"Tiểu Tống, em có thể cho anh biết tại sao lại phải làm như vậy? Chẳng lẽ chỉ vì nói với Trứu Văn Tĩnh em là bạn gái anh?"
Ra khỏi phòng bệnh, Hướng Nhật kéo mỹ nữ lão sư, nghiêm mặt lại hỏi. Nếu như mục đích đúng là chỉ có như vậy.. mỹ nữ lão sư có vẻ hơi quá đáng.
"Đau lòng?"
Tống Thu Hằng liếc nhẹ hắn một cái, ánh mắt có chút phức tạp, đột nhiên nắm chặt tay hắn nói:
"Yên tâm đi, em không dễ giận như vậy đâu, thực sự là đến thăm nàng. Nghe nàng nói rất nhanh sẽ được ra viện em cũng cảm thấy nhẹ nhõm".
Nhìn vẻ thành thật của mỹ nữ lão sư, hiển nhiên Hướng Nhật không cho là nàng nói dối, cẩn thận nghĩ lại, cũng chưa bao giờ thấy nàng là người hẹp hòi, có lẽ thường xuyên bị cô nàng an tâm đánh ghen nên loạn hết cả rồi, giờ lại còn nghi ngờ lung tung nữa.
"Em biết chắc chắn anh không quên được nàng, thật ra thì dù giờ anh cùng cô ấy có qua lại với nhau em cũng không giận"
Tống Thu Hằng tựa đầu vào vai hắn, nói một cách chân tình.
"Qua lại với nhau?"
Hướng Nhật chỉ biết cười khổ, việc này hoàn toàn không thể, nếu như để Trứu Văn Tĩnh tin tưởng bản thân mình cũng không phải là khó, bí mật giữa hai người hắn nhớ cũng không ít. Nhưng nếu xác nhận thân phận của mình thì hậu quả rất nghiêm trọng. Đừng nói Trứu Văn Tĩnh còn có thể ở bệnh viện nghỉ ngơi, sợ rằng sẽ vất luôn tấm thẻ vàng vào mặt mình, dù cái chết gần kề cũng không nhận sự giúp đỡ của mình.
"Hướng Dương, đừng suy nghĩ nữa, em tin rằng mọi việc sẽ tốt thôi"
Tống Thu Hằng thấy hắn chỉ cười khổ, hiển nhiên đã đoán ra nguyên nhân chính, mà vốn quen biết Trứu đại tiểu thư, chuyện này nàng cũng chẳng thể giúp.
"Không đi ăn tối với em à?"
Tống Thu Hằng có chút chờ mong nhìn hắn.
"Em biết mà, gần đây mẹ anh ở nhà, anh nào dám không về ăn cơm?"
Tối nay hẹn Thư Dĩnh, hiển nhiên Hướng Nhật không dám đem việc này nói ra, đành phải đổ lên đầu Hướng mẫu.
Mặc dù có chút mất mác nhưng rất nhanh Tống Thu Hằng tâm tình liền tốt lên:
"Vậy thì lúc nào rảnh rỗi, chúng ta cùng ăn cơm được chứ?"
Hai người cũng chẳng sợ gặp người quen ở bệnh viện, giống như một đôi tình nhân đang yêu ôm nhau đi ra ngoài, đã gần ra đến cửa bệnh viện đột nhiên đằng sau truyền đến tiếng gọi:
"Hoa Hoa"
Hướng Nhật cảm thấy quen tai, nhưng lại không thể nào nhớ ra, huống chi đối phương gọi tên, nghe giống như tên đặt cho thú cưng vậy. Hướng Nhật cũng không muốn bị lòi cái xấu ra nên cũng không quay đầu lại.
Nhưng tiếng chân dồn dập từ phía sau, hiển nhiên là có người đang chạy tới, lần này chưa chờ hắn quay đầu, một cánh tay nặng nề vỗ lên vai hắn, một giọng nữ quen thuộc vang lên:
"Hoa Hoa, gọi ông mà không thèm đáp một tiếng hử? Đúng là đồ khinh người mà"
"Là cô?"
Hướng Nhật quay lại nhìn thì thấy một người đứng trước mặt, hơn nữa rõ ràng là có vẻ không hài lòng. Hướng Nhật cũng nhận ra đối phương, chính là "bạn học cấp hai" của mình, dáng người nóng bỏng Hà Tú Tú. Lúc đầu cũng là cô nàng nói ra chuyện của chủ nhân cái thân thể này, kể lại chuyện lúc trước nàng giúp đỡ kẻ này như thế nào. Đối với lòng nhiệt tình của cô nàng Hướng Nhật rất có hảo cảm. Chẳng qua cái không tốt là cô ta thích đặt tên lung tung cho người khác.
