TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 450: Thực lực hùng mạnh

Làm cho người ta không rơi một giọt lệ nào? Yêu cầu ấy chỉ sợ là thần tiên cũng làm không được. Khi thương tâm người ta rơi lệ, vui vẻ cũng rơi lệ, hạt cát vào mắt cũng rơi lệ, thế này căn bản là làm khó người khác. Hướng Nhật đương nhiên sẽ không cố sức đưa ra yêu cầu mà người khác căn bản không làm được, chủ ý của hắn là muốn Hướng mẫu từ nay về sau phải được sống vui vẻ, không vì chuyện đau lòng mà rơi lệ.tỷ như chuyện đau lòng của 20 năm trước khi bị đuổi ra khỏi nhà.

Mà tương phản với chuyện đau lòng này tất nhiên là chuyện vui, đó là lại có thể nhận tổ quy tông, điểm ấy Hướng Nhật đã nghe ra được từ cuộc nói chuyện điện thoại với Hướng mẫu. Chắc hẳn trong 20 mấy năm nay, cũng chỉ có chuyện bị đuổi ra khỏi nhà một cách không thương tiếc mới khiến Hướng mẫu buồn lòng đến tận bây giờ, chỉ cần gỡ bỏ được mối ưu tư này, Hướng mẫu còn có chuyện gì để phiền não nữa đâu? Nếu có, chắc cũng chỉ có chuyện mình tìm cho bà quá nhiều cô con dâu, Hướng Nhật trong lòng nghĩ mà có chút cười khổ.

Lão nhân lăn lộn trên chốn quan trường vài chục năm, khôn khéo có thừa, đương nhiên là nghe ra được Hướng Nhật thực sự ám chỉ điều gì, trong mắt lóe lên những tia sáng, ông ta nhìn đứa "Cháu ngoại" trước mắt, trong ánh mắt còn xen lẫn một chút cảm xúc vui mừng nhẹ nhõm mà người ta khó có thể miêu tả rõ thành lời.

- Chuyện này, cho dù cháu không nói, ta cũng sẽ làm.

Hướng Nhật ánh mắt có hơi xao động, không nói gì thêm, hắn biết lão già nếu đã nghe và hiểu ý của mình, chắc chắn sẽ không làm Hướng mẫu chịu khuất tất nữa, có một đứa "Cháu ngoại" có thể lợi dụng được như hắn, lão già chỉ có thể càng lúc càng đối tốt với Hướng mẫu, "Đền bù" đương nhiên không thể thiếu, mà đây chính là điều Hướng Nhật muốn thấy.

Thấy hắn không nói lời nào, lão nhân không biết lại nghĩ tới cái gì đó, mặt lộ vẻ hoài niệm, thở dài nói:

- Mấy năm nay đã làm khổ Tiểu Hoa rồi.

Giọng trầm buồn, khiến người ta khó mà có thể nghĩ ông ta chính là một người tuyệt tình đã từng nhẫn tâm đuổi con gái rưột của mình ra khỏi nhà, ngược lại trông giống như người cha hiền luôn nghĩ cho con cái.

Nghe đối phương nói có vẻ hối hận, trên mặt Hướng Nhật tỏ ra khinh thường, nếu thật sự coi trọng tình cha con, năm đó sao lại tàn nhẫn như vậy? Bây giờ không phải thấy có thể lợi dụng người ta nên mới giả vờ giả vịt hay sao? Đối với người "Ông ngoại" này, Hướng Nhật không có chút xíu thiện cảm nào.

Thấy vẻ mặt Hướng Nhật, lão nhân cũng biết biểu hiện của mình dẫn tới sự phản cảm của cháu ngoại, nhưng ông ta cũng không có vẻ gì là tức giận, nhìn vào Hướng Nhật, khẽ hỏi:

- Mẹ cháu có hận ta không?

Hướng Nhật sớm đã xem những gì lão già này đang thể hiện là đóng kịch, tất nhiên không có lời gì tốt đẹp, lạnh giọng nói:

- Chuyện này ông phải rõ hơn tôi mới đúng chứ.

Lão nhân hơi sựng mặt, nhưng chỉ trong nháy mắt liền bình tĩnh trở lại.

Thanh niên ngạo nghễ đứng phía sau ông ta lại tỏ vẻ khó chịu, ở một bên hừ lạnh một tiếng.

- Là tiểu bối, lại dám vô lễ với trưởng bối trong nhà, thật khó mà tưởng tượng được người nhà của ngươi nuôi dạy ngươi như thế nào!

