Hướng Nhật nghi hoặc, dừng bước, thấy lão giáo sư kia lẩy bẩy chạy tới kéo hắn lại, dường như sợ hắn đuổi cùng giết tận đám sư tử.
- Ông muốn làm gì?
Hướng Nhật cực kỳ khó chịu, nếu không phải thấy lão già này đã có tuổi, hắn đã sớm đá cho lão một cước. Lại còn dám nói mình là tiểu tử dã man, mk, lão già này muốn ăn đòn chắc? Nếu không phải mình ra tay cứu bọn họ, có lẽ cả lão ta lẫn đồng bạn đã nằm trong bụng sư tử rồi.
Mặt lão giáo sư đỏ lên, nhìn trừng trừng Hướng Nhật, vừa kích động lại vừa phẫn nộ, đồng thời chỉ chỉ vào những con sư tử phơi thây trên mặt đất, tức đến thở không ra hơi, hét:
- Nhìn xem ngươi đã làm những gì, ta muốn tống ngươi vào tù!
- Điên à!
Hướng Nhật dùng tiếng Trung mắng một câu. Nhất định là đầu óc của lão già này có vấn đề, không cám ơn mình đã cứu mạng thì thôi, đằng này lại còn trách mình về chuyên đuổi giết lũ súc sinh định ăn thịt bọn họ, đây không phải thần kinh thì là gì?
Đang muốn đẩy lão già điên khùng thích lải nhải này sang một bên thì thanh niên tóc quăn có khẩu súng lục trong tay đi tới, hắn nói khẽ với Hướng Nhật:
- Giáo sư Koons là thành viên của hiệp hội bảo vệ động vật.
- Koons?
Hướng Nhật sửng sốt, sau đó hậm hực nói:
- Sớm biết như vậy, vừa rồi ta không nên ra tay.
Mk! Thành viên hiệp hội bảo vệ động vật thì giỏi lắm sao? Nếu đã vậy, sao vừa rồi lại trốn trong đám người, cứ hy sinh bản thân để thỏa mãn nhu cầu ăn uống của đàn sư tử kia đi cho xong, nhìn qua là biết lão ta. Tuy nhiên, Hương Nhật cũng chẳng buồn so đo làm gì, cũng chỉ vài con sư tử cái chạy thoát mà thôi, coi như mình đại phát từ bi phóng sinh chúng nó vậy.
Lùi lại đinh nói chuyện với thanh niên tóc quăn, bỗng từ trong đám người lao vọt ra một tiểu tử da đen ăn mặc toàn thân như híp pi, nhìn hắn với vẻ mặt rất hưng phấn:
- Hê, anh bạn, vừa rồi anh làm thế nào vậy? Xoạt - Xoạt - như vầy, những con sư tử kia đã ngỏm, thật quá lợi hại!
Hăn bắt chước động tác đá vừa rồi của Hướng Nhật, đáng tiếc tư thế quả thực là cực kỳ khó coi, với lại cảm giác thăng bằng của cơ thể cũng kém, xém chút nữa thì ngã xuống đất làm trò cười cho mọi người. Tuy nhiên tiểu tử này không hề cảm thấy mất mặt, hoặc là da mặt hắn đã dày tới mức độ mà người thường khó có hi vọng đạt được.
- Đây là công phu Trung Quốc.
Hướng Nhật nhấn mạnh, hắn biết những người phương tây này sùng bái nhất là chính là "Chinese Kungfu", nên nói luôn dị năng của mình là công phu, để "Công phu Trung Quốc" càng có màu sắc thần bí.
Vẻ mặt của tiểu tử da đen như muốn nói "quả đúng như thế", xem ra rất sùng bái "Công phu Trung Quốc", ngay sau đó hắn nhìn Hướng Nhật đầy kích động:
- Anh có thể dạy cho tôi được không, tôi có thể gọi anh là sư phụ.
Nói xong, định quỳ xuống ngay tại chỗ, bắt chước cảnh bái sư trong TV.
Hướng Nhật vội giữ hắn lại, cười khà khà, rồi tìm đại một cái lý do để cho qua chuyện:
- Cậu lớn tuổi rồi, không học được đâu, loại công phu này phải học từ lúc ba tuổi mới được.
