Chiêu thức này hiển nhiên là làm cho đám người thanh niên ăn mặc loè loẹt kinh sợ, mà lại càng làm cho thanh niên tóc đuôi ngựa hoảng sợ hơn. Con người này rõ ràng là có thân thủ không thể tưởng tượng nổi, vậy mà trên người còn mang theo loại vũ khí có lực sát thương lớn như vậy.
Ý tưởng của Hướng Nhật đương nhiên là không ai có thể đoán được, tuy nói hắn mang trên mình thực lực cường hãn, nhưng lấy súng ra doạ mấy tên côn đồ cũng là một sự ham mê của hắn.
Hơn nữa với mỗi loại người khác nhau thì sẽ sử dụng các loại thủ đoạn khác nhau.
Nếu chỉ dùng súng chỉ vào Ngô nhị lão bản, phỏng chừng hắn cũng sẽ không quá sợ hãi, dù sao thân là lão đại một bang phái cũng không có khả năng đến súng cũng chưa thấy qua. Nhưng nếu dùng thủ đoạn bạo lực của lưu manh đả kích hắn, Ngô nhị lão bản liền không thể không cầu xin tha thứ. Mà đối phó với đám lưu manh, nếu dùng phương thức đánh nhau thì đối phương đã sớm quen có dùng thủ đoạn hung ác đến đâu cũng vô dụng. Cho nên lúc này phải dùng súng, phương pháp này trực tiếp làm rung động đến tinh thần của đối phương.
Thấy Hướng Nhật vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn mình, thanh niên ăn mặc loè loẹt liên tục lùi về sau, miệng dùng Hàn ngữ liên tục hô:
"Ngươi.ngươi đừng có làm bậy, nơi đây là địa bàn của chúng ta."
Hắn ta cùng đám tiểu đệ đi theo dần dần lùi về sau, bọn chúng đều biết tuy là côn đồ nhưng đối mặt với đại hung khí như súng ngắn thì không có tên nào có can đảm thử dùng thân thể huyết nhục mà đón đỡ. Tuy rằng biết rõ đối phương chỉ có một cây súng ngắn, chỉ có vài viên đạn căn bản là không thể giết hết được tất cả bọn chúng, nhưng tên nào cũng sợ mình thành quỷ không may trúng đạn.
Nghe thanh niên tóc đuôi ngựa phiên dịch, Hướng Nhật đem họng súng nâng lên, nhằm ngay vào thanh niên ăn mặc loè loẹt, thản nhiên cười nói:
"Địa bàn của các ngươi? Thế thì sao? Vẫn là câu nói lúc trước, quỳ xuống xun lỗi vị tiểu thư này, ta sẽ bỏ qua cho các ngươi ".
Thanh niên tóc đuôi ngựa vừa phiên dịch lại ý của Hướng Nhật, thanh niên ăn mặc loè loẹt " bộp bộp " một tiếng lập tức quỳ rạp ngay xuống, nhìn không còn nửa điểm kiêu ngạo, hướng mĩ nữ cảnh sát khóc lóc cầu xin: "Là tôi không đúng, tôi thật đáng chết, cầu xin tiểu thư tha thứ cho tôi." vừa nói vừa khóc rống lên nước mắt nước mũi tèm lem, bộ dáng thật thảm hại.
Hướng Nhật nguyên bản muốn hảo hảo giáo huấn hắn một phen nhưng nhìn bộ dáng yếu đuối ghe tởm của hắn, thì lại không còn cảm thấy hứng thú nữa. Lại nghĩ Ngô nhị lão bản đã bị mình thu thập, đám tiểu nhân vật này tự nhiên sẽ được cảnh sát " chiếu cố ", liền cầm súng thu về, chán ghét vung tay lên quát " Cút ".
Câu này vốn nghe chẳng hề thuận tai nhưng với thanh niên ăn mặc lè loẹt lại giống như được đại xá, liền đứng lên chậy mất, đám tiểu đệ đi theo hắn cũng lập tức giải tán.