"Sao không phải là tôi? Còn tưởng rằng mới nhanh như vậy mà đã quên hết cả bạn học cùng cấp hai rồi cơ đấy."
Tính cách Hà Tú Tú vẫn mạnh mẽ như vậy, mặc dù trên người là bộ đồ công chúa màu trắng, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy loạn về giới tính, chẳng có chút gì giống thục nữ cả.
Có thể thấy được mỹ nữ lão sư ở bên cạnh Hướng Nhật nhíu màu, lúc này Hà Tú Tú mới thấy mình mất lịch sự, ôn lại chuyện cũ với bạn học nhưng lại lạnh nhạt với đại mỹ nữ bên cạnh, có chút gượng gạo hỏi:
"Vị này là?"
"Tôi là bạn gái anh ấy"
Tống Thu Hằng giành trước, khóe mắt nghi ngờ liếc Hướng Nhật dò xét xem cô nàng nói chuyện như thể quen thân hắn này là ai?
"Khụ khụ, Thu Hằng, anh giới thiệu với em, Hà Tú Tú là bạn học hồi cấp hai của anh"
Nhìn thấy cái đánh mắt đầy thâm ý của mỹ nữ lão sư, Hướng Nhật lập tức giải thích, hơn nữa còn nhấn mạnh "bạn học hồi cấp hai", hắn tin rằng với sự thông minh của mỹ nữ lão sư rất nhanh sẽ đoán được bạn học cấp hai này không phải là của hắn mà là của chủ nhân trước kia của thân thể này.
"Cô khỏe chứ, bạn học Hà Tú Tú"
Tống Thu Hằng liền hiểu ra ý hắn, lễ phép đưa tay ra chào hỏi Hà Tú Tú.
"Cô cũng khỏe chứ, rất hân hạn được là quen"
Hà Tú Tú lễ phép bắt tay đối phương, tuy rằng tò mò vì sao bạn học cũ của mình thay bạn gái, nhưng trên mặt cũng không để lộ ra. Chỉ là trong lòng đối với người bạn cấp hai vốn ít nói này sinh ra sự hiếu kì, nhớ tới lần trước đi tham dự họp lớp đã mang theo hai cô nàng xinh đẹp, cô nàng kia cũng nhận là bạn gái hắn, tuy rằng người bạn gái bây giờ cũng xinh đẹp không kém gì hai người kia, nhưng có vẻ như hai bên chênh lệch mấy tuổi.
Trong lòng cực kì tò mò, nhưng lại không dám mở miệng hỏi, đành nghiêm mặt nói:
"Hoa Hoa, vừa lúc gặp được ông, có chuyện tôi không biết ông có thể giúp được không?"
"Chuyện gì?"
Hướng Nhật thấy đối phương trở nên nghiêm túc liền đoán ra có chuyện, nếu không với tính cách mạnh mẽ như cô nàng này sẽ không tự nhiên lo âu vô cớ như vậy.
"Nhà Tiểu Tuyền đã xảy ra chuyện ông biết chứ?" Hà Tú Tú nhíu mày.
"Gì?" Hướng Nhật nhíu mày liền rất nhanh đoán ra người nàng nói là ai, chính là cô bé mà trước đó Hà Tú Tú nói "mình" đã từng thầm thương trộm nhớ.
"Bố bạn ấy tới Bắc Hải thăm, ai ngờ bị xe tông phải, mà tài xế kia lại bỏ chạy, không cách nào tìm được. Giờ bố bạn ấy đang điều trị trong bệnh viện, nhưng cần rất nhiều tiền để giải phẫu, nếu như ngài mai không có để đóng thì. thì sợ rằng sẽ phải cưa đi một chân"
Nói đến chuyện tài xế gây chuyện bỏ chạy, Hà Tú Tú hận nghiến rằng nghiến lợi, hận không thể làm gì. Lúc ông ấy bị xe tông phải cũng không kịp nhìn biển số chiếc xe kia, mà camera ghi hình của cảnh sát cũng không ghi lại được, bởi lẽ nó đã bị hư rồi,, vậy nên càng không thể tìm kẻ gây chuyện.
Không còn cách nào, Hà Tú Tú đành vì bạn tốt của mình mà chạy đôn chạy đáo mượn tiền bạn bè, chẳng qua thời gian gấp gáp mà mượn vẫn chưa đủ phí phát sinh nữa. Lúc này nhìn thấy Hướng Nhật, cuống quá đành phải chạy bừa tới.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 658: Lúc tuyệt vọng thì cái gì cũng phải thử
Chương 658: Lúc tuyệt vọng thì cái gì cũng phải thử