Một lát sau tiếng Trần thượng tướng lại vang lên, nhưng lần này giọng nói càng thêm cẩn trọng:
"Đã xem, đây là con chip"
"Chip?" Hướng Nhật cũng nghĩ đến vấn đề này.
"Chú em không biết à? Gần đây đặc công các quốc gia ở Mỹ bị bắt không ít"
Bỗng nhiên Trần thượng tướng đổi đề tài, giọng nói còn pha chút hả hê, từ đó có thể thấy được đặc công các quốc gia bị bắt không ít nhưng nước mình không mất đi người nào, không có ai bị FBI mời đi uống café nếu không giọng Trần thượng tướng cũng không nhàn nhã như thế.
"Chẳng lẽ là vì con chip?" Hướng Nhật suy nghĩ về lời Trần thượng tướng, rất nhanh liền liên tưởng đến con chip trong tay mình, có lẽ đặc công các quốc gia bị bắt cũng liên quan đến nó.
Rất nhanh lời của Trần thượng tướng chứng minh suy đoán của Hướng Nhật:
"Nghe nói bộ tư lệnh không quân Mĩ đã mất đồ giống như thế này, nếu ta đoán không lầm thì đồ vật đó là con chip trên tay cậu"
"Nói vậy thì vận khí của tôi không phải là tốt bình thường nhỉ?"
Hướng Nhật cảm khái về vận may này, thực sự khó mà lường trước được.
"Không phải là vận may bình thường mà là cực kì cực kì may mắn"
Trần thượng tướng nói đùa, sau đó lại nói:
"Đúng rồi, cậu lấy vật này thế nào?"
Hiển nhiên Hướng Nhật không nói thật, thực ra trước khi gọi cho Trần thượng tướng hắn đã nghĩ kỹ đáp án:
"Thực ra cái này là may mắn, buổi tối rảnh rỗi đi dạo, nhìn thấy kẻ giao dịch lén lút tôi liền tiện tay lấy đi, không ngờ lại là thứ này"
"Khà khà, cậu thật đúng là có tâm với quốc gia, lần này lập công cho đất nước thì nước nhà cũng không để cậu chịu thiệt, nói đi, muốn bao nhiêu tiền hai là yêu cầu khác?"
Trần thượng tướng mạnh miệng, cũng không sợ Hướng Nhật tham lam.
"Thượng tướng, tôi làm sao có thể làm vậy với quốc gia, tiền lần trước đã đủ để tôi tiêu hoang rồi, lần này tôi không đòi hỏi gì ở đất nước".
Hướng Nhật nói nghe rất yêu nước, thật ra thì lấy từ tay đám Haike 3 tỷ đô la lại ăn tiền của tổ quốc nữa thì có vẻ không hiền lành cho lắm.
"Rất tốt, đất nước cần những người yêu nước như cậu"
Nghe Hướng Nhật nói Trần thượng tướng càng cao hứng, nhưng lúc này báo đáp cho tốt là nên làm:
"Đúng rồi, việc lần trước cậu nói về Trứu gia tôi sẽ giành thời gian để ý một chút…"
"Vậy thì cám ơn ông, thượng tướng"
Hướng Nhật biết có thể làm Trần thượng tướng nói ra lời này đã là vô cùng khó khăn rồi.
"Đừng khách khí với tôi, sau này có chuyện tốt như thế đừng quên tôi là được rồi"
Trần thượng tướng tỏ vẻ khôi hài, âm thanh nghe điện lúc trước có vẻ âm trầm giờ đã đổi thành cười sảng khoái.
"Thượng tướng, vậy khi nào ông cho người tới lấy?"
Hướng Nhật hỏi, vật này dù chưa đến mức nóng bỏng tay nhưng bỏ đi càng sớm càng tốt.
Trần thượng tướng suy nghĩ một chút rồi nói:
"Nếu không thì cậu lên thủ đô một chuyến, vật này quá quan trọng, tôi sợ chuyện ngoài ý muốn xảy ra"
Trần thượng tướng lo cũng không phải vô lí, Hướng Nhật tỏ ra khó khăn:
"Để tôi đi? Tôi còn phải đi học" Cũng không phải thực sự do việc học, kì thực gần đây Hướng Nhật đi tới đi lui không có ở gần mấy vị tiểu thư nên cảm thấy đau lòng.
"Lúc trước ra nước ngoài cũng đi học sao?"
Trần thượng tướng hiểu rất rõ tình hình của Hướng Nhật.
Hướng Nhật bị Trần thượng tướng ép đến nước này đành phải nói:
"Được rồi, mai tôi sẽ đi sớm"
Đằng nào cũng phải đi một chuyến, mai đi nói không chừng tối là có thể về, nhiều lắm cũng chỉ mất một ngày, vậy là đủ rồi, hơn nữa Hướng Nhật còn tính toán, Hướng mẫu vẫn đang tìm dịp để lôi cổ mình đi ra mắt cha mẹ Thiết Uyển, có thể kéo thêm một ngày, nhưng việc đi thủ đô cũng phải nói trước nếu không đừng mong thoát khỏi tay Hướng mẫu.