"Hướng tiên sinh." bên cạnh thanh niên tóc đuôi ngựa muốn nói gì đó lại thôi. Rõ ràng là không muốn cho đám côn đồ của bang phái đối địch cứ như vậy chạy đi, hơn nữa cúng ngại bọn chúng phát hiện Ngô nhị lão bản cùng hai thủ hạ bị đánh bất tỉnh ở ghế lô lí (ghế lô lí là cái khỉ gì nhỉ), đi tụ tập nhiều hơn thành viên bang phái đến trả thù.
"Để cho chúng đi đi, hiện tại chúng chỉ lo lắng việc chạy trốn của bản thân, làm gì còn lo lắng cho người khác?" Hướng Nhật khinh thường cười cười ngăn thanh niên tóc đuôi ngựa lại. Đối với điểm này của nhân tính, Hướng Nhật quả thật rát thấu triệt, tên thanh niên ăn mặc loè loẹt cùng đám tiểu đệ sớm đã bị doạ sợ vãi tè (chém tí đoạn này không biết dịch thế nào) lấy biểu hiện yếu đuối vừa rồi của đối phương, có thể quay đi mật báo mới là chuyện lạ. Vả lại mật báo thì có làm sao? Chính mình đâu có gì mà phải sợ, đối phó với đám tiểu lâu la cho dù có đến một ngàn hay một vạn tên thì cũng không có gì phải ngại. (chém VKL mỗi thằng nhổ cho bãi nước bọt đủ trôi mẹ về TQ rồi).
Có lẽ cũng nghĩ ra vị Hướng tiên sinh này có thân thủ siêu biến thái nên thanh niên tóc đuôi ngựa cũng không nói gì nữa, hơn nữa trong lòng còn ẩn ẩn hi vọng thanh niên ăn mặc loè loẹt có thể đem theo nhiều người đến nữa, như vậy có thể được chứng kiến thân thủ bất phàm của vị Hướng tiên sing này.
Hướng Nhật cũng không biết đến ý nghĩ trong lòng của thanh niên tóc đuôi ngựa, nhìn về phía mĩ nữ cảnh sát lúc này đang trầm mặc không nói, thấy nàng hốc mắt sưng đỏ, nhất thời có phần ngơ ngác không hiểu, tiến về phía nàng quan tâm hỏi: "Uy, cô không sao chứ? ".
Mĩ nữ cảnh sát không tiếng động lắc đầu, trải qua việc bị bạn trai lừa gạt, hơn nữa là suýt chút nữa bị đối phương ra tay giết chết, sự thật tàn khốc như vậy cho dù có kiên cường đến đâu đi nữa cũng không thể chịu đựng nổi. Tuy nói bị biểu hiện thần kì của Hướng Nhật làm dịu đi rất nhiều, nhưng không phải trong một chốc lát có thể hoàn toàn bình tĩnh lại.
Nhẹ nhàng liếc mắt một cái về phía Hàn Tuấn Tú lúc này đang té ngã ngây ngốc trên mặt đất, lại cảnh giác nhìn thanh niên tóc đuôi ngựa, mĩ nữ cảnh sát tiến đến sát gần Hướng Nhật, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Chuyện kia.ngươi làm tốt chứ?" nàng không dám nói rõ ràng, sợ thanh niên tóc đuôi ngựa bên cạnh nghe thấy.
"Ân, Ngô Thế Tiến vừa mới bị tôi thu thập, bây giờ đang ở trong kia (mịa nguyên văn là ghế lô lí t chả biết cái ghế lô lí nó là cái chi chi). Hướng Nhật cũng thấp giọng đáp lại thuận tay chỉ vào bên trong.
"Ngươi đã giết hắn?" mĩ nữ cảnh sát bỗng nhiên đề cao âm thanh, nhìn Hướng Nhật với ánh mắt giống như cảnh sát đi bắt tội phạm giết người.