Tiểu tử da đen xem ra rất thất vọng, đứng đờ đẫn tại chỗ, hiển nhiên là vì hi vọng có thể trở thành dũng sĩ như spider man sụp đổ, đấy là một đả kích rất lớn đối với hắn.
Hướng Nhật chẳng để ý đến hắn làm gì, nhìn thoáng qua lão giáo sư bên cạnh đang ngồi xổm xuống để kiểm tra xem hai con sư tử đực chết đã lâu kia còn cơ hội sống sót hay không, sau đó kéo kéo tên thanh niên tóc quăn lúc này đã cất súng đi, nói:
- Này, đây là chỗ nào thế?
- Anh không biết sao?
Thanh niên tóc quăn nghe hỏi thế liền sửng sốt, sau đó dúng ánh mắt kinh ngạc đánh giá Hướng Nhật từ trên xuống dưới.
Hướng Nhật lắc lắc đầu, thanh niên tóc quăn lúc này mới dùng giọng không thể tưởng tượng nổi nói cho hắn biết. Hướng Nhật nghe xong thì mắt sáng lên, xem ra mình cũng không quá lệch ra khỏi quỹ đạo, nơi này là một công viên rừng quốc gia nằm phía ở Bắc New York, cách New York chừng 30 kilômét, khó trách lại có hươu sao, hổ Châu Mỹ và cả một đàn sư tử.
Khi đang nghĩ ngợi, hơn mười người còn lại cũng đã đến quanh hắn, hiển nhiên là cực kì sùng bái thân thủ của Hướng Nhật, cứ líu ra líu rít hỏi không thôi. Có hai nữ sinh vóc người đầy đặn nóng bỏng càng trực tiếp bám dính lấy hắn, cố tình cọ xát cặp tuyết lê mềm mại của mình vào người hắn.
Hướng Nhật có hơi ăn không tiêu, những "công dân Nước Mỹ" này quá nhiệt tình với hắn, vừa mới lừa gạt tiểu tử da đen xong, giờ lại tiếp tục lừa gạt thì không hay lắm, vội vàng chuyển đề tài:
- Sao các người có thể tới nơi này, lại còn chiến đấu với đàn sư tử?
Nghe hắn hỏi, hơn mười sinh viên lâm vào trầm mặc, hiển nhiên là nhớ tới người bạn vừa bị hai con sư tử đực ăn thịt, thanh niên tóc quăn buồn bã giải thích:
- Chúng tôi là sinh viên đại học Colombia, lần này giáo sư Koons dẫn chúng tôi tới đây vẽ vật thực, ai ngờ vừa xuống xe đã gặp phải đàn sư tử kia, Tom chạy qua bên kia định lấy xe lái tới đây, kết quả là bị đàn sư tử tấn công.
Tom hiển nhiên chính là kẻ xui xẻo đáng thương kia, không ngờ lại là vì đi lấy xe mới chết dưới miệng sư tử.
Lúc đầu Hướng Nhật còn tưởng rằng đàn sư tử xông thẳng vào đoàn người cắn giết một hồi, sau đó mới lôi kẻ xui xẻo đáng thương kia kéo ra khỏi đoàn người, không thể ngờ được nội tình lại là như thế. Nhưng Hướng Nhật lại có phần khâm phục dũng khí của người tên Tom kia, đàn sư tử vây quanh bốn phía, thế mà dám một mình chạy đi lấy xe, không có tinh thần mạo hiểm nhất định thì chắc chắn không làm được, đáng tiếc lần này hắn mạo hiểm bất thành, phải trả giá bằng tính mạng của mình, cái giá quá đắt.
Tuy nhiên, nói tóm lại sự tình cũng gần giống với tưởng tượng của hắn, nhưng việc đối phương là sinh viên đại học Colombia lại nằm ngoài dự kiến của Hướng Nhật. Trường đại học Colombia là một trong những trường hàng đầu của toàn nước Mỹ, còn trường hắn học chỉ coi như có chút danh tiếng ở những vùng lân cận Bắc Hải, đem so với nhau đúng là một trời một vực.