Nghĩ là làm, Hướng Nhật cấp thẻ Gold cùng con chip rồi đi xuống lầu.
Thấy Hướng mẫu cùng mấy nàng vẫn đang cười đùa, trong lòng thoải mái gọi:
"Mẹ!"
"Không phải đi tắm sao? Sao lại xuống đây?"
Hướng mẫu liếc mắt, trên mặt lộ ra vẻ tức giận, thằng nhóc này còn học trò lừa dối mình.
"Có chuyện con cần nói một chút, sáng mai còn muốn đi thủ đô"
Thấy ánh mắt của Sở Sở cùng mấy vị tiểu thư nhìn qua, Hướng Nhật chột dạ nhưng vẫn nói ra.
"Mới về lại muốn đi nữa à?"
Hướng mẫu nhíu mày, mấy vị tiểu thư nhìn Hướng Nhật với ánh mắt tức giận, nhưng do e ngại mẹ chồng tương lai nên cũng không tiện chen mồm vào.
"Không phải, do có chuyện quan trọng, nói thế nào nhỉ, con lên thủ đô gặp ông ngoại"
Nói ra sự thực Hướng Nhật lại sợ hù những người phụ nữ trong nhà, nhưng không tìm được lí do khác nên Hướng Nhật đành đổ lên đầu ông ngoại, cũng là điểm yếu của Hướng mẫu.
Quả nhiên vừa nghe hai chữ "ông ngoại", Hướng mẫu không nói được gì, bà biết con trai mình sở hữu dị năng, đoán rằng bên kia có thể cần con mình đi làm gì đó, khuôn mặt giãn ra, tựa lưng ra sau nói:
"Hơi mệt rồi, mẹ đi nghỉ trước, anh giải thích với đám Sở Sở đi, xong rồi lên phòng nói chuyện với mẹ"
Vừa nói vừa đặt cô bé lên ghế salon, hôn trán con bé rồi đi lên lầu.
Hướng Nhật thấy vậy thì biết Hướng mẫu đã đồng ý, nhưng đoán rằng còn có chuyện gì muốn nói riêng cho mình biết nên mới bắt mình lên gặp bà.
Dưới ánh mắt uy hiếp của mấy đại tiểu thư, Hướng Nhật tới ghế salon, ôm con gái ngồi lên đùi mình.
"Thúc thúc, người muốn đi leo Trường Thành à?" Cô bé chớp mắt nhìn Hướng Nhật.
"Đúng, chờ con được nghỉ sẽ dẫn con đi cũng được chứ?"
Hướng Nhật vuốt mũi cô bé, càng nhìn càng thấy yêu, tiếc rằng không còn thân thể thật, nhưng vậy cũng là quá đủ, từ giờ trở đi có thể ngày ngày nhìn con gái thì còn gì hạnh phúc bằng?
"Hướng Quỳ, gần đây anh luôn vắng nhà, anh không cảm thấy làm chúng em thất vọng à?"
Sở Sở bất mãn nói, nàng sớm ở cùng hắn, dù tuổi nhỏ nhất nhưng quyền uy không thấp, mấy vị đại tiểu thư ở đây cùng nữ cảnh quan cũng rất kính trọng nàng.
"Nếu không thì mình cùng đi?" Hướng Nhật đề nghi, đề nghị của hắn chủ yếu là không làm các nàng tức giận. Nhưng hắn hiểu rõ, không thể nào cùng đi vì mẹ còn ở nhà, mấy vị tiểu thư còn đang nịnh hót mẹ chồng, làm sao có thể bỏ đi cùng mình?
"Anh biết bọn em không thể đi mới nói vậy chứ gì?"
An đại tiểu thư ở bên đột nhiên kì quái nói, kẻ này, hôm qua về cũng không lên phòng tìm nàng, thực ghê tởm!
"Anh đừng đi lăng nhăng, nếu để chúng em biết anh nhất định sẽ chết"
Thiết Uyển ai oán nói một câu, lúc nói chuyện còn xoa xoa bụng.
Hướng Nhật kinh hãi, Thiết Uyển muốn làm gì?
Đồ đệ Thạch Thanh càng tuyệt vời, Hướng Nhật nghi ngờ không biết có phải nàng bị người khác nhập vào không, cô nhóc này thâm hiểm đến mức này:
"Sư phụ, một mình anh đi bọn em không yên lòng, hay là để Anna tiểu thư đi cùng anh đi"
"Sao?"
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 680: Đồ đệ thâm hiểm
Chương 680: Đồ đệ thâm hiểm