Trong ga-ra, tuy rằng cửa sát đóng nhưng bên trong thắp đèn dầu sáng như ban ngày.
Một đôi nam nữ ngồi trên chiếu, nam khoảng chừng bốn mươi tuổi, thoạt nhìn cũng là kẻ dạn dày sương gió, vẻ mặt kiên nghị, quả cảm vừa nhìn là biết thuộc loại nhân vật liều lĩnh. Chẳng qua lúc này hai mắt hắn lờ mờ, vẻ mặt u uất, sự nhạy bén của hắn cũng đã giảm đi không ít.
Nữ thì ngoài ba mươi, tuy rằng đã có tuổi nhưng vẫn rất xinh đẹp, da trắng như tuyết, lúc trẻ tuổi chắc hẳn là vô số kẻ sẵn sàng chết dưới váy mỹ nhân này. Chẳng qua lúc này vẻ mặt cũng khổ sở y như người đàn ông kia.
"Nhân Đống, chúng ta sẽ chết ở đây sao?" người phụ nữ xinh đẹp nhìn chồng mình khẽ hỏi.
"Đừng nói lung tung, chúng ta sẽ không sao đâu" người đàn ông nhìn vợ mình, siết chặt bờ vài nàng, giọng khuyên bảo tràn ngập tự tin.
Chẳng qua dường như người vợ không nghe được, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sơ:
"Những kẻ đó giết người không chớp mắt, em sợ con gái chúng ta."
"Yên tâm đi, con gái chúng ta sẽ không sao, nhiều ngày không có tin tức gì của chúng ta, khẳng định sẽ có người tới tìm, khi đã cảm thấy nghi ngờ sẽ báo cảnh sát" ánh mắt người đàn ông chán nản nhìn lên trần nhà, thực ra hắn biết tỷ lệ này quá nhỏ bé.
"Anh thực sự muốn đem tất cả quyền sở hữu sản nghiệp chuyển cho kẻ đó?" biết không nên nói về chuyện kia, người phụ nữ liền đổi đề tài.
"Nếu có thể đảm bảo an toàn cho cả nhà chúng ta, cho dù làm lại từ đầu cũng có sao?" người đàn ông thở dài, hắn cũng nghĩ như vậy, tiền chẳng qua chỉ là vật ngoài thân, chỉ cần giữ được núi xanh, sợ gì không có củi đốt. Với thực lực của hắn, cho dù không có tài sản nhưng vẫn kiếm được công việc tốt, đủ để cho cả nhà sống no ấm.
"Nhân Đống." người phụ nữ xinh đẹp nghe chồng nói cực kì cảm động, phải biết rằng đó là gia sản cực lớn làm người ta khó thể nào tưởng tượng được, ban đầu nàng chỉ là một người con gái bình thường, lên làm chức lớn một chút mới hiểu rõ mị lực của tiền bạc, biết rằng tài sản khổng lồ như vậy không phải ai cũng bỏ được, coi như cha con cũng có thể giết lẫn nhau. Vậy mà chồng mình vì con gái mà sẵn sàng từ bỏ, điều này làm cho nàng cảm động muốn khóc. Đáng tiếc hiện giờ không phải lúc, nếu không nàng nhất định dùng thân báo đáp chồng mình thật tốt. ( thích nhể)
"Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều, nhất định sẽ có người tới cứu chúng ta" người đàn ông ôm chặt vợ mình, hắn không biết có thể ôm bao lâu, thời gian có hạn nên hắn muốn nhớ kĩ mùi hương đặc biệt của vợ mình.
Hai người ôm nhau thật chặt, dường như hai thân thể đã hòa làm một vậy.
Lúc này, cửa nhà xe đột nhiên mở ra, cho đến lúc cao hơn đầu người mới dừng lại. Sau đó hai bóng người cao lớn đi đến, sau khi vào liền ấn nút điều khiển khóa cửa lại.
"Các người muốn làm gì?" người đàn ông che trước vợ mình, ngang nhiên nhìn hai bóng người càng lúc càng gần, trong lòng mờ hồ cảm thấy bất an.
"Tang tiên sinh, chúng tôi không có ác ý, là ông chủ sai chúng tôi tới hỏi một câu, lúc nào ông đem Tang thị tập đoàn chuyển giao sang tên người chúng tôi chỉ định kia?"
Hai kẻ bước vào là sinh đôi, cao hơn 1m9, bên trái là âu phục kẻ sọc, bên trái mặc âu phục màu xám tro, nếu không phải bề ngoài khác nhau, có lẽ ông chủ chúng cũng chẳng phân biệt nổi ai với ai.
