Vừa ăn xong cơm chiều, Hướng Nhật gõ cửa phòng của "chính mình", cảm thấy có phần không được tự nhiên, nó vốn là phòng của hắn, chỉ là hiện giờ đã bị người nào đó "sử dụng" mất thôi.
- Tìm ta có việc gì?
Dịch Tiểu Quân mở cửa, khi nhìn thấy là tiểu tử thúi này, vẻ mặt có một tư vị khó nói nên lời:
- Đưa nhẫn kim cương đến cho ta à?
Hướng Nhật trong lòng hơi khó chịu, cô ả này chỉ nghĩ đến châu báu đồ trang sức sao? Hay là thật lòng cho rằng mình nhiều tiền không biết tiêu vào đâu? Tuy nhiên biểu hiện ra vẻ mặt thoải mái:
- Tìm cô đương nhiên là để giải quyết phiền toái của cô.
- Phiền toái? Ta có phiền toái gì sao?
Dịch Tiểu Quân ngạc nhiên hỏi, cũng không lịch sự mời vào phòng, đi đến bên giường ngồi xuống, sau đó nhàn nhã tựa ở đầu giường.
Cô ả này đúng là loại con gái không biết điều! Hừ, Hướng Nhật trong lòng khinh thường nghĩ, miệng lại nhắc nhở:
- Họ Phương kia không phải là phiền toài lớn nhất của cô sao?
Nghe xú tiểu tử nhắc tới tên Phương nhị thiếu gia kia, Dịch Tiểu Quân không nhịn được nhăn mày:
- Hắn đúng là đại phiền toái, tự nhiên ngươi lại nhắc tới hắn làm gì, chẳng lẽ ngươi có phương pháp gì giải quyết?
Hướng Nhật cười hắc hắc:
- Cô cho tôi biết hắn ở đâu, tôi cam đoan đến ngày mai cô không còn phải lo lắng về hắn nữa.
Dịch Tiểu Quân sợ hãi nghĩ, tiểu tử thúi này nói vậy là có ý gì, chẳng lẽ.Nghĩ tới kết quả xấu nhất, Dịch Tiểu Quân vẻ mặt biến đổi lớn:
- Ngươi định làm gì? Ta nói cho ngươi biết, ngươi cũng đừng làm bậy, giết hắn có thể làm thiên hạ đại loạn!
Nhìn tiểu di trên danh nghĩa kích động như vậy, Hướng Nhật sờ sờ mũi hỏi:
- Thân phận hắn có thể khủng bố như vậy sao?
Dịch Tiểu Quân vẻ mặt nghiêm túc chưa từng có:
- Đây không phải chuyện đùa, mặc dù ngươi là dị năng giả, nhưng Phương gia cũng có, nếu ngươi giết người của bọn họ, bọn họ nhất định sẽ tìm tới cửa. Ta nghĩ ngươi quên việc đánh chết hắn đi, nói chung đánh cho tàn phế cũng được rồi.
- Tàn phế.
Hướng Nhật cười lạnh trong lòng, đây nhất quyết không có khả năng! Nếu chỉ đánh một trận cho xong việc, Hướng Nhật cũng không hào phóng như vậy, đối với người muốn lấy tính mạng của mình, chính mình lại chỉ có thể làm cho đối phương tàn phế, thế gian làm gì có chuyện dễ dàng như vậy sao? Với lại đối phương thân thể tàn phế nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo, như vậy thù hận lại càng lớn hơn, lấy tác phong hung ác cay độc của con chó kia, để lại chính là mầm tai họa. Nhưng nhìn vẻ mặt dường như không phải là giả của tiểu di, nghĩ lại nếu như vì thế mà lại liên lụy đến mấy vị tiểu thư trong nhà, Hướng Nhật có một ít do dự, điều này so với lúc trước mình đơn độc, ai không vừa mắt tặng cho một cước không cần hậu quả, cũng hơi băn khoăn trong lòng, đột nhiên trong lòng hơi động, Hướng Nhật mắt sáng rực như nhìn thấy mĩ nữ hỏi:
- Nếu như là đem hắn biến thành ngu ngốc không có vấn đề gì chứ?
- Biến thành ngu ngốc ư?
Dịch Tiểu Quân nhíu mày lặng im suy nghĩ rất lâu:
- Điều này sợ cũng không được.Tuy nhiên ngươi hoàn toàn nắm chắc không?
Câu sau với câu trước lại hoàn toàn mâu thuẫn với nhau.
- Yên tâm, cứ tin tưởng ở tôi.