Lão giáo sư đã kiểm tra xong tình trạng của hai con sư tử đự và mấy con sư tử cái, ngoài một con miễn cưỡng sống thoi thóp, còn lại đều đã chết, không có một ngoại lệ nào, điều này làm cho ông ta cực kỳ phẫn nộ. Tuy nhiên, nghĩ đến việc tiểu tử dã man trước mắt vừa cứu bọn họ, cuối cùng ông ta cũng không nổi điên mà gọi điện thoại kêu cảnh sát đến. Đương nhiên, chủ yếu là vì điện thoại không có sóng, nếu không vừa rồi bọn họ đã gọi điện yêu cầu cứu viện. Tuy nhiên ông ta vẫn dùng vẻ mặt hoài nghi nhìn chằm chằm vào Hướng Nhật, hiển nhiên là đã nghe được nội dung cuộc trò chuyện vừa rồi:
- Ngươi không biết đây là chỗ nào, vậy làm sao ngươi có thể xuất hiện ở đây?
Khi lão giáo sư hỏi câu này, biểu cảm rất là phong phú, giống như là đang đối mặt với một tên săn trộm.
Hương Nhậi bĩu môi khinh khỉnh:
- Đại khái là rơi từ trên trời xuống.
Đây là lời nói thật, tuy nhiên lại không ai tin cả, ai cũng cho là hắn đang nói đùa, lão giáo sư càng có vẻ như sắp tức giận đến nơi.
May là đám sinh viên bên cạnh đã sớm hiểu rõ tính tình của giáo sư Koons, cuối cùng có mấy người lại gần trấn an ông ta.
Dm, ngay cả lời nói thật cũng không ai tin, thế gian này làm sao ấy nhỉ. Có điều Hướng Nhật cũng không hơi đâu đi giải thích, hơn nữa, không thể vì để bọn họ tin tưởng mình mà biểu diễn kỹ năng bay lên trời được. Mặc dù hắn không ngại bị lộ, nhưng việc bay trái với quy luật của lực hút trái đất như thế này hiển nhiên quá mức khủng khiếp, hắn lo lắng không biết lão giáo sư có vẻ như sắp gần đất xa trời kia thể tiếp thu được hay không, không chừng bệnh tim bộc phát thì đi đứt một mạng chứ chẳng đùa.
Đúng lúc này, không biết ai lại hét lên thất thanh:
- Lại có gì đó qua đây kìa.
Những người khác lập tức nhìn theo hướng người đó chỉ tay, chỉ thấy những bụi cây ở xa xa động đậy, dường như có động vật khổng lồ nào đó sắp chạy lại đây. Tất cả không khỏi khẩn trương hẳn lên, không ai bảo ai đều tự động tụ tập sau lưng Hướng Nhật một cách nhanh chóng, ngay cả lão giáo sư cũng không ngoại lệ. Dù sao thì có gã siêu nhân này ở đây, cảm giác an toàn cũng được tăng lên rất nhiều, chẳng ai dám liều với tính mạng của mình. Hai nữ sinh có vóc người đầy đặn nóng bỏng còn dạn dĩ hơn, mỗi người ôm lấy một cánh tay Hướng Nhật, vẻ mặt vừa hưng phấn lại vừa khẩn trương, trông cứ như vừa trải qua cao trào của một chuyện gì đó rất kích thích.
"Xoạt" một tiếng, cuối cùng, dưới ánh mắt chăm chú của rất nhiều người, một con hổ châu Mỹ toàn thân đầy những đốm vằn nhảy ra, có cảm giác như nó là anh hùng đươc muôn người mong đợi.
Hướng Nhật có hơi ngạc nhiên, không phải con súc sinh này đã chạy vào rừng rồi sao? Tại sao lại đi theo đến đây? Hướng Nhật đương nhiên sẽ không cho rằng con súc sinh này vì lo cho hắn nên mới chạy tới, chắc chắn là nó biết hai đầu sư tử đực đã xong đời, dó đó mới dám cả gan lại đây mà không e ngại gì. Mặc dù không biết tại sao hổ châu Mỹ lại biết điều đó, nhưng có lẽ là bản năng giúp nó tự phát giác được rằng nguy hiểm đã bị loại trừ.
