Cô nàng bốn mắt khiếp sợ, nhưng vẫn dán chặt vào thân thể Hướng Nhật, chưa để nàng cẩn thận suy nghĩ xem chuyện gì xảy ra thì hai người đã hạ cánh, cảm giác trái tim loạn nhịp làm cô nàng cảm thấy khó thở.
"Tốt rồi, xem bên kia là ai?" Hướng Nhật buông nàng ra, chỉ chỉ về phía vợ chồng họ Tang.
"Âm Âm"
Cô nàng bốn mắt còn chưa kịp thở lấy hơi đã thấy một người phụ nữ quần áo tả tơi nhào tới phía nàng.
"Mẹ!"
Nhìn thấy mẹ của mình, cô nàng bốn mắt liền chạy tới nhào vào lòng đối phương khóc hu hu, hiển nhiên mấy ngài nay nàng trải qua áp lực cực lớn, khi nhìn thấy người thân thì nàng hoàn toàn thả lỏng mà bộc phát cảm xúc.
"Âm Âm, con không sao chứ?" cô nàng bốn mắt ngẩng đầu nhìn mẹ mình, hai mắt đỏ hoe, chẳng qua vừa nhìn thấy cha mình liền khóc nức nở, hiển nhiên vô cùng kích động.
"Cha mẹ không sao, đều nhờ bạn học của con"
Tang Nhân Đống chỉ chỉ Hướng Nhật, trong giọng nói tỏ rõ sự cảm kích, ông cũng không có thói quen hành động cảm kích trước như vậy trước mặt người khác, nhưng như vậy cũng đã gián tiếp nói ra.
"Cảm ơn bạn, Hướng Quỳ"
Bắt đầu kiếm soát được cảm xúc của mình, cô nàng bốn mắt thoát khỏi vòng tay của mẹ mình, nặng nề khom người trước Hướng Nhật.
"Đừng khách khí, mọi người đi trước đi, việc còn lại giao cho tôi. Chẳng qua, có thể làm phiền mọi người đừng báo cảnh sát vội, tôi còn việc cần làm"
Hướng Nhật còn chưa tìm tên Phương nhị thiếu gia kia tính sổ, hiển nhiên sẽ không rời đi cùng nhà họ Tang, chỉ chờ họ lên xe hắn sẽ quay lại bắt đầu một hồi huyết tinh.
"Tùy ý cậu"
Đối với yêu cầu của Hướng Nhật, Tang Nhân Đống cũng không phản đối, kỳ thực khi Hướng Nhật giết người hắn cũng đã quyết định, báo cảnh sát vẫn phải làm nhưng việc về Hướng Nhật hắn sẽ giấu kĩ.
Không chỉ bới Hướng Nhật cứu cả nhà hắn, mà bởi đối phương tìm con gái mình mà tới, nếu mà truy ra khẳng định con gái cũng không thoát được trách nhiệm.
"Hướng đồng học, bạn không đi cùng chúng tôi sao?"
Tang Âm có chút lo lắng nhìn Hướng Nhật, sự lợi hại của những kẻ kia nàng đã thấy, cũng không muốn muốn chuyện gì xảy ra với Hướng Nhật.
Hướng Nhật cười cười:
"Tang Âm đồng học, mọi người đi trước đi, tôi không sao đâu"
Vừa dứt lời, đột nhiên bên trái truyền đến âm thanh:
"Còn muốn chạy? Tất cả đứng đó cho ta"
Chỉ thấy một tên thanh niên nho nhã bước ra từ góc hoa viên của biệt thự, dường như mới ở ngoài về, trong tay còn cầm cái túi gì đó. Đại khái tầm 24, 25 tuổi, thân thể không mấy cường tráng, nhưng ánh mắt rất sắc bén, toàn thân tỏa ra sát khí nồng đậm, dường như đã giết không ít người.
Hướng Nhật thấy gã đeo kính thì nhíu mày, bước lên chắn trước ba người nhà họ Tang, mà ba người kia thì sợ đến mặt cắt không còn giọt máu.
Dường như họ biết rõ gã thanh niên nho nhã này, lúc trước chính là hắn ra ra tay trước, rất nhanh liền làm đầu bạn của Tang Nhân Đống quay ngược ra sau lưng, hình ảnh khủng bố này bọn họ tuyệt đối không muốn thấy.
"Xem ra là ngươi cứu bọn chúng?"