Hướng Nhật cam đoan, đem người biến thành ngu ngốc cũng không phải lần đầu tiên. Tuy là không triệt để giải quyết đối phương cũng có chút đáng tiếc, nhưng khiến cho tên cặn bã kia trở thành một tên ngu đần, dường như cũng không phải là quá tệ.
Dịch Tiểu Quân vẫn có chút lo lắng:
- Tốt nhất ngươi phải hoàn toàn nắm chắc, ngươi có biết biết không, trong mấy lão già đứng đầu Phương gia thì nhà hắn là lớn nhất. Đừng nghĩ ngươi là dị năng giả, nếu thực sự làm họ tức giận, nhất định họ sẽ không tiếc gì liều mạng với ngươi!
- Như thế nào, cô sợ ư?
Hướng Nhật không phải dễ dàng bị hù dọa, trái lại cười rộ lên.
- Ta sợ? Ta sợ cái gì, ngươi giết hắn cũng không liên quan đến ta!
Dịch Tiểu Quân một điểm cũng không nhún nhường, thái độ cứng rắn nói ra, chỉ là trong mắt thoáng hiện lên một chút mềm yếu tố giác nội tâm của nàng.
Hướng Nhật tự nhiên biết cô gái này bề ngoài mạnh mẽ, bề trong mềm yếu, cũng vô tình nói:
- Tôi nhớ rằng cô đã từng nói, nếu như lão già kia biết tôi là dị năng giả, nhất định sẽ che chở cho tôi đúng không, cho dù là khai chiến với Phương gia!
- Đúng là ta đã nói thế, tuy nhiên điều kiện trước tiên quyết là ngươi không có giết người của Phương gia, một khi ngươi làm vậy, hai nhà sẽ lâm vào cục diện không chết không thôi, lão gia tử dù có muốn bảo vệ ngươi cũng phải cố kỵ một chút.
Dịch Tiểu Quân nghiêm mặt phân tích.
Đó là ngươi không biết thực lực chân chính của bổn đại gia, nếu lão đầu tử biết ca ca ta dũng mãnh như thế, tuyệt đối sẽ bất kể phải trả giá gì cũng cùng với Phương gia sống mái, Hướng Nhật thầm nghĩ trong lòng, kì thật, hắn không hề xem trọng những dị năng giả của Phương gia, chỉ là bây giờ đã đắc tội với thế lực phía sau ở tổng bộ bên Mỹ kia, quả thực không nên lại kết thù với một cường địch, nói không chừng sắp tới mình sẽ phải rời khỏi đây một khoảng thời gian, đến lúc đó Phương gia ở quốc nội là cái gai sau lưng lớn của chính mình, đây chính là chuyện phiền toái. Suy nghĩ một lúc, hắn thở dài nói:
- Được rồi, tôi sẽ đem tên họ Phương kia biến thành ngu ngốc, bây giờ cô có thể nói cho tôi biết hắn ở đâu rồi chứ?
- Nói cho ngươi biết thì ta có được gì không?
Dịch Tiểu Quân cười như một con tiểu hồ ly
Hướng Nhật liền lên mặt:
- Chỗ tốt gì nữa? Phải biết đây là tôi giúp cô à!
Dịch Tiểu Quân vẻ mặt hằn lên hai chữ "không tin", trong mắt lộ ra vẻ giảo hoạt:
- Ta nhớ lúc đầu ngươi không hề tình nguyện, bây giờ lại vội vàng muốn biết địa chỉ của hắn, có lẽ không chỉ vì muốn giúp ta, có phải giữa ngươi và hắn có chuyện gì muốn giải quyết chăng?
Với sự thông minh của Dịch Tiểu Quân, tự nhiên không có khả năng bị người khác nói vài ba câu đã bị lừa, nàng cũng không tin tiểu tử này thật sự có lòng tốt giúp nàng giải quyết phiền toái, nhất định là tên này muốn giải quyết phiền toái của chính mình, mới đến tìm mình như thế.
Hướng Nhật trong lòng thở dài, đàn bà khôn khéo thế quả nhiên không dễ lừa gạt à, tuy nhiên lại biểu hiện muốn quay người rời đi,
- Cô không tin thì thôi quên đi, dù sao đó là chuyện của cô, cô thích nói hay không tôi không quan tâm.
- Vậy ngươi đi đi.
Dịch Tiểu Quân khẳng định là tên này cố tình giả vờ, liền không có chút nào muốn giữ lại.
Vừa đi vài bước. thấy tiểu di quả thật không hề có ý định gọi hắn lại, Hướng Nhật liền lựa chọn thỏa hiệp:
- Được rồi, cô muốn gì nào, tôi đáp ứng cô là được.
- Nhẫn kim cương!
Từ trong miệng Dịch Tiểu Quân liền bắn ra mấy chữ rõ ràng.
