Nghe Hướng Nhật giải thích, cô nàng đã tin đến tám phần, thật ra thì đối với ba kẻ ngoại quốc đột nhiên mua nhà hàng xóm, mà còn mua với giá cao thì trong lòng cô nàng đã nghi ngờ. Giờ đã biết đối phương là "phần tử nguy hiểm" thì nghi ngờ này liền được sáng tỏ.
"Nếu như anh muốn đi vào thì… có lẽ tôi có thể giúp anh"
Lời cô nàng nói làm Hướng Nhật giật mình, vấn đề khó khăn của hắn nàng lại có cách giải quyết?
"Cô nói thật?" Hướng Nhật kích động, khó tin nhìn đối phương.
"Dĩ nhiên, dì Vương là hàng xóm với nhà tôi lâu năm, đối với cấu trúc ngôi nhà tôi rõ như lòng bàn tay. Hơn nữa vốn dĩ ba kẻ ngoại quốc kia cũng không biết, thực ra thì hồi bé nhà tôi cùng nhà dì Vương thân như người một nhà, lúc bắt đầu xây còn làm cả hầm thông nhau dưới đất"
Cô nàng nói đến đây trên mặt lộ ra vẻ đắc ý.
"Hầm ngầm? Cô nói là hầm ngầm có thể thông với phòng bên cạnh?"
Lại một lần nữa Hướng Nhật kinh ngạc, cái này thực là phí công tìm không bằng vô tình gặp.(Rút gọn của đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu, mình nghĩ câu này tựa tựa như hay chẳng bằng hên)
"Có chứ, nhưng mà hầm ngầm kia đã lâu không dùng, cũng không biết dì Vương có khóa lại không nhỉ?"
Cô nàng nhíu mày, chuyện căn phòng dưới đất bởi nguyên nhân nào đó mà lâu rồi không dùng. Mà nàng nhớ ra cũng là do tác dụng "thần không biết quỷ không hay" trong câu nói của Hướng Nhật, bởi chính nàng thường xuyên lẻn sang nhà bên cạnh.
"Đừng vội, dù khóa rồi cũng không sao, cô mau đưa tôi tới hầm ngầm đi"
Hướng Nhật vội nói, khóa với hắn nhỏ như muỗi, dù khóa hắn cũng có cách mở ra.
"Chờ đã" cô nàng liền ngắt lời Hướng Nhật.
"Tại sao?" Hướng Nhật lo lắng, chẳng phải vừa rồi không vấn đề gì mà?
"Anh là đặc công đúng không nào?" cô nàng nhìn Hướng Nhật nói.
"Đúng" Hướng Nhật gật đầu, với thân phận "đặc công" hắn đã quen thuộc rồi.
"Tôi giúp anh, có phải anh cũng nên giúp tôi không?"
Hiển nhiên từ lúc bắt đầu cô nàng cũng không có ý định giúp Hướng Nhật không công, lúc này rốt cục nàng đã lộ ra mục đích chân chính.
Hướng Nhật liền hiểu ra "dụng tâm" của đối phương, cẩn thận nhìn cô nàng, đại khái tầm 25 tuổi, ngũ quan tinh xảo, vóc người nóng bỏng, có thể nói là mỹ nữ khó tìm. Mà càng đáng chú ý là cái miệng nhỏ nhắn của nàng, đây tuyệt đối là bờ môi nhỏ nhắn mê người nhất mà Hướng Nhật từng gặp qua, nếu như cặp môi đó mà làm một chuyện nào đó, nhất định sẽ khiến đàn ông sướng ngất ngây…Suy nghĩ Hướng Nhật có chút lệch lạc, cũng không biết cô nàng này tìm mình có việc gì
"Cô muốn tôi giúp cô việc gì?"
Hướng Nhật cũng hiểu đạo lí tiền trao cháo múc cho nên cũng không hề coi thường đối phương.
"Tôi là diễn viên" cô nàng nghiêm mặt, hoàn toàn khác với vẻ sợ hãi cầu khẩn Hướng Nhật lúc nãy, dường như đã hóa thân thành người khác vậy.
"Gì?" Hướng Nhật cảm thấy khó hiểu, diễn viên thì làm sao?
"Đặc công hẳn là có chút đặc quyền chứ?" cô nàng nhìn Hướng Nhật có vẻ mong đợi.