Người bên ngoài lại càng kinh hãi, vừa mới đụng độ với sư tử, giờ lại gặp một con hổ châu Mỹ. Con hổ châu Mỹ này to hơn so với những con thường thấy, tính ra, chỉ sợ hai sư tử đực vừa rồi nếu chỉ từng còn một thì chưa chắc đã là đối thủ của nó. Loại hổ châu Mỹ có thể hình to lớn như thế này vốn không gặp nhiều lắm.
Trong lòng Hướng Nhật mặc dù biết con hổ châu Mỹ rất "tiểu nhân", nhất định là vì nguy hiểm qua đi nên mới dám đến tìm mình, nhưng nói thế nào thì nói, con súc sinh cuối cùng vẫn "lưu luyến chủ nhân", không có một đi không trở lại. Dù gì cũng không có thể xử tệ với nó, hắn định tiến đến "thân mật" với con súc sinh này một chút.
Lão giáo sư phía sau lại lao tới, cứ như là nổi điên vậy, ra sức xua xua hai tay, có vẻ định đuổi hổ châu Mỹ đi. Hiển nhiên thôi, đã từng chứng kiến sự "hung ác" của Hướng Nhật, thân là một thành viên của hiệp hội bảo vệ động vật, ông ta không hy vọng nhìn thấy cảnh một con hổ châu Mỹ hiếm thấy như thế trở thành một cỗ thi thể.
Mà hổ châu Mỹ đang muốn thân mật với "chủ nhân" của mình, ai ngờ lại có người ngoài ngăn cản, nó căn bản không biết cái gì gọi là khách sáo, cả người nhảy vọt lên, định vồ lấy lão già dám ngáng đường mình.
Hướng Nhật biết hổ châu Mỹ có sức uy hiếp thế nào đối với người thường, vội đưa tay vẫy một cái. Theo phản xạ có điều kiện, hổ châu Mỹ vừa thấy động tác của Hường Nhật liền tỏ vẻ khiếp sợ, thân hình đang nhảy lên đột nhiên chuyển hướng, hạ xuống bên phải lão giáo sư.
Người bên ngoài nhất thời rúng động, vừa rồi bọn họ nhìn thấy rất rõ động tác của Hường Nhật. Ban đầu còn tưởng rằng giáo sư Koons sẽ bị hổ châu Mỹ vồ ngã, ai ngờ người phương Đông thần kỳ vừa vung tay lên đã dọa cho con hổ châu Mỹ có thể hình vĩ đại kia phải nhảy sang một bên, quả thực y hệt một còn mèo nhỏ, dĩ nhiên trừ bề ngoài của nó ra.
Chuyện tiếp theo càng làm cho bọn họ lặng người, hổ châu Mỹ hạ xuống đất một cái là chạy thẳng đến bên cạnh người phương Đông kia, cọ cọ liên tục vào đùi hắn, động tác thân mật chẳng khác gì như của thú nuôi trong nhà.
Lão giáo sư cũng mang vẻ mặt không thể tin nổi, tuy nhiên rốt cuộc ông ta thấy nhẹ cả người, đồng thời lại có hơi khó chịu, chỉ vào hổ châu Mỹ, hỏi:
- Nó là do ngươi nuôi à?
Nói xong, định thò tay vuốt ve, nhưng lại lo lắng làm vậy là «dùng bánh bao thịt ném chó, có đi mà không có về», cuối cùng kịp thời thu tay về.
- Xem như thế đi.
Hướng Nhật đáp thuận theo luôn, vừa rồi còn cho con súc sinh này ăn, có nói là mình "nuôi" cũng không sai.
- Thật là quá xinh đẹp! Quả là một tác phẩm kinh điển của thượng đế! Ta có thể sờ nó một chút không?
Trong mắt lão giáo sư lóe lên những tia khát vọng, dường như đã quên mất chuyện vừa rồi còn nổi giận với Hướng Nhật. Nhìn vẻ mặt của ông ta mà nói đây là thành viên của hiệp hội bảo vệ động vật thì chưa chuẩn, phải nói là người theo chủ nghĩa yêu thích động vật đến cuồng nhiệt mới đúng.