Hướng Nhật vội vàng nói: "Tiểu thư à, thu thập không có nghĩa là phải giết chết đối phương, ta chỉ làm cho hắn hôn mê một lát thôi, Còn nữa, thừa dịp hiện tại Ngô Thế Tiến đang hôn mê, ta thấy tốt nhất cô nên vào trong văn phòng của hắn một chuyến. Chứng cứ phạm tội của hắn chắc hẳn là ở bên trong ".
Nghe đến chứng cớ phạm tội mĩ nữ cảnh sát lập tức khôi phục tinh thần, biết việc quan trọng nhất lúc này là thu thập chứng cứ. Có chút do dự chỉ vào Hàn Tuấn Tú đang nằm nhũn ra trên mặt đất: "còn hắn.".
"Giao cho Quyết Ngư " Hướng Nhật chỉ vào thanh niên tóc đuôi ngựa bên cạnh nói rồi rút súng ra đưa cho hắn " Đem tên này giao cho ngươi không vấn đề gì chứ?"
"Không.không thành vấn đề." thanh niên tóc đuôi ngựa kích động đến toàn thân run lên, tuy là một trong những nhân vật lão đại đầu não của một đại hắc bang, nhưng đây là lần đầu tiên được đụng đến súng như thế nào lại không hưng phấn cho được? Vì vậy cũng không để ý đến nội dung cuộc nói chuyện của hai người.
Nhìn thanh niên tóc đuôi ngựa cầm trong tay khẩu Desert Eagle, mĩ nữ cảnh sát há miệng thở dốc, vài lần muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn nhẫn nại không nói.
Hướng Nhật biết nàng muốn nói cái gì, đơn giản là chính nghĩa phát tác, muốn đoạt lại cái hung khí kia. Để tránh nàng ta nói ra điều gì khó xử, liền chặn trước nói luôn: "Đi thôi, tôi cùng cô đi xem ".
Hắn cũng chẳng phải là có lòng hảo tâm giúp đối phương tìm chứng cứ phạm tội của Ngô nhị lão bản, mà là muốn thừa cơ mượn gió bẻ măng kiếm một chút chỗ tốt, vì hắn thấy, đầu não của một cái hắc bang thế nào cũng có một chút gia tài. Lúc này mà không lấy, sớm muộn gì cũng bị cảnh sát Hàn Quốc tịch thu, nếu để tiện nghi cho người khác như vậy chẳng thà chính mình lấy trước.
Mĩ nữ cảnh sát biết lúc này không thích hợp để trở mặt, huống chi đã được thấy qua thân thủ của Hướng Nhật, làm cho nàng cảm nhận rõ sự nguy hiểm của nam nhân này, nếu so với khẩu súng kia không nghi ngờ là có lực sát thương lớn hơn nhiều.
Đối với văn phòng của Ngô Thế Tiến, lúc hai người nghe lén hắn và Hàn Tuấn Tú nói chuyện nên cũng khá rõ ràng, tuy rằng lúc đó chỉ mới là ở bên ngoài, nhưng lúc này ở bên trong muốn tìm đúng nơi cũng không khó.
Cũng không biết là Ngô Thế Tiến quá an tâm về địa bàn của mình hay nguyên bản não của hắn có chút vấn đề, trên đường tới văn phòng của hắn cũng không hề có ai cản trở. Đương nhiên cũng có mấy tên say xỉn xuất hiện, tất nhiên là được Hướng Nhật thuận tay giải quyết - chính là đánh cho hôn mê.
Hai người rất nhanh tìm tới văn phòng, đi vào trong sau khi xác định khung cảnh trong phòng đúng như lúc nhìn từ ngoài cửa sổ, mĩ nữ cảnh sát lúc này nhanh chóng đi vào đến bàn làm việc bắt đàu lục soát tìm chứng cứ.
Hướng Nhật thì ngấm nghía lung tung, từng có một lần kinh nghiệm làm đạo tặc, hắn đối với các vật thể khả nghi khá là mẫn cảm.
Bỗng nhiên ánh mắt dừng lại tại một chỗ, đó là một mặt vách tường, tuy vậy chỗ này cùng với vách tường xung quanh có sự bất đồng, ở trên mặt có mấy núm xoay to nhỏ khác nhau. Nhìn hình dạng ban đầu có thể thấy khá giống với công tắc quạt trần.
