"Xột! "Một móng tay dài xuyên qua ngực của Trương Thế Gia ra tới sau lưng.
Chủ nhân của ngón tay này vừa rồi còn miễn cưỡng mở được nửa mắt ra, lúc này mắt đã mở to, điện quang lấp lánh, còn mang trong đó một chút tàn nhẫn.
"Choang!" Cái gạt tàn thuốc bằng vàng ròng rớt trên thềm nhà, lăn được mấy vòng, cuối cùng cũng dừng lại.
Cánh tay của Trương Thế Gia vô lực rũ xuống, miệng đầy máu, máu còn không ngừng ứa ra, giống như nước chảy.
- Hừ hừ, ta đã biết, hai cha con ngươi căn bản không thể tin được.
Nam nhân môi đỏ ban đầu giống như chó chết giờ bình tĩnh đứng lên, căn bản không giống bộ dạng bị trọng thương một chút nào.
Hắn trong lúc nói chuyện, đồng thời rút cánh tay chọc vào ngực của Trương Thế Gia lại, trong tay không ngờ còn nắm trái tim vẫn còn đang đập của kẻ xấu số kia.
Không thể chống đỡ được nữa, Trương Thế Gia dần mất đi sinh cơ, từ từ té xuống, toàn thân đã bị máu nhuộm đỏ.
Trương Minh Sinh sớm đã bị một màn này dọa cho sợ ngây người, nhìn chằm chằm vào nhi tử chết không nhắm mắt nằm trên đất, bỗng nhiên vành mắt mở to như muốn nứt ra, nổi điên nhằm về phía nam nhân môi đỏ:
- Ta liều mạng với ngươi!
- Như ngươi mong muốn.
Nam nhân môi đỏ cười âm hiểm, thân thể đánh móc ra sau gáy đối phương, cắn một phát lên trên cổ của Trương Minh Sinh, không có sử dụng bất cứ dị năng nào, chính là trực tiếp dùng răng nanh mà cắn, dùng miệng hút máu.
Bên trong phòng khách, người chết nằm trên sàn nhà toàn thân là máu, mà ở khác ngay cạnh đó, một người khác cũng toàn thân là máu đang cắn vào cổ của người khác, tiếng uống nước ùng ục ùng ục vang lên, cảnh tượng khiến cho người ta lông tóc dựng đứng lạnh đến tận xương.
.
Về tới chỗ của hai người Du, Trương, Hướng Nhật vừa thấy được nhân viên gác cổng người Ấn Độ nói sành tiếng Trung kia liền hỏi:
- Ông chủ của các người có ở đây không?
Nhân viên gác cổng người Ấn Độ thấy người đến là Hướng Nhật, khẩn trương cung kính trả lời:
- Thật là không đúng lúc, Hướng tiên sinh, ông chủ ta vừa có chuyện đi ra ngoài.
- Ra ngoài?
Hướng Nhật nhíu mày, như vậy xem ra mình tới có phần không khéo.
- Biết đi đâu không?
- Cái này.ông chủ không nói.
Nhân viên gác cổng người Ấn Độ vẻ mặt có chút khó xử, lại nói:
- Hướng tiên sinh muốn vào nhà ngồi chút không? Ông chủ có dặn dò, nếu như Hướng tiên sinh có yêu cầu gì, có thể nói cho chúng ta biết.
- Không cần, ông chủ các người đã không có nhà, vậy ta đi đây.
Hướng Nhật lắc đầu, quay người đi được vài bước, chợt nhớ tới cái gì, lại quay trở lại:
- Được rồi, ta đưa số điện thoại của ta cho ngươi, nếu như ông chủ các ngươi gặp phải chuyện phiền toái gì thì nhớ gọi điện thoại báo cho ta.
- Còn chuyện ta cho ngươi số điện thoại, không được nói cho ông chủ ngươi biết, hiểu chưa?
- Dạ, ta biết rồi, Hướng tiên sinh.
Nhân viên gác cổng người Ấn Độ lấy điện thoại ra ghi lại số điện thoại của Hướng Nhật, cho dù không rõ vị khách quý của ông chủ tại sao lại làm thần bí như vậy, nhưng hắn hiểu rõ đây là vì tốt cho ông chủ.