Những lời này tuyệt đối đã đụng chạm đến điều tối kỵ của Hướng Nhật, hắn có thể tha thứ cho người nói hắn vô lễ, nhưng tuyệt đối không thể tha thứ cho kẻ dám sỉ nhục Hướng mẫu. Lạnh lùng liếc mắt nhìn đối phương, Hướng Nhật không che dấu gì nữa, bắt đầu tỏa ra sát ý hừng hực:

- Vừa rồi mới nhìn thấy ngươi đã thấy khó chịu rồi, ta rất hiếu kì, ngươi rốt cuộc là con chó trong nhà ai chui ra vậy?

Lúc nói, cả người bất giác đứng lên, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể động thủ.

Nhìn thấy động tác này cùng với khí thế của hắn, ánh mắt lão nhân không khỏi sững lại, thứ sát khí này không phải ai cũng có thể có được, thế mà lại thấy trên người đứa cháu ngoại lần đầu gặp mặt này, sát khí tỏa ra không thua kém một chút nào so với những vệ sĩ bên cạnh mình, điều này chứng tỏ nó đã giết không ít người. Mặc dù đã sớm biết nó từng giết một dị năng giả tại Phương gia, nhưng bây giờ tận mắt chứng kiến thứ sát ý mà người thường khó có thể so bì này, lão nhân ngoài thấy kinh ngạc ra, chủ yếu còn một loại cảm giác không thể tưởng tượng nổi hết sức phức tạp. Đứa cháu ngoại này đã vượt xa khỏi sự dự liệu của hắn ông ta, vốn tưởng rằng tư liệu nhận được từ Tiểu Quân đã đầy đủ, giờ xem ra chỉ là một góc của tòa núi băng, trên người đứa cháu ngoại này rốt cuộc còn ẩn giấu những bí mật gì nữa?

Khi lão nhân đang trầm tư suy nghĩ, hai người trung niên phía sau ông ta ngay từ lúc Hướng Nhật đứng lên cũng đã sẵn sàng đề phòng, hai mắt cảnh giác nhìn chằm chằm vào Hướng Nhật, dáng đứng có hơi thay đổi, bất kể người khác tấn công từ góc độ nào thì vẫn có thể bảo vệ lão nhân ngay tức khắc. Trên thực tế, việc này cũng rất bình thường, bởi vì đối phương tỏa ra sát ý quá mãnh liệt, mãnh liệt đến nỗi bọn họ dù tin rằng đối phương sẽ không làm hại lão nhân nhưng cũng không thể không đề phòng, có thể nói, đây là một loại phản xạ khi gặp phải thứ sát khí này.

Thanh niên ngạo nghễ tức giận đến mức toàn thân run rẩy, mặc dù bây giờ Hướng Nhật gây cho hắn một cảm giác rất nguy hiểm, nhưng vẫn hung dữ nhìn đối phương,

- Ngươi dám mắng ta là chó?

Dường như Hướng Nhật không hề nhận ra rằng đối phương đã bị mình chọc cho sắp mất bình tĩnh đến nơi.

- Xin lỗi, ta nói sai rồi, nói ngươi là chó quả thực là đã sỉ nhục loài động vật bốn chân đáng yêu kia.

Thanh niên ngạo nghễ tức muốn bể phổi, nên nhớ hắn còn trẻ tuổi như vậy mà dị năng cũng đã cao thâm đến mức người khác mất cả đời cũng chưa chắc có thể đạt tới, mặc dù không dám nói thiên hạ không ai được như hắn, nhưng cũng chỉ rất ít. Ở độ tuổi này, số người đánh ngang tay với hắn chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Đấy luôn là điều làm hắn thấy kiêu hãnh, bởi vì dị năng ngoài sức mạnh đặc biệt của nó ra, còn cần không ngừng khổ luyện, như thể dị năng mới có thể được tăng cường, sử dụng cũng sẽ nhuần nhuyễn. Còn mục đích của chuyến đi Bắc Hải lần này, hắn cũng biết rất rõ, chính là để lôi kéo một vị con cháu có dị năng của Dịch gia lưu lạc bên ngoài bấy lâu, vì kẻ ấy, lão nhân không quả đường xa đi từ kinh thành đến đây. Điều này khiến cho hắn ghen tỵ không thôi, mình cũng được coi như là họ hàng xa của Dịch gia, luận về dị năng cũng tuyệt đối vượt trội hơn so với dị năng giả thông thường, thế mà chưa bao giờ được đãi ngộ như vậy, một người trẻ tuổi lại kiêu ngạo như hắn sao có thể nuốt trôi được chuyện này? Với lại, đối phương còn ít tuổi hơn hắn, có lẽ dị năng cũng chỉ vừa đạt tới mức sơ cấp, hắn quả thực không hiểu tại sao lão nhân phải tốn nhiều công sức như vậy để lôi kéo đối phương.

