này, đối với bọn hắn mà nói, đắc tội với một dị năng giả là điều cực kỳ không sáng suốt.

- Vậy nếu bọn chúng không biết ta là dị năng giả thì sao?

Hướng Nhật vuốt vuốt cái mũi nói, trong nội tâm hắn không muốn cho lão đầu tử biết hắn là "Dị năng giả", đối với lão già đầy tham vọng vô lương tâm kia, hắn không có một chút hảo cảm.

- Vậy chỉ sợ ngươi sẽ gặp phiền toái không ngừng.

Dịch Tiểu Quan kì quái liếc hắn một cái, ngữ khí đầy khẳng định nói với hắn.

* lấy từ câu "Chích khuyển phệ Nghiêu"*: Chó của Chích cắn vua Nghiêu không phải vì vua Nghiêu bất nhân, nhưng là chó thì bất kỳ ai không phải chủ của nó là nó cắn.

Chích: Tên người ăn trộm hung ác trong truyền thuyết cổ thời vua Nghiêu. Sau "Đạo Chích" là từ được dùng chỉ ăn trộm nói chung

| Tải iWin