"Ta nói là ta đáp ứng các ngươi, nhưng nhất định phải đảm bảo an toàn cả nhà ta" Tang Nhân Đống cũng không ngu, hắn biết nếu sớm đem quyền sở hữu tập đoàn Tang thị chuyển qua, vậy thì ba người nhà họ Tang cũng sớm tiêu đời.
"Đương nhiên, ông chủ chúng tôi rất nhân từ, ông ấy cũng không phải kẻ thích giết người, chẳng qua có phải là ông nên đẩy nhanh tiến độ một chút? Nếu không nhanh mà nói.ông chủ chúng tôi cũng không phải người nhẫn nại, chẳng lẽ ông thực sự muốn con gái của ông thiếu một cái tay hay một bên tai mới có thể nhanh chóng?"
Gã mặc áo xám tro uy hiếp.
Người phụ nữ xinh đẹp ở bên cả kinh, kéo tay chồng mình nói:
"Không thể, đừng mà, Nhân Đống mau đồng ý với họ, con gái chúng ta."
"Xem ra vẫn là bà hiểu chuyện."
Gã mặc âu phục kẻ sọc nhìn mỹ nữ với ánh mắt dâm tà, miệng thì thầm:
"Chẳng qua cũng phải nói, phụ nữ có tuổi mà giữ sắc tốt như vậy nhất định là có bí quyết chứ? Hay là chúng tôi kiểm tra một chút?"
"Đừng tới đây, cút ngay." người phụ nữ xinh đẹp sợ hãi trốn sau lưng chồng mình.
"Đừng đụng vào vợ ta!" Tang Nhân Đống không biết lấy dũng khí từ đâu, đứng thẳng lên giằng co với kẻ cao hơn hắn hơn nửa cái đầu.
Gã mặc đồ tây đẩy Tang Nhân Đống ra, miệng hùng hổ nói:
"Tang lão đầu, cút ngay, lão tử vừa mắt vợ ngươi là vinh hạnh của ả, đừng tự rước phiền phức!"
Tang Nhân Đống bị đẩy lảo đảo ngã xuống đất, hai mắt đỏ gằn lên hét lớn:
"Nếu các ngươi dám đụng vào vợ ta, dù ta có chết cũng không đem tài sản chuyển cho các ngươi!"
"Ha ha ha." gã mặc đồ tây cười phá lên
"Tang lão đầu, ngươi quên mất chúng ta còn có con gái ngươi, chỉ cần ông chủ chúng ta cưới con gái ông, sau đó ả bị bệnh mà chết, ông nói tài sản còn là của ông sao?"
"Cút ngay, đừng đụng vào ta" gã mặc áo xám tro đã túm được mắt cá chân người phụ nữ kia, không quan tâm nàng giãy dụa mà mạnh mẽ kéo nàng vào ngực mình.
Tang Nhân Đống trừng mắt đứng dậy, lao đến ngăn cản gã mặc áo xám tro, nhưng lại bị kẻ bên cạnh đánh ngã, đau đớn cuộn tròn như con tôm trên mặt đất, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai tên súc sinh đè ngã vợ mình xuống đất.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, bởi vì cửa sát nên truyền đến những tiếng "Rầm rầm rầm" vô cùng điếc tai.
"Gõ gõ cái gì, sẽ đến phiên các ngươi, gấp cái gì!" gã mặc đồ tây vẫn không buông người phụ nữ ra, đứng lên quát vọng ra ngoài.
Chẳng qua ngoài cửa vẫn không ngừng truyền tới tiếng gõ, dường như kẻ bên ngoài điếc tai rồi. Gã mặc đồ tây đen thầm mắng, không nhịn được đi tới bên tường ấn núi mở cửa. Dù sao anh em chúng cũng hưởng đầu tiên, sau đó mới đến phần mấy tên ở ngoài kia.
Cửa sắt chậm rãi nâng lên, đã thấy một cặp chân, gã mặc âu phục đen sửng sốt, chuyện gì thế, phía ngoài chỉ có một người? Chỉ một tên mà dám đến kiếm ăn của bọn chúng? Ai cũng biết anh em chúng ghét nhất bị người bên cạnh quấy rầy, ban đầy còn tưởng cả bọn đi chung mới có gan đến đây, ai ngờ chỉ có một tện không sợ chết.
Nghĩ tới đây, trên mặt gã mặc âu phục đen hiện lên vẻ thú tính dữ tợn.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 642: Nhà để xe
Chương 642: Nhà để xe