Hướng Nhật cũng rõ ràng tính nết của hai người Du, Trương, cho dù có đại phiền toái gì thì cũng không để cho một "người ngoài" như hắn nhúng tay vào, sau khi trò chuyện với Lâm lão bản, Hướng Nhật biết phiền toái lần này chính là Trần gia. còn khó chơi hơn là Trương gia, lo lắng hai người không thể giải quyết ổn thỏa, cho nên muốn để lại số điện thoại cho nhân viên gác cổng người Ấn Độ này để phòng khi có rắc rối xảy ra.
Nhân viên gác cổng người Ấn Độ là người thân cận nhất của hai người Du Trương, có hắn, bất cứ lúc nào Hướng Nhật cũng có thể biết được hoàn cảnh của hai người kia, cho nên Hướng Nhật trong lòng yên tâm hơn rất nhiều.
Bây giờ, điều duy nhất khiến cho hắn không yên tâm chính là để cho nam nhân kia chạy thoát, Hướng Nhật cố kỵ nhất chính là dị năng ẩn thân của đối phương, cái này chính là vũ khí tập kích sắc bén.
Hướng Nhật thì không sợ cho chính mình, sự nhanh nhẹn của bản thân cộng thêm giác quan thứ sáu cực kỳ nhạy cảm có thể cam đoan an toàn cho hắn, nhưng những người bên cạnh của hắn chắc chắn gặp nguy hiểm, không chừng tên kia bất cứ khi nào cũng có thể lén lút trở về.
Từ lúc việc nam nhân mắt lấp lóe điện quang kia lợi dụng con tin uy hiếp thì hắn đã biết tên này chính là loại nhân vật dùng mọi thủ đoạn để đạt được kết quả, loại người như thế là khó đối phó nhất, bởi vì hắn hiểu lợi dùng những thứ đó chính là đả kích lớn nhất đối với tinh thần của đối thủ.
May mắn là hắn vừa bị thương nặng, Hướng Nhật cũng không cần lo lắng sẽ bị quấy rối sớm.
Tuy nhiên phiền toái này cũng phải nhanh chóng giải quyết, Hướng Nhật cũng không muốn khi về nước lại phải mang theo phiền toái này trở về.
Lần nữa trở lại Empire State Building, Hướng Nhật cũng không trở lại trong phòng trọ của khách sạn, mà hắn đi tới tầng 97 vào một công ty, chính là công ty của nữ nhân mê tín Monica.
Dù sao Thư Dĩnh và nữ hoàng đều ở đó, Hướng Nhật cũng muốn tiếp cận để góp vui, nghe xem các nàng rốt cuộc nói chuyện về những hạng mục gì.
Đi vào cửa chính của công ty, đúng lúc gặp cô nữ tiếp tân vừa cúp điện thoại, Hướng Nhật vội vàng tới hỏi:
- Xin cho tôi hỏi một chút.
- Dạ được, tiên sinh, có cái gì ngài cần ta hỗ trợ sao?
Nữ tiếp tân vẫn duy trì tư thế lễ phép bộ dáng tươi cười, trong mắt còn mang một chút kinh ngạc, đoán chừng là do rất ít thấy người phương Đông xuất hiện ở nơi này.
Hướng Nhật hỏi:
- Monica tiểu thư có ở đây không?
Nữ tiếp tân lại càng kinh ngạc thêm, liền hỏi:
- Tiên sinh, ngài có hẹn trước không?
- Không có hẹn trước, tuy nhiên cô có thể gọi điện thoại báo cho nàng, ta gọi là Jack.
Hướng Nhật tự giới thiệu, hắn tin tưởng nữ nhân mê tín Monica biết chính mình đến sẽ không thất lễ, dù sao trong mắt nàng mình chính là loại "pháp sư" thần bí, từng giúp nàng xua đuổi ác ma.
- Vậy ngài chờ một chút.
Nghe Hướng Nhật nói chắc chắn như vậy, với lại bộ dạng còn như là với tiểu thư Monica rất quen thuộc, nữ tiếp tân hơi chần chờ nhưng cũng bắt điện thoại lên, thông báo cho thủ trưởng.
