Tuy bị đối phương giễu cợt nhưng Ulster cũng không phản ứng gì, trên khuôn mặt hiện lên nụ cười lạnh lùng kèm theo sự thương hại nhìn gã thanh niên quái dị.Coi một Chấp Năng giả cường đại là người thường, chỉ có thể nói kẻ đồng tộc này không phải là xui xẻo bình thường.
"Ngươi nói nhảm hơi nhiều đấy"
Ulster đi về phía đối phương, lúc này việc duy nhất hắn muốn làm là bắt tên đồng tộc này lại, sau đó mời Jack tiên sinh xử lí.
Sắc hồng hằn lên trong mắt hắn, bề ngoài vẫn hình dáng trọng thương sắp chết nhưng trong lòng đã thầm tính toán bắt Hướng Nhật cách đó không xa làm con tin. Nhìn thấy tên Huyết tộc Công Tước càng ngày càng gần, còn lưỡng lự không ra tay thì cơ hội cuối cùng cũng mất nốt.
Hồng quang trong mắt lóe lên, một đạo mờ ảo lao về phía Ulster.
Ulster khựng lại, khó khăn nghiêng người tránh hồng quang mà người ngoài không nhìn ra, đây là dị năng đặc thù của Huyết tộc, có thể đánh tới làm máu trong người đối phương đông lại, lúc đầu hắn cũng dùng một chiêu này đối phó với Hướng Nhật nhưng không có chút hiệu quá. Trong mắt hắn bị kẻ này dùng thủ đoạn quen thuộc công kích, mặc dù cấp Công Tước thì loại thủ đoạn này gần như miễn dịch, nhưng bị một kẻ thấp hơn hai cấp đánh trúng là một cực kì nhục nhã cho nên hắn lựa chọn né tránh.
Chính là lúc này! Gã thanh niên quái dị chọn khoảnh khắc Ulster né tránh, thân thể chợt lóe lên lao về phía Hướng Nhật nhưng ánh mắt vẫn cẩn thận liếc về phía Ulster, quá tốt, Huyết tộc Công Tước cũng không đuổi theo mà đang ngẩn người đứng tại chỗ, có lẽ đột nhiên bị mình tấn công nên chưa kịp phản ứng.
Thực tế thì lần này hắn làm quả thực ngoài dự tính của mọi người, ngay cả Hướng Nhật cũng không ngờ tới lần này đối phương lao về phía mình, chẳng lẽ nhìn mình dễ bắt nạt thế?
Ánh mắt lạnh lẽo, Hướng Nhật bước lên trước một bước, mỹ nữ lão sư ở bên nên hắn không muốn có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra.
Khóe mắt gã thanh niên quái dị híp lại, Hướng Nhật bước lên có lẽ là bị mình dọa choáng váng rồi, đột nhiên không lùi lại mà bước lên, đây chẳng phải là càng cho mình cơ hội dễ dàng bắt đối phương sao? Chỉ cần bắt hắn hôm nay có thể an toàn rời đi, thử nghĩ xem có thể bình yên rời đi trước mắt Huyết tộc Công Tước là việc đáng tự hào thế nào..
Ý nghĩa vừa lóe lên trong đầu, tay chạm vào thân thể con tin hắn liền choáng váng, bỗng nhiên cảm thấy cực kì áp lực, cả người không thể nhúc nhích.
"Là ngươi tự tìm đường chết đúng không?"
Hướng Nhật lạnh lùng nhìn gã thanh niên quái dị treo lơ lửng trên không giống như bị bóp cổ, nếu không phải ở nơi này còn nhiều người thì hắn cũng chẳng ngần ngại bóp nát cổ họng cái thằng xấu số này.
Gã thanh niên quái dị không phát ra chút âm thanh nào, do không thể hô hấp nên khuôn mặt đỏ bừng đến mức có thể so sánh với đôi môi đỏ tươi kia rồi. Lực lượng khổng lồ trên cổ đã làm hắn tỉnh táo mà hiểu ra. Lúc này hắn đã hiểu cặn kẽ, vừa nãy không phải gã Công Tước tóc xạnh bị mình tấn công làm ngẩn người ra mà là hắn biết kẻ bị coi là con tin không phải bị mình làm choáng váng mà căn bản không coi mình ra gì.
"Rốp rốp"
Tiếng xương bị tác dụng lực vang lên làm cho đám người trong phòng cảm thấy lạnh sống lưng mà cũng làm Hướng Nhật tỉnh ra, còn bóp cổ thằng đen đủi này nữa, dù đối phương không chết vì ngạt thở thì cũng chết vì cổ họng vỡ vụn.
Suy nghĩ một chút, Hướng Nhật vung tay ném tên thanh niên quái dị đã bất tỉnh sang một bên, Ulster bước tới làm thay công việc của Hướng Nhật đó là không chế gã xấu số kia.
