- Ngươi không biết 'Mật Giả'?
Thấy trên mặt Hướng Nhật có chút kinh ngạc, bạch mã vương tử nhìn Hướng Nhật, khuôn mặt lại tỏ ra không thể nào tin nổi, dường như việc Hướng Nhật không biết "Mật Giả" là hết sức báng bổ.
- Lạ lắm sao?
Hướng Nhật khinh khỉnh nói, từ giọng điệu của đối phương hắn đã sớm nghe ra được gã trai bao rất kiêu hãnh vì thân phận "Mật Giả", đây vẫn luôn là điều làm hắn thấy khó chịu nhất.
- Thật ra ta là Dị năng giả.
- Không thể nào!
Lời Hướng Nhật vừa nói ra khỏi miệng, bạch mã vương tử lập tức cau có bác bỏ, mật giả sao có thể bị một dị năng giả đánh bại dễ dàng như vậy, nói thế nào hắn cũng không tin, cũng quyết không chấp nhận thần thoại mà hắn tôn sùng từ nhỏ bị sụp đổ cái rầm.
- Lúc giao thủ với ngươi, ta đã cảm nhận được, lực lượng trong cơ thể ngươi chắc chắn là lực lượng của 'Mật giả'.
- 'Mật giả' cũng có lĩnh vực sao?
Hướng Nhật vừa nói vừa phát động lĩnh vực, trói chặt bạch mã vương tử đang có tinh thần hưng phấn rõ rệt.
- Đây là.
Bạch mã vương tử bỗng nhiên biến sắc, hắn phát hiện toàn thân không thể nhúc nhích được. Nếu như nói trước đó hắn chẳng qua chỉ e ngại lực lượng của Hướng Nhật mạnh hơn hắn nhiều, vậy thì bây giờ là hoàn toàn kính sợ. Trong truyền thuyết, lực lượng của Mật giả khi đạt tới tối cao là có thể sử dụng được kỹ năng khống chế hoàn toàn thân thể người khác. Mà theo hắn được biết, chỉ có một người có kỹ năng ấy, nhưng chắc chắn không thể sử dụng nhẹ nhàng như gã thanh niên trông chẳng có chút sức uy hiếp gì trước mặt.
Nhìn vẻ mặt kinh hãi của bạch mã vương tử, Hướng Nhật cho là mình thi triển lĩnh vực của "Dị năng giả" nên mới làm đối phương biến sắc, lúc này cũng mặc kệ đối phương, nhìn về phía hai gã gia súc trên giường bệnh, nói:
- Xử lý thằng cặn bã này thế nào đây?
- Khục khục.
Tinh Tinh cười dâm đãng, ánh mắt âm hiểm nhìn bạch mã vương tử, đột nhiên quay sang Hướng Nhật, làm động tác cắt cổ.
Bạch mã vương tử vừa tỉnh táo lại từ trạng thái kính sợ, nhìn thấy động tác này, nhất thời sợ đến nỗi toàn thân run cầm cập, sắc mặt không nhịn được trở nên tái nhợt, lúc trước đúng là hắn không hề lo lắng cho sự an toàn tính mạng của mình, dù sao hắn còn có lá bài tối hậu để bảo vệ tính mạng. Nhưng sau khi chứng kiến lực lượng "Lĩnh vực" của Hướng Nhật, hắn không sợ không được, nếu như đối phương giết mình ở chỗ này, cho dù người trong gia tộc có biết, chỉ sợ cũng không vì mình mà tùy tiện đắc tội với một Mật giả hùng mạnh.
- Ông xã Sở Sở, anh có thể bỏ qua cho hắn hay không?
Trầm Bội Bội cũng thấy sợ hãi khi thấy động tác cắt cổ của Tinh Tinh, nàng biết động tác này có ý nghĩa gì, là người từng tận mắt chứng kiến quá trình Hướng Nhật cứu mình khỏi tay Hôi Hùng, đương nhiên nàng biết rõ một điều, đối với Hướng Nhật mà nói, giết một người hình như cũng không phải vấn đề gì to tát.
- Bỏ qua cho hắn?
Hướng Nhật nhíu nhíu mày, nhớ lúc mới gặp, dù đi chung với gã trai bao kia nhưng vẻ mặt cô nàng này rất không tình nguyện, sao bây giờ lại xin tha cho hắn? Hướng Nhật lạnh nhạt liếc nàng:
- Nói như vậy, cô còn muốn cặp với thằng cặn bã này?
- Không phải, tôi.
Trầm Bội bội liền khẩn trương, định giải thích gì đó.
Bạch mã vương tử bên canh dường như tìm thấy ánh sáng cuối đường hầm, vội xen miệng vào:
- Chỉ cần thả ta ra, ta bảo đảm sau này không đụng đến cô ta.Không, trước đó ta cũng chưa chạm qua cô ta.
Đã đến nước này thì còn hơi sức đâu mà cua gái nữa, mặc dù cô nàng có vóc người rất cao như Trầm Bội Bội quả thật hết sức mê người, nhưng so với cái mạng nhỏ của mình, hiển nhiên cái mạng quan trọng hơn nhiều.
Trầm Bội Bội khổ sở không nói gì thêm, tiếp tục cúi đầu.
Hướng Nhật có chút khó hiểu, còn nhớ ngày trước cô nàng Trầm Bội Bội này rất hoạt bát, sao mới bị mình giả quỷ dọa một lần đã biến tính thế này?