Nhưng Hướng Nhật không cho rằng đây là công tắc quạt trần, tuy rằng trong văn phòng có quạt trần nhưng bốn phía xung quanh cái " công tắc " ẩn ẩn đường nét một khung vuông rộng một thước dài hai thước, với hình dạng của một cái két không sai biệt lắm.
"Cảnh quan tiểu thư, cô xem cái này " có phát hiện này, Hướng Nhật nhanh chóng đến gần nơi khả nghi. Mĩ nữ cảnh sát đang lục tung mọi thứ mà không có thu hoạch gì bỗng nhiên nghe Hướng Nhật quát to lập tức ngẩng đàu nhìn lại: "Có phát hiện gì sao?"
"Nhìn kĩ, nơi đó rất giống hình dạng một cái két " Hướng Nhật chỉ tay vào nơi hắn cảm thấy nghi ngờ.
Nghe nam nhân nói vậy mĩ nữ cảnh sát cũng chú ý đến mặt vách tường khả nghi kia, đi tới gần vươn tay gõ gõ, truyền đến là âm thanh thùng thùng nặng nề, ẩn ẩn như là tiếng kim loại.
"Là kim loại " Mĩ nữ cảnh sát hưng phấn kêu to, cầm lấy cây bút máy trên bàn đục xung quanh cái " công tắc ".
Thì ra bề ngoài là sơn cùng màu với vách tường xung quanh, khi vài mảng sơn bong ra thì đã lộ ra hình dạng thật sự của cái " công tắc ".
Quả đúng là công tắc nhunwng không phải công tắc quạt trần mà là.
"Là két bảo hiểm " mĩ nữ cảnh sát run run giọng nói, cái này ai cũng có thể đoán ra, cất dấu kĩ như vậy, khẳng định là vật không tầm thường.
"Để đó cho tôi " Hướng Nhật cũng hiểu, cất giấu kĩ như vậy, vật đáng giá phỏng chừng là không thể thiếu, đòng thời cũng nói lên rằng không có mật mã thì sẽ không thể mở được tủ sắt này. Nhưng đối với Hướng Nhật thì lại quá dễ dàng, đó là trực tiếp dùng bạo lực mở ra.
Chờ cho mĩ nữ cảnh sát lùi sang bên cạnh Hướng Nhật mới mở ra năm ngón tay, ở xung quanh chốt mở dụng sức một chút, tủ sắt cứ như đậu hũ bình thường bị nắm một cái mà thủng một lỗ to.
Đối với các hành động phi nhân loại của Hướng Nhật, mĩ nữ cảnh sát sớm đã quen. Nhưng nhớ ra hợp tác cùng mình là một tên tội phạm, sợ đối phương sẽ lấy đi vật trọng yếu, vội vàng giành trước thò tay vào két, đem vật ở bên trong ra thì ra là một tập tư liệu dày.
Hướng Nhật không khỏi thất vọng, bởi hắn đã rõ ràng trừ bỏ một ít tư liệu ra bên trong cũng không còn gì đáng giá. Mà hiện tại nếu tập tư liệu trong tay mĩ nữ cảnh sát kia có vô cùng đáng gía đi nữa, lẽ nào lại ra tay cướp đoạt? Hướng Nhật thầm than thở, xem ra đi chuyến này là làm không công rồi.
"Này, đó là cái gì vậy?" nhìn tập tư liệu hoàn toàn là tiếng Hàn, cho dù có nhìn ra vài dãy số nhưng cũng không phát hiện ra điều gì có ích, Hướng Nhật tò mò hỏi.
"Tất cả đều là bằng chứng phạm tội của Ngô Thế Tiến bao gồm buôn lậu, buôn ma tuý, buôn người.cũng đủ cho hắn lĩnh án vài trăm năm, còn có." Nói tới đây bỗng nhiên ngừng lại gắt gao nhìn Hướng Nhật hỏi: "Ngươi đang cùng Ngô Thế Vinh hợp tác đúng không?"