Gã thanh niên cũng không thèm nhìn dám người họ Tang, có lẽ hắn thấy họ cũng chỉ là những con kiến, chỉ người trẻ tuổi nhìn không có mấy uy hiếp kia mới là người đáng để hắn chú ý.
Dù sao đối phương có thể dễ dàng vào trong cứu ba người họ Tang khẳng định không phải người bình thường, chỉ không rõ kẻ này là "đồng loại" hay "dị năng giả"
"Là lão nhị Phương gia mới mày tới?"
Hướng Nhật không trả lời, nhìn trên người tên thanh niên này hắn cảm thấy gì đó rất quen, dường như trước đó đã gặp không lâu. Chẳng qua hắn chẳng thể nào nhớ ra, bởi vừa nhìn thấy đối phương, còn cả sát khí toàn thân nồng đậm kia nữa, căn bản không thể nào quên.
"Ngươi là ai?" thanh niên nho nhã biến sắc, hắn không ngờ đối phương biết ông chủ mình là ai. Việc này lắm hắn cẩn thận hơn rất nhiều, nếu chỉ là một kẻ qua đường, vậy thì quá tốt, nhưng nếu đối phương cố tình đến thì quả thực không ổn.
Dù sao việc này liên quan vô cùng lớn, dù bọn hắn là ngoại tộc phỏng chừng cũng không có kết cục gì tốt, mà Phương gia chắc chắn sắp xảy ra tai họa.
"Tao là ai không quan trọng"
Hướng Nhật cảm thấy những lời này rất bí hiểm, chẳng qua nói ra cũng có tư vị như mèo vờn chuột vậy.
"Quan trọng là.tao biết mày là ai. Hơn nữa ta còn có thể nói cho màyi, đám chúng mày sẽ có kết cục cực kì bi thảm"
Kết cục đương nhiên bi thảm, Hướng Nhật sẽ đòi lại công bằng cho Hác Tiện Văn, còn cả công đạo cho những người đã chết trong căn phòng đã bốc mùi kia.
"Nếu biết chúng ta là ai, vậy ngươi đừng mong rời đi. Kết cục bi thảm nhất cuối cùng thuộc về ai, ta nghĩ rất nhanh sẽ rõ thôi"
Tên thanh niên nho nhã mắt lóe lên hàn quang, đột nhiên há mồm hô to:
"Lão đại, lão tam, lão tứ, lão ngũ, có kẻ đến phá"
Âm thanh rất to truyền khắp căn biệt thự, rất nhanh thu hút sự chú ý của người ở trong, vì giây sau liền có năm thân ảnh lao đến, trong nháy mắt đứng trước mặt Hướng Nhật, tốc độ tạo thành hư ảnh quả nhiên nhanh kinh người.
Năm tên chạy ra sau, chẳng qua năm kẻ này tốc độ không đồng đều, cũng chỉ là tốc độ của người thường, mà trong đó có kẻ Hướng Nhật muốn tìm, chính là Phương nhị thiếu gia.
Thằng nhóc này miệng còn đang ngậm xì gà, nhìn chiều dài có lẽ mới châm lửa hút không lâu. Chẳng qua nhìn thấy Hướng Nhật thì sắc mặt đại biến, ngay cả điều xì gà đang cắm cũng rơi khỏi miệng.
Lực chú ý của Hướng Nhật chủ yếu đặt lên người năm tên xuất hiện nhanh nhất, bởi chúng mới là mục tiêu chủ yếu, bên cạnh là người thường thì coi như bỏ qua, mà làm Hướng Nhật ngạc nhiên cùng hối hận là, trong năm kẻ đó có một người quen, kẻ đó cánh tay băng bó, rõ ràng là mới bị thương không nhẹ, hắn chính là kẻ đánh tinh tinh cùng ông anh vợ nhập viên mà tối qua hắn hung hăng giáo huấn.
Thằng nhóc này cũng sợ hãi run rẩy, rõ ràng cũng nhận ra mình, vẻ mặt sợ hãi, thân thể cũng len lén lùi ra sau. Đại khái là tối qua hắn cũng được khắc sâu kí ức ma quỷ cả đời khó quên. Chỉ là hắn không thể tưởng tượng, vốn tưởng rằng có thể gặp được kẻ cường hãn là mật giả đại tông sư, không ngờ rằng.lại gặp kẻ chết tiệt kia. Thật sự là cùng đường rồi. Chẳng lẽ cái mạng nhỏ của mình đến đây là hết?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 645: Mạt lộ
Chương 645: Mạt lộ