"Đúng là thế" Hướng Nhật gật đầu, đương nhiên đặc công có chút đặc quyền, nếu không sao lại gọi là "công việc đặc biệt" chứ?
"Vậy anh có thể giúp tôi làm vai nữ chính một bộ phim không?"
Thăm dò lâu như vậy, rốt cục cô nàng đã nói ra mục đích của mình.
Hướng Nhật không biết nói sao, cô nàng này nghĩ là nhờ một đặc công giúp lên làm vai nữ chính một bộ phim thì nàng thực sự có thể đóng phim sao?
"Không làm được? Tôi còn tưởng đặc công lợi hại lắm chứ?"
Thấy Hướng Nhật không nói gì, cô nàng này liền dùng tới biện pháp khích tướng. Trở thành một minh tinh là ước mở từ bé của nàng, đáng tiếc từ khi tốt nghiệp trường điện ảnh xong, không có quan hệ lại không tiếp rượu đạo diễn cùng người làm phim nên cũng chẳng có cơ hội. Bỗng nhiên trước mắt xuất hiện đặc công trong truyền thuyết ở ngay phòng của mình, mặc dù cảm giác như trong phim nhưng cơ hội khó có được như thế, dù mất công cũng phải thử cái đã.
"Được, tôi đáp ứng cô. Giờ thì dẫn tôi tới hầm ngầm đi"
Cô nàng có vẻ kích động, hoặc nói chính xác là không có chút gian dối gì. Hướng Nhật hứa hẹn còn chưa thực hiện, nàng liền thực hiện lời hứa của mình, cũng không sợ Hướng Nhật đổi ý.
Không thay áo quần, cô nàng vọt từ trên giường xuống, xỏ dép vào liền mở cửa đi ra ngoài.
Hướng Nhật bước theo nàng, từ lầu ba bước xuống lầu một, rồi lại bị nàng dắt vào phòng bếp.
"Là chỗ này"
Cô nàng chỉ góc dưới gầm phòng bếp, quả nhiên có một phiến đá màu gạch khác với chung quanh, trên đó còn có vòng kim loại, có lẽ dùng để mở ra.
Hướng Nhật tiện tay kéo phiến đá kia ra, quả nhiên phía trên lộ ra một căn hầm tối đen, nhìn thấy bảy tám bậc thang, có vẻ căn hầm này không sâu lắm.Nhưng mùi nấm mốc nồng nặc, xem ra cô nàng không nói dối, quả nhiên căn hầm này đã rất lâu không dùng.
"Giờ tôi đi qua, cô ở đây hoặc là về phòng ngủ cũng được, cấm đừng có đi theo"
Hướng Nhật dặn bởi hắn sợ mỹ nữ có cái miệng nhỏ nhắn nhưng thần kinh có vấn đề này đi theo.
"Yên tâm, tôi không ngu thế đâu" vẻ mặt cô nàng khinh thường, nghe Hướng Nhật nói về ba kẻ ngoại quốc nguy hiểm kia thì sớm đã liệt đối phương là "phần tử đáng sợ", sao mà dám theo? Nàng còn sợ Hướng Nhật bắt nàng dẫn đường nữa chứ?
"Được rồi, trước khi qua đó tôi còn một việc cần hỏi cô"
Hướng Nhật bước xuống bậc đá, chợt nhớ ra ngẩng đầu hỏi:
"Vừa rồi có phải cô cũng không biết tôi trốn trong tủ quần áo phải không?"
"Thật ra thì…Lúc trước là tôi tập luyện lời kịch"
Vẻ mặt cô nàng hiện ra chút lúng túng. Làm một diễn viên nhưng không có cơ hội diễn xuất, lén tập lời kịch đúng lúc bị người khác bắt gặp nên có chút xuất hổ.
"Lời kịch?" Hướng Nhật dở khóc dở cười
"Nói cách khác là vừa rồi cô diễn trò?"
Sau khi cô nàng giải thích rốt cuộc Hướng Nhật đã hiểu. Khó trách lúc đối phương "phát hiện" có người núp ở tủ quần áo còn bình tĩnh như thế, còn dùng việc báo cảnh sát uy hiếp, thì ra tất cả đều là giả vờ. Nếu như thực sự mà đổi lại là người phụ nữ khác sợ rằng phải sớm la cứu mạng hoặc bỏ chạy khỏi phòng ngủ rồi chứ?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 676: Hy vọng
Chương 676: Hy vọng