- Ông muốn sờ tới khi nào cũng được.
Hướng Nhật cười một cách quái dị, đúng là nhìn không ra lão già này có đam mê biến thái như vậy, lại dùng từ "xinh đẹp" vốn chỉ có thể dành cho phụ nữ để khen ngợi một động vật ăn thịt. Trong lòng thầm nghĩ, tốt nhất là lão già này khơi dậy tình thú của con sủng vật, đến lúc đó, hehe, Hướng Nhật nghĩ tiếp, cũng không biết "sủng vật" của mình là đực hay cái, nếu là cái thì quá hay, vạn nhất công bố ra ngoài, không biết lão giáo sư có dám thừa nhận hay không?
Khác với những suy nghĩ ám muội của Hướng Nhật, lão giáo sư quả thật là quá yêu thích con hổ châu Mỹ này, có thể là vì nhận được sự đồng ý của vị "chủ nhân" Hướng Nhật, ông ta cũng không sợ tay bị cắn đứt, trực tiếp thò tay sờ.
Hổ châu Mỹ nhất thời nhe răng nhếch mép gầm gừ, lão giáo sư sợ quá vột rút tay trở về.
Hướng Nhật vung chân đá cho hổ châu Mỹ phải trở mình, đương nhiên chỉ dùng lực vừa phải.
Lão giáo sư trừng mắt nhìn Hướng Nhật, mặc dù đối phương làm thế để giúp ông ta có thể vuốt ve hổ châu Mỹ, nhưng thấy Hướng Nhật đối xử dã man với "sủng vật" của mình như vậy thì cũng rất bất mãn. Có thể nói là lão giáo sư ghét cay ghét đắng hành vi ngược đãi kiểu này. Đồng thời cũng có một loại cảm giác bất lực, chỉ có gã này mới dám bắt hổ châu Mỹ làm sủng vật, hơn nữa còn hơi khó chịu với nó là động chân động tay. Đổi lại là một chủ nhân khác, nếu dám làm vậy, e rằng đã sớm nằm trong bụng của sủng vật mất rồi.
Trải qua sự giáo huấn của "chủ nhân" là Hướng Nhật, hổ châu Mỹ đã ngoan ngoãn hơn nhiều, không dám giương nanh múa vuốt nữa.
Lão giáo sư quả thực giống như nhặt được một vật báu, nói là muốn sờ một chút, nhưng thực tế lại sờ khắp người nó, mãi không thấy dừng lại.
Mấy sinh viên bên cạnh đều có vẻ hứng thú, ai cũng thấy việc mình có thể tự tay chạm vào lớp lông của một con hổ châu Mỹ bằng xương bằng thịt là rất kích thích, bắt chước lão giáo sư, vuốt ve con hổ từ trên xuống dưới.
Hướng nhật còn nhìn thấy một tên rất hạ lưu, hắn đưa tay sờ vào dưới hang hổ châu Mỹ.
Có lẽ là không chịu được sự quấy rối tình dục như vậy, hoặc là đột nhiên nhớ tới cái gì đó, hổ châu Mỹ bỗng bật người dậy, vùng thoát khỏi đám người đang "quấy rầy" mình, khẽ rống lên một tiếng rồi nhảy đến bên xác hai con sư tử đực kia, bắt đầu điên cuồng cắn xé. Có thể thấy rằng, con súc sinh này trước kia lúc tới thảo nguyên nhất định đã bị hai con sư tử đực "ăn hiếp", nếu không thì nó cũng không đối xử tàn bạo với xác chúng như vậy.
Lão giáo sư mặc dù thấy đau lòng không thôi, nhưng cũng đành chịu, đây chính là hổ châu Mỹ, không phải người, không thể nói đạo lý với nó được. Nhìn nó bây giờ điên cuồng như vậy, mình mà không biết điều đi ngăn nó lại, lỡ không cẩn thận bị cắn một phát, không chết cũng mất nửa mạng.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 460: Không chết cũng mất nửa mạng
Chương 460: Không chết cũng mất nửa mạng