- Này, thứ đấy không phải ai cũng tặng được à.
Hướng Nhật liền có lòng tốt nhắc nhở.
- Ta biết, nhưng mà ta thích!
Dịch Tiểu Quân không hề để ý chút nào, trong mắt tràn ngập đắc ý.
- Được! Tôi nhất định sẽ mua một cái thật lớn tặng cho cô!
Hướng Nhật oán hận nói, trước hết cứ để cho ngươi đắc ý, tý nữa mua một chiếc nhẫn kích thước quá cỡ, đến lúc đó cho cô ả đeo vào ngón cái, tưởng tượng đến việc cô ả này đeo nhẫn to kim cương bé vào ngón tay cái hài hước thế nào, lòng buồn bực của Hướng Nhật vơi đi hơn nửa.
Dịch Tiểu Quân không hiểu suy nghĩ của nam nhân, liền cho rằng hắn sẽ mua cho mình một cái nhẫn với mặt kim cương thật lớn, nhất thời hai mắt liền sáng như sao, hận không thể đứng dậy hò reo:
- Như thế mới là thông minh, nói cho ngươi biết, hắn chắc sẽ ở Trung Thiên Đại Hạ.
Vừa nghe tiểu di nói ra tên địa điểm kia, Hướng Nhật trong lòng có chút hối hận, hắn sớm phải rõ ràng, lấy bản tính hung hăng càn quấy của tên họ Phương kia, làm sao có thể ở một địa phương nhỏ được, chỉ có loại như Trung Thiên Đại Hạ mới "xứng" với thân phận của hắn. Chỉ cần mình lãng phí đi một ít tế bào não, tuyệt đối không cần hỏi cô nàng này để rồi bị cháy nhà hôi của. Với lại khi ở trong quán rượu cũng có thể hỏi thăm Lạc Phi Tử, có lẽ nàng cũng biết, bằng không nàng sao có thể kí hợp đồng với công ty vừa có thể đi cùng tên cặn bã kia, lần này thật sự là tính sai rồi.
Hướng Nhật đột nhiên vỗ vỗ đầu của mình, dưới ánh mắt đắc ý của tiểu di liền bước ra khỏi phòng, đương nhiên khi thấy được động tác này của hắn, chỉ có thể cho là bởi vì mình dọa nạt thuận lợi nên hắn mới xuất hiện vẻ ảo não như thế.
Đã biết được nơi đối phương ở, Hướng Nhật liền không chậm trễ, phải nhanh chóng giải quyết tên họ Phương mới được, chậm ngày nào đều cảm thấy như có cái gì chặn ở cổ họng ngày đấy. Hướng Nhật không sợ âm mưu quỷ kế gì của đối phương đối phó với mình mà chỉ sợ tên kia lại đem đánh lên nữ nhân của mình.
Vội vã đến Trung Thiên Đại Hạ, lúc này đã qua thời điểm bữa tối, tuy nhiên vẫn có nhiều người đến, đi, vô vùng náo nhiệt.
Tuy rằng Trung Thiện Đại Hạ hầu hết đã được các công ty lớn thuê làm nơi công tác, nhưng nơi này cũng có khách sạn, hơn nữa còn là khách sạn 5 sao.
Hướng Nhật liền thay bộ âu phục, vào thang máy lên thẳng tầng cao nhất. Làm thế cũng không phải để nhìn cảnh đêm Bắc Hải mà là vì Phương nhị thiếu gia ở trong buồng tổng thống ở tầng cao nhất. Có dị năng Phi thiên này hắn không cần lo lắng đến vấn đề rơi ngã. Điều cần lo lắng là tên khốn kia có đóng cửa sổ hay không. Nếu như cửa sổ đóng chặt, điều này có phần phiền toái, đánh vỡ thủy tinh có thể thu hút sự chú ý của người ngoài.
Hướng Nhật cũng không phải không nghĩ đến việc quang minh chính đại đi vào, nhưng hắn không phải muốn đến đây để kết bạn, mà muốn làm việc xấu không thể để người khác biết được sự tình, đương nhiên phải cẩn thận để không bị người khác phát hiện được chút dấu vết nào, còn giả làm người hầu phòng bưng nước, rượu thì càng không thể được. Người ta có hệ thống quản lý khách sạn, không thể giả được a? Không có vài ba năm tiềm phục và chuẩn bị, muốn lập tức giả làm người hầu phòng chắc chắn là kẻ ngốc nói mơ.
Quan sát từ trên xuống dưới, Hướng Nhật lựa chọn nơi không có ánh đèn trong một vách tường để người ta không dễ dàng phát hiện được và nhảy xuống, trong lòng tính toán đến tầng mấy, xem xét thời cơ, đột nhiên một tay dùng sức bắt lấy một bên cửa sổ của tầng lầu.