Hướng Nhật đứng đó quan sát hoàn cảnh bốn phía, mặc dù lỗ tai hắn rất thính, nhưng cũng không có ý định nghe lén đối phương nói chuyện.
Một lát sau, nữ tiếp tân để điện thoại xuống, lúc này trong mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên, tuy nhiên vẫn lễ phép mỉm cười:
- Tiên sinh, thủ trưởng mời ngài vào.
- Đã làm phiền cô rồi.
Hướng Nhật nho nhã lễ độ trả lời, đang muốn nhấc chân bước đi, xoay đầu lại nói:
- Xấu hổ quá, ta nên đi như thế nào?
- Ôi, thật xin lỗi.
Ngài từ nơi này đi vào, đi thẳng, sau đó rẽ sang bên trái căn phòng thứ nhất.
Nữ tiếp tân vừa nói vừa lấy ngón tay chỉ chỉ.
Hướng Nhật lịch sự gật đầu cảm ơn, theo phương hướng của nữ tiếp tân chỉ mà đi vào trong.
Rất nhanh, hắn đã đến nơi.
Đây là một gian phòng cao cấp, trên cửa của văn phòng này có chữ chứng tỏ thân phận chủ nhân của công ty.
Cửa cũng không có đóng, cho nên Hướng Nhật rất dễ dàng thấy được bên trong đang có ba nữ nhân ngồi ở bàn trà cười cười nói nói cái chuyện gì, Thư Dĩnh, nữ hoàng cùng với chủ nhân của văn phòng là Monica.
Thấy Hướng Nhật xuất hiện ở cửa, Monica trước hết đón chào, thậm chí còn có chút kinh ngạc vui mừng la lên:
- Jack tiên sinh.
- Cô khỏe chứ tiểu thư Monica.
Hướng Nhật có chút không tự nhiên, chủ yếu là do hắn phát hiện Thư đại tiểu thư ở trong văn phòng đang ném cho hắn một ánh mắt kỳ lạ, vội vàng cùng với Monica duy trì một khoảng cách:
- Không có chuyện gì quấy rầy các người chứ?
- Làm sao có thể? Chúng ta vừa mới thảo luận xong.
Monica rất tự nhiên nói, tuy nhiên dường như ý thức được mình quá mực nhiệt tình, khẩn trương thay đổi đề tài:
- Được rồi, Jack tiên sinh, ngài muốn uống cà phê hay trà?
- Cho ta một ly trà đi, cám ơn.
Monica quay người đi pha trà, Hướng Nhật thì đi đến trước mặt của Thư Dĩnh cùng nữ hoàng.
- Hướng Quỳ, Monica tiểu thư mời chúng ta ngày mai đi dạo chơi đấy.
Đàn ông của mình vừa mới đến gần, Thư Dĩnh liền như không kìm được nói ra.
- Ôi, đi đâu?
Hướng Nhật thuận miệng hỏi, luôn tiện gật đầu với nữ hoàng bên cạnh ra hiệu.
- Nghe nói là công viên rừng rậm của quốc gia, lộ trình cách nơi này đại khái 300 kilomet, nơi đó còn có sư tử Châu Mỹ và hổ Châu Mỹ nữa đấy.
Xem vẻ mặt của Thư Dĩnh rất hưng phấn, hiển nhiên rất có hứng thú với hai loại động vật mà thường ngày chỉ nhìn thấy ở trên TV này.
Hướng Nhật trong lòng chớp động một chút, hẳn sẽ không phải là cái công viên rừng rậm kia chứ? Trong miệng nói ra:
- Vậy cũng tốt lắm a, ta cũng muốn đi xem.
- Được, vậy ngày mai chúng ta cùng nhau đi.
Thư Dĩnh cao chứng vì được theo ý thích nên càng cười tươi như hoa.
Hướng Nhật thì nghĩ tới con sủng vật kia của mình, lúc này, hẳn là đang ở trên vùng thảo nguyên xưng vương xưng bá?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 494: Đi dạo chơi
Chương 494: Đi dạo chơi