Vốn đã bất mãn, giờ lại nghe đối phương nói năng lỗ mạng, còn ác miệng sỉ nhục mình, thanh niên ngạo nghễ thanh niên càng thêm tức giận, đến nỗi toàn thân không ngừng run rẩy, hai mắt vằn lên những máu, nắm tay xiết lại nghe răng rắc, cũng nhịn không được nữa, từ phía sau lão nhân bước ra một bước, nhìn chằm chằm vào Hướng Nhật:

- Ngươi lập lại lần nữa thử xem!

- Đông Thành!

Đúng lúc này lão nhân kịp thời gọi hắn lại, ông ta cũng không muốn thấy hai người động thủ với nhau, mặc dù ông ta cũng rất hy vọng có thể biết được phần nào về thực lực của cháu ngoại, tuy nhiên ông ta càng không muốn ngay lần đầu gặp đã khiến cháu ngoại bất mãn.

Thanh niên ngạo nghễ giống như bị cảnh cáo, nhớ tới sự uy nghiêm thường ngày cảu lão nhân, liền không dám lỗ mãng, chỉ có thể chiếu ánh mắt oán hận về phía Hướng Nhật.

Hướng Nhật lại mặc kệ hảo ý của lão già, đối phương vừa mới sỉ nhục Hướng mẫu, hắn làm sao có thể dễ dàng buông tha cho được, liếc xéo nhìn thanh niên ngạo nghễ.

- Nói lại một ngàn lần nữa nhé? Cái thứ bỏ đi giống như ngươi, đừng nói lão tử xem thường người, đến bao nhiêu lão tử đều có thể trừng trị bấy nhiêu.

Vừa nói Hướng Nhật vừa làm một động tác tay đúng tiêu chuẩn quốc tế.dựng thẳng ngón giữa.

Khiêu khích, một sự khiêu khích trắng trợn! Vốn chuyện đã được bỏ qua, nhưng lại bị mấy lời của hắn khơi lại, ngay cả người bên ngoài cũng cảm thấy tiểu tử này hơi quá đáng. Chỉ có lão nhân vẫn giữ vẻ mặt bình thản, nhìn Hướng Nhật, dường như ngầm hiểu ra điều gì đó.

- Ngươi.

Thanh niên ngạo nghễ vốn đang cố nén giận, nghe vậy vẻ mặt liền trở lên dữ tỡn, không chỉ một lần, mà đã ba lần bị khiêu khích và sỉ nhục, là ai cũng không thể nhẫn nại được.

- Thế nào, muốn động thủ sao?

Hướng Nhật cười nhạt, để tay phải ra sau lưng, khinh khỉnh nhìn thanh niên ngạo nghễ, châm chọc:

- Chấp ngươi một tay nhé?

Những lời này quả thật phải tương đương với một quả bom nổ, thanh niên ngạo nghễ thanh niên rốt cuộc không đắn đo thêm nữa, vung tay chém một phát, ngay lập tức, một vòng cung ánh sáng màu lam thật lớn bắn từ tay hắn ra.

Người bên ngoài muốn hô lên kinh hãi cũng còn không kịp, vòng cung ánh sáng màu lam giống như một lưỡi liềm được phóng đại, chỉ trong chốc lát đã cắt phần thân thể bắt đầu từ ngực trở xuống của Hướng Nhật thành hai đoạn, thế vẫn chưa dừng lại, sau khi xuyên qua người hắn thì va thật mạnh vào vách tường.

"Ầm" một tiếng, phần bức tường bị đánh trúng trong nháy mắt liền sập quá nửa, lộ ra bê tông bên trong, có thể thấy rõ uy lực của một nhát chém này, sau khi cắt một người thành hai đoạn mà vẫn còn có sức mạnh khủng bố đến vậy. May mà phía sau Hướng Nhật không có ai, bằng không chắc chắn đã có người hy sinh.

Người ở trong phòng khách sớm đã bị cảnh tượng bất ngờ này làm cho sợ ngây người, Dịch Tiểu Quân che miệng, trong mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ, người trung niên uy nghiêm và hai vệ sĩ trung niên thì lại có vẻ ngạc nhiên, vốn tưởng rằng Hướng Nhật là đối thủ rất khó chơi, không ngờ lại vô dụng như vậy, chỉ một chiêu đã bị giải quyết.