Hài lòng nhìn hành động của Ulster, dường như kẻ này có tiềm chất của một tên tiểu đệ trung thành, Hướng Nhật tạm thời không nghĩ nữa, ngó gã trung niên kia, hỏi đầy thâm ý:
"Liễu tổng đúng không?"
"Anh, anh muốn gì?" nhìn thấy đối phương nhìn mình không tốt lành gì, dù là kẻ từng trải qua sóng gió nhưng vẫn kinh hãi, sự kiêu ngạo không gì sánh bằng đã biến mất từ lúc Jones bị gã tóc xanh kia đánh bay đi. Sự lợi hại của Jones hắn đã thấy qua rất nhiều lần, tuyệt đối là bất bại, nhưng vừa rồi huyền thoại bất khả chiến bại đã bị phá vỡ, hơn nữa không chỉ một mà là hai lần. Đầu tiên là gã tóc xanh kia, sau đó lại là gã thanh niên bề ngoài không có chút uy hiếp nào.
"Nếu vừa nãy để ta mang người đi thì tốt biết bao, giờ ngươi nghĩ ta muốn gì?"
Hướng Nhật lạnh lùng nhìn gã trung niên, với kẻ chủ động khiêu khích, nếu như ngay cả một câu hắn cũng không nói rõ ràng thì hắn đã không còn là hắn.
"Ngươi dám động đến một cọng tóc của ta, ta đảm bảo ngươi tuyệt đối đừng mong yên ổn ở Bắc Hải!"
Gã trung niên có chút yếu ớt, trong giọng càng lộ rõ vẻ lo lắng, hắn có thể dựa vào gia tộc kia là nhờ vào Jones, giờ thì Jones… Có lẽ đã không còn, gia tộc kia hiển nhiên sẽ không còn chặt chẽ như trước. Vốn dĩ hơn năm nay cực khổ lập công cho gia tộc kia, mong rằng đối phương sẽ không nhẹ nhàng vất bỏ mình.
"Ta rất muốn thử xem sẽ không yên ổn ở Bắc Hải ra sao đấy"
Hướng Nhật lạnh lùng nói, đột nhiên nắm cổ áo gã trung niên nhấc bổng hắn lên, nếu đối phương không uy hiếp, có lẽ Hướng Nhật chỉ dạy dỗ một trận rồi bỏ qua coi như chưa từng xảy ra, nhưng đã dám uy hiếp mình thì việc không còn đơn giản nữa.
"Hướng tiên sinh" vừa thấy Hướng Nhật nhấc gã trung niên lên, Liêu Quốc Trung ở bên sợ tái mặt vội vàng lao lên ngăn cản Hướng Nhật chuẩn bị dạy dỗ.
"Ông muốn xin xỏ cho kẻ này?"
Hướng Nhật quay đầu lại, ánh mắt lạnh lẽo, vì sao Liêu cục trưởng lo lắng vì gã trung niên này, có lẽ đối phương còn có địa vị gì đó thực sực rất lớn.
"Hướng tiên sinh, nghĩ lại đi, kẻ phía sau Liễu tổng so với Hướng tiên sinh cũng không kém đâu"
Lúc này Liêu Quốc Trung cũng không còn lo lắng đến việc đây là đổ thêm dầu vào lửa nữa.
"Gì? Có thể nói cho tôi biết không?"
Hướng Nhật cảm thấy hứng thú, lúc đầu Liêu cục trưởng đã gặp hai vị nhạc phụ của mình ở cảnh cục, hơn nữa còn cho cha của nữ cảnh quan và đồ đệ Tiểu Thanh gọi điện, một là lão đại Bắc Hải, một là người giàu nhất Bắc Hải, cộng thêm hai đại quan của thành phố Bắc Hải, so ra mà còn có thể lớn hơn cả bốn ông trùm này, rốt cuộc là kẻ nào?
"Tổng giám đốc đoàn liên hiệp Dịch thị, Dịch Trung Hào"
Liêu Quốc Trung run rẩy nói tên một người, dù là nói sau lưng cũng không dám có chút bất kính.
"Dịch Trung Hào?"
Hướng Nhật sửng sốt, cảm thấy có chút khó tin, chuyện này trùng hợp vậy sao? Dịch Trung Hào là kẻ nào hắn biết rất rõ, hơn nữa đã từng gặp qua, lúc đầu lão già Dịch gia đã giới thiệu, "Hắn là cậu cả của ngươi", lúc này ở Bắc Hải là chường môn nhân Dịch gia, cũng là cha tên nhị thế tổ Dịch Thiên Hành.
Việc này cũng khó trách vì sao Liêu cục trưởng khó xử khi lựa chọn đứng về phía gã trung niên, nghĩ đến thành phố Bắc Hải hiện nay, có thể ngồi vững vàng để sánh cùng với bốn ông trùm Bắc Hải cũng chỉ có thể là kinh thành Dịch gia mà thôi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 669: Dịch Trung Hào
Chương 669: Dịch Trung Hào