Nhẹ nhàng lắc thân nín thở, Hướng Nhật nghiêng mình luồn vào cửa sổ.
Đây là một gian phòng ngủ, bên trong bày biện cực kì xa hoa, nhất là cái giường lớn mềm mại ở chính giữa kia, tuyệt đối có thể đủ cho mười người nằm ngủ, lại nói, tên cặn bã Phương nhị thiếu gia thật biết hưởng thụ, cchiếc giường ngủ lớn như vậy, cho dù buổi tối đồng thời cùng mấy người đàn bà "khai chiến" cũng không lo lắng bị quẳng xuống giường.
Hướng Nhật thấy thầm chảy nước miếng, nếu như đem cái giường rộng lớn này về nhà thì thật sảng khoái, tuy nhiên cái ý nghĩ này chỉ bỗng nhiên xuất hiện trong đầu giây lát mà thôi, Hướng Nhật lập tức thu hồi suy nghĩ vặt vãnh này, vẫn còn chính sự quan trọng hơn.
Lén lút đến cạnh cửa, cẩn thận nghe một ít động tĩnh ở bên ngoài, ngoài kia mơ hồ truyền đến âm thanh đối thoại phát ra từ TV, lại dường như còn có tiếng nước phát ra khi có người đang tắm, đặc biệt còn có âm thanh hỗn tạp của nước bắn tung toé dội lên sàn nhà, ngoài ra không còn âm thanh nào khác.
Hướng Nhật lập tức yên tâm, lớn mật đi ra, nếu như hắn đoán không nhầm thì chủ nhân của gian phòng bây giờ hẳn là đang tắm hoặc là xem TV, hai điều này là điều hắn mong muốn, thừa dịp đối phương còn chưa kịp chuẩn bị dùng gậy đánh lén, đây mới là việc hắn thích làm nhất.
Không ngờ khi hắn vừa ra khỏi phòng ngủ, còn chưa kịp xem xét thì ánh sáng chói loá làm cho người ta quáng mắt từ phòng khách chiếu tới, sau đó liền nghe một tiếng quát lạnh lùng:
- Ai.
Lại có thể có người sao? Hướng Nhật không ngờ tới nên giật mình kinh hãi, lập tức quay người nhìn về phía phát ra âm thanh.
Một trung niên vẻ mặt lạnh như băng đứng sừng sững tại vị trí cách mình không đến ba mét, thân thể vẫn không nhúc nhích, như là một người đã chết rồi. Nếu như trong ánh mắt không toát ra sự lạnh lẽo, có lẽ không ai cho rằng hắn còn sống.
- Ngươi là ai? Tại sao lại ở chỗ này?
Người trung niên có vẻ mặt lạnh như băng lần thứ hai hỏi lại câu hỏi, ánh mắt càng thêm sắc bén, giống như muốn đâm thủng thân thể người ta.
Hướng Nhật lầm bầm trong lòng, hắn dám đánh cuộc, người trung niên này ban đầu tuyệt đối không ở chỗ đó, tuy rằng Hướng Nhật vừa tiến vào phòng ngủ còn chưa kịp dò xét hoàn cảnh, nhưng hắn cũng sẽ có thể biết được có hay không có người ở gần mình như thế, chỗ đó vừa rồi căn bản là không có ai, khi đối phương phát hiện ra mình, trong nháy mắt liền xuất hiện ở nơi đó.
Mà có khả năng này, ngoài dị năng giả ra Hướng Nhật không thể nghĩ còn có ai có thể làm được như vậy, trong lòng vừa chuyển, Hướng Nhật liền hiểu được, kẻ xuất quỷ nhập thần đứng trước mắt mình phỏng chừng là dị năng giả ở trong bóng tối bảo vệ Phương nhị thiếu gia. Bởi vì sợ con cháu của cán bộ cao cấp xảy ra chuyện, cho nên bên cạnh luôn có dị năng giả bảo vệ, đây cũng không phải là điều bí mật, lúc trước chẳng phải chính mình cũng được hưởng thụ qua "đãi ngộ" như vậy sao?
Tuy nhiên Hướng Nhật trong lòng khinh thường không thôi, tên cặn bã họ Phương rõ ràng là tới đây tán gái, cũng không phải tiếp nhận nhiệm vụ nguy hiểm gì, sao lại có dị năng giả bảo vệ, chẳng phải là quá xa xỉ sao?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 432: Chẳng phải là quá xa xỉ sao?
Chương 432: Chẳng phải là quá xa xỉ sao?