Lão nhân cũng có chút kinh ngạc, nhưng lập tức ông ta phát hiện ra vấn đề, nếu một người bị cắt thành hai đoạn, hẳn là phải có cảnh máu tươi bắn tung tóe, nhưng vừa rồi hình như chẳng có gì xuất hiện, với lại cũng thật kì lạ, quá im ắng, không có tiếng kêu thảm thiết, khi vòng cung sắc bén kia cắt đôi cơ thể người cũng không phát ra tiếng động nào.Chờ một chút, lão nhân bỗng nhiên nhìn về nơi cháu ngoại vừa đứng, trống không, xác chết đâu rồi? Rõ ràng là thấy bị cắt thành hai đoạn mà.

- Khặc.

Một âm thanh quái dị đột nhiên vang lên bên tai mọi người, tựa như tiếng kêu của một con vịt khi bị người ta bóp cổ, với lại còn là loại sắp chết đến nơi.

Mọi người nhất thời nhìn về nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy Hướng Nhật - vốn tưởng rằng đã chết - không biết từ khi nào lại xuất hiện sau lưng thanh niên ngạo nghễ, đang dùng tay trái nắm lấy cổ nhấc cả người hắn lên, mà tay phải của Hướng Nhật vẫn đặt sau lưng, hiển nhiên đã cho thấy chỉ cần một tay cũng có thể đối phó đối phương.

Thanh niên ngạo nghễ giãy dụa tay chân, từ trong cổ họng phát ra âm thanh quái dị, chẳng khác gì âm thanh quái dị mà mọi người ở đây nghe được, không cần nghĩ cũng biết âm thanh vừa rồi là do ai phát ra. Bị người ta bóp cổ nhấc lên không trung, bất kể hắn vùng vẫy như thế nào, thủy chung vẫn chỉ như một con ếch bị tóm, quẫy thế nào cũng không thoát ra khỏi bàn tay mạnh mẽ kia.

- Ngươi biết không? Ta ghét nhất là kẻ dám sỉ nhục người nhà của ta.

Giọng âm trầm lạnh lẽo của Hướng Nhật truyền vào tai mọi người, tiếp đó bàn tay xiết chặt hơn. Tiếng "Ken két" khiến người ta phải rùng mình lập tức vang lên, đó là âm thanh khi đầu khớp xương bị một lực mạnh không ngừng đè nén.

Thanh niên ngạo nghễ căn bản không có cơ hội nói chuyện, hắn chỉ cảm thấy hô hấp càng ngày càng khó khăn, sự sợ hãi khi đối diện với tử vong mặc dù khiến hắn giống như là hồi quang phản chiếu mà vùng vẫy dữ dội, nhưng cuối cùng vẫn không có tác dụng gì.

- Tiểu tử thúi, ngươi đừng làm bậy!

Mọi người cuối cùng đã tỉnh táo lại, Dịch Tiểu Quân là người đầu tiên lên tiếng, nàng biết tiểu tử này đã giết một dị năng giả của Phương gia, chắc chắn dám giết kẻ thứ hai.

Hướng Nhật lạnh nhạt liếc nhìn nàng một cái, buông người trong tay xuống, trên thực tế, hắn cũng cũng không có ý định lấy mạng đối phương, chỉ là định giáo huấn cho tên này một trận nhớ đời.

Không còn tay Hướng Nhật đỡ lại, thanh niên ngạo nghễ cả người mềm nhũn ngã xuống đất, miệng sùi bọt mép, tay chân liên tục co giật.

Hướng Nhật cũng không thèm nhìn lại, trực tiếp thuấn di đến chiếc ghế số pha mà mình ngồi lúc nãy, cứ như là chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Lần này, mọi người trong phòng khách đều nhìn thấy rõ ràng, trong mắt chỉ còn lại sự kinh ngạc, hóa ra là thuấn di, cái này giống như làm phép biến vậy. Khó trách vừa rồi khi thân thể bị cắt thành hai đoạn lại không có cảnh máu tươi bắn tung tóe, hóa ra là bởi vì tốc độ quá nhanh, tới mức lưu lại cả tàn ảnh.

Ở đây hai người trung niên phía sau lão nhân là sợ hãi nhất, dị năng này quả thực là khủng bố, khiến cho người ta không thể nào đề phòng, cũng may đối phương không phải kẻ thù, bằng không có lẽ mình còn chưa kịp phản ứng gì, đối phương đã giết mục tiêu mình cần bảo vệ mất rồi.

Nhìn vẻ mặt từng người, Hướng Nhật rất vừa lòng, đây là hắn cố ý phô trương ra như thế, bởi vì mình bộc lộ thực lực càng hùng mạnh, như vậy trong mắt lão già, Hướng mẫu càng phải được đãi ngộ thật tốt.

| Tải iWin