"Ngô Thế Vinh? Ý cô là ca ca của Ngô Thế Tiến? Hướng Nhật từ sự giống nhau của hai cái tên àm đoán ra quan hệ huyết thống của hai người.
Mĩ nữ cảnh sát khẽ gật đầu, tuỳ ý rút ra một ít tư liệu quơ quơ trước mặt Hướng Nhật: "Đây chính là chứng cớ phạm tội của Ngô Thế Vinh"
Hướng Nhật trong lòng chợt đọng hỏi: "Cô muốn đem nó giao cho tôi"
"Nằm mơ " Mĩ nữ cảnh sát nhanh tay thu tập tư liệu về, ý tứ cảnh cáo nói: "Ta khuyên ngươi tốt nhất là cách xa Ngô Thế Vinh ra một chút, bằng không sẽ bị liên luỵ oan uổng. Còn nữa, đem thứ ngươi lần này mang tới Hàn Quốc ra đây, như vậy ta sẽ giúp ngươi thoát tội.ngươi, ngươi cười cái gì?"
"Cô tưởng ta thật sự ngốc đến độ dễ dàng tin tưởng cô sao?" Hướng Nhật thật sự không thể nín cười, cô nàng này quá đáng yêu rồi, lại muốn dùng kĩ xảo này để lừa mình. Hắn không tin đối phương có cái gì mà Chứng Cứ phạm tội của Ngô đại lão bản, phỏng chừng là thấy mình không biết chữ Hàn nên bày kế hù doạ mình. Vả lại nếu thật sự là có chứng cứ thì cũng chỉ là chút râu ria mà thôi, bằng không với tâm tính hận không thể giết Ngô đại lão bản để trả thù của Ngô nhị lão bản, có lí nào lại đem cất dấu mà không nộp cho cảnh sát?
Mĩ nữ cảnh sát hận đến nghiến răng, xem ra bị đối phương đoán ra ý đồ nên có chút thẹn quá hoá giận nói " Ngươi tốt nhất hãy hợp tác với ta bằng không ta sẽ bắt ngươi tới cảnh cục."
"Này này, cô uy hiếp tôi đấy à, đừng quên nếu tôi không giúp cô, thì không thể nào tìm ra đám chứng cớ này? Huống chi." nói tới đây Hướng Nhật cười cười bí ẩn " Chúng ta tối hôm qua không phải là cùng nhau vô cùng khoái trá sao?" Gã cố tính nhấn mạnh chữ " khoái trá ".
Mĩ nữ cảnh sát đỏ mặt lên, đó là vì nàng muốn chọc tức Hàn Tuấn Tú nên mới nói như vậy, hiện tại nghe nói như vậy đã muốn lập tức phát tác.
Hướng Nhật ho nhẹ một tiếng cũng không đợi cho đối phương có hành động, nghiêm mặt nói: "Đúng rồi, là muốn hỏi cô chút chuyện có vẻ là hơi riêng tư một chút ".
Nhìn bộ dáng nghiêm túc của nam nhân trước mặt mĩ nữ cảnh sát cũng không biết đối phương muốn hỏi gì, nhưng khuôn mặt đã dịu đi rất nhiều nói: "Ngươi muốn hỏi cái gì? ".
"Ách, là.cô từng phẫu thuật thẩm mĩ phải không?" Hướng Nhật nhìn thẳng vào mĩ nữ cảnh sát, làn da thật bóng loáng, ngũ quan cân đối không hề có dấu vết dao kéo.
"Ngươi đi chết đi " mĩ nữ cảnh sát hung tợn đá về phía Hướng Nhật nhưng hắn sớm đã thuấn di đi ra khỏi phòng, lưu lại khuôn mặt cuồng bạo không chỗ phát tiết của mĩ nữ cảnh sát.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 557: Cô từng phẫu thuật thẩm mĩ phải không?
Chương 557: Cô từng phẫu thuật thẩm mĩ phải không?