Nhưng bây giờ không phải là thời điểm truy cứu vấn đề này, mấu chốt chính là xử lý gã trai bao bên cạnh như thế nào, Hướng Nhật nhìn hắn cười lạnh:
- Thả ngươi? Thế những gì ngươi nợ hai vị bằng hữu của ta tính thế nào đây?
- Ta hiểu!
Bạch mã vương tử gật đầu, trong mắt lộ ra vẻ quyết tâm. Tay trái nắm lại, nện mấy đấm lên ngực của mình, mỗi một đấm cũng khiến cho hắn phun ra một ngụm lớn máu tươi, nhưng ngoại trừ tiếng hự đau đớn mỗi lần, khuôn mặt căn bản nhìn không ra vẻ khác lạ gì, cứ như những búng máu tươi kia là nước sôi miễn phí không bằng. Mà thế còn chưa hết, hắn giơ lên cái cánh tay phải có bàn tay đã bị Hướng Nhật vặn cho biến hình, sau đó dùng tay trái chém mạnh xuống. "Rắc" một tiếng, cánh tay phải lập tức gấp khúc theo một cách bất quy tắc, hiển nhiên là đã bị gãy.
Hành động ấy khiến cho cả đám ở trong phòng bệnh thấy mà rùng mình, người tàn nhẫn thì thấy nhiều rồi, dám tàn nhẫn với người khác không nói làm gì, nhưng người tàn nhẫn với chính mình, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Với nhãn quang của Hướng Nhật, đương nhiên có thể thấy đối phương không phải làm bộ, mà thực sự tự ngược đãi bản thân.
- Con thỏ, anh xem thế nào?
Hướng Nhật quay sang ông anh vợ bảnh bao bị băng bó như xác ướp trên giường bệnh, ý là để cho hắn quyết định.
- Không sao cả.
Sở Từ liếc nhìn đoạn cánh tay gấp khúc một cách bất qua tắc của bạch mã vương tử, trong mắt lóe lên một tia kỳ di, không hiểu có ý tứ gì, giống như là giải thoát, mà dường như lại giống một loại khoái cảm sau khi trả được thù.
- Đa tạ.
Nghe Sở Từ nói như vậy, bạch mã vương tử lập tức minh bạch, đối phương đã bỏ qua chuyện này. Trong lòng mặc dù cảm thấy có chút ủy khuất, những cũng không cảm thấy khó tiếp nhận lắm. Mặc dù trước kia gặp phải người bình thường như thế này, đến một thì đánh chết một, căn bản không ai dám tìm đến gây sự với hắn, nhưng đối phương có một bằng hữu kinh khủng như vậy thì lại là chuyện khác rồi, cúi đầu một chút cũng có thể tự chấp nhận được.
- Này, sao lại không nghe ý kiến của tao?
Tinh Tinh ở một bên bất mãn nói, chỉ vậy mà đã thả gã trai bao kia sao? Mình hình như còn chưa đóng góp ý kiến xây dựng gì mà? Điều này làm cho hắn có cảm giác hai gã gia súc kia đã coi hắn như không khí.
Hướng Nhật liếc xéo hắn, bĩu môi:
- Chờ lúc nào người bị thương nặng hơn Con thỏ, ngươi cũng có thể tự mình làm chủ.
- F*ck!
Tinh Tinh giơ lên cánh tay không bị bó bột, hung hăng vung một quyền thị uy về phía Hướng Nhật, nhưng cũng chỉ có thể làm được đến thế, chung quy không thể vì muốn làm chủ lần này mà mình phải tự làm khổ mình như gã trai bao đằng kia, hơn nữa còn phải ngược đãi mình sao cho thương thế nghiêm trọng hơn con thỏ, điều này sao có thể được.
Bạch mã vương tử giống như được đại xá, căn bản không dám đánh tiếng với Trầm Bội Bội, ôm cánh tay phải, vội vàng chuẩn bị đi ra cửa.
Lúc này, vừa hay cửa phòng săn sóc đặc biệt mở ra, đi vào là một đám tuyệt sắc mỹ nữ, phải có đến 6, 7 người. Dẫn đầu chính là Sở Sở, sau đó là Thiết Uyển, Thạch Thanh, An Tâm, Liễu Y Y, Anna cùng Phạm Thải Hồng.
- Hướng Quỳ.
Sở Sở vừa thấy Hướng Nhật, ánh mắt liền sáng ngời, ngay cả bạch mã vương tử cạnh cửa đang ôm cánh tay và tỏ ra đau đến xanh mặt cùng Trầm Bội Bội trang điểm rất đậm cạnh đó cũng đều bị nàng trực tiếp bỏ qua, ở trong mắt của nàng, dường như toàn bộ cả thế giới chỉ có một người.
- Mấy cô cũng tới?
Thật ra thì ngay từ lúc để tiểu hộ sĩ gọi điện thoại cho Sở Sở, Hướng Nhật đã đoán được Sở Sở sau khi nghe nhất định sẽ chạy tới, chẳng qua hắn không ngờ là đến cả một đám, hơn nữa trong đó còn có hai cô nàng không có hảo cảm gì với hắn. Phạm Thải Hồng lẫn trong đám người đang nhe răng trợn mắt với hắn, mà Anna - nữ bộc trong ba năm nữa - mặt lại không đổi sắc, hai cô nàng này vốn là đến chọc tức hắn đây mà.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 597: Đến chọc tức
Chương 597: Đến chọc tức