TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 753: Tranh phong

- Nghĩ lại thấy mới đó đã hai mươi năm, nhanh thật đấy, con trai của tiểu Hoa đã lớn thế này rồi.

"Phương đại tỷ" không biết giữ mồm nói ra nhưng vừa nhìn thẫy lão thái thái thì mặt tái mét, nàng không muốn vì chuyện này mà làm lão thái thái tức giận, đột nhiên chỉ Thạch Diệu Tông đang biểu diễn trù nghệ nói:

- Nhìn chái trai Thạch lão thái thái kìa, thật sự có bản lĩnh, ôi xem kìa, đao cắt như vậy mà không hề đứt tay.

Không ai hùa theo nàng, mà "Phương đại tỷ" vẫn cố mặt dày tiếp tục xưng tụng cháu trai Thạch lão. Sắc mặt lão thái thái đã bình thường trở lại nhưng ngón tay vẫn run run, hiển nhiên bà đang cố nén giận. Ý tứ nói bóng nói gió của "Phương đại tỷ" nào đơn giản chỉ là khen ngợi cháu trai Thạch lão, còn không phải là đánh vào mặt bà sao? Nói cháu của bà không có tài cán gì.

Nhưng thực sự lão thái thái cũng không biết nói gì, những đứa cháu của bà thực sự không có ai xuất chúng, tất cả đều dựa vào danh tiếng Dịch gia. Nếu không phải xuất thân phú quý có lẽ sớm đã chết đói. Đối với đám con cháu lão thái thái cũng hiểu rõ, dù là lớn bé gì cũng đều chỉ được cái mồm.

Nhưng mà trong lòng bà cũng hiểu, người ta còn như có như không đả động tới chuyện khác, có liên quan tới việc hai mươi năm trước từ mặt con gái, vốn lão thái thái cảm thấy hộ thẹn với con gái lớn, giờ lại bị người ta lôi ra khiến bà càng thêm đau lòng.

Nhưng bà phẫn nộ có ích gì, có cách gì sao? Đám con cháu như vậy chẳng lẽ đột nhiên có một đứa biến thành thiên tài? Bởi vậy lão thái thái mới yêu thương đứa cháu ngoại, một là áy náy với con gái, hai là đám con cháu kia làm bà quá thất vọng.

Hướng Nhật biết lão thái thái đang tức giận, mà "Phương đại tỷ" ở bên cạnh còn có ý bơm xăng, ngay cả hắn còn nghe ra ý tứ trong lời nói đó. Bà lão này thực đáng ghét!

- Cháu trai, hâm mộ thì cố gắng hết sức, nói không chừng mười mấy hai chục năm cháu cũng có thể được như vậy.

"Phương đại tỷ" một mực chú ý đến Hướng Nhật ở bên, thấy hắn không hề chớp mắt thì tưởng hắn đang xem Thạch Diệu Tông biểu diễn liền mở lời. Theo suy đoán của bà thì thanh niên không có tính nhẫn nại, kích vài câu đã cảm thấy xấu hổ rồi.

- Chả có gì đáng hâm mộ.

Hướng Nhật khẽ cười, nếu như vậy mà đã hâm mộ thì không biết hắn được mến mộ đến nước nào.

"Phương đại tỷ" sững sờ, sự bình tĩnh của Hướng Nhật ngoài dự đoán của bà nhưng cũng chỉ cho là cãi cùn thôi:

- Cậu bé, làm người phải biết thực tế một chút, không thể chỉ biết nói mồm, quan trọng là phải có trình độ.

Bà lão này thật lắm mồm, còn gọi mình là cậu bé nữa chứ, Hướng Nhật khinh thường cười:

- Động tác của hắn tôi cũng làm được, mà còn làm tốt vậy thì sao phải hâm mộ chứ?

"Phương đại tỷ" ngẩn người nhưng sau đó lại mừng như điên, đúng là không ngờ thằng nhóc này dám nói mà không biết ngượng. Việc con gái lớn Dịch gia hai mươi năm trước bà cũng biết, rõ ràng là nàng yêu một gã nhà nghèo rồi bỏ trốn cùng. Nếu kẻ đó nghèo thì con trai chắc chắn cũng không giàu được, làm sao có tay nghề cao siêu cơ chứ? Phải biết rằng nhà Thạch lão bồi dường ra đầu bếp nổi tiếng quốc tế cũng mất không biết bao nhiêu tiền.

- Này đại muội tử, cháu ngoại của bà nói chuyện thật thú vị.

"Phương đại tỷ" cười ha hả, giọng nói đầy vẻ thích thú, thực ra ám chỉ Hướng Nhật khoác lác, như kiểu chém gió ngất trời vậy. Lão thái thái tỉnh bơ đáp:

- Tôi tin cháu ngoại của mình.

Hướng Nhật thấy ấm lòng, lão thái thái không biết năng lực của mình nhưng vẫn bảo vệ hắn hiển nhiên không phải là yêu thương bình thường.

- Tốt lắm, hay là thế này, để cho cháu trai cũng lên thử xem, cũng cho chúng ta mở rộng tầm mắt.

Nói xong chưa để lão thái thái phản đối, đột nhiên "Phương đại tỷ" đứng dậy đi đến trước mặt mọi người:

- Mọi người, có một tin tốt lành đây, cháu trai của Dịch gia đại muội tử, cũng là đứa bé này đây, nó nói cháu trai Thạch lão làm gì nó cũng làm được, chúng ta mời thằng bé lên để mở rộng tầm mắt, mọi người thấy sao?

- Được, được!

Mấy bà già đều ham vui, vừa nghe "Phương đại tỷ" nói vậy liền sôi nổi vỗ tay. Chỉ có Thạch lão thái thái hơi biến sắc, cũng không lo cháu ngoại Dịch gia vượt trội, bà không tin đối phương làm nổi. Bà chỉ lo một việc khác, thực ra cũng không mời "Phương đại tỷ" này, chẳng biết nghe từ đâu mà tự mình đến tận nơi, mà đã đến thì sao có thể đuổi đi?

"Phương đại tỷ" cùng Dịch gia lão thái thái nhì nhau không vừa mắt, cái này ai cũng biết, lúc này đột nhiên "Phương đại tỷ" đột nhiên đứng ra nói tốt cho cháu ngoại Dịch gia sợ rằng muốn bê hắn lên cao rồi đột nhiên đá xuống, rơi rất thảm. Bà lo lắng như vậy thì quan hệ với Dịch gia hỏng mất, nói không chừng Dịch gia lão thái thái lại nghĩ mình cố ý mời "Phương đại tỷ" tới để cười vào mặt bà. Nhưng trước mặt nhiều người như vậy, là chủ bà cũng không tiện phản đối, đành thuận theo tự nhiên vậy.

- Cháu ngoan, chúng ta về thôi.

Lão thái thái mặt tái mét. Lời "Phương đại tỷ" vừa nói ra làm bà không kịp phản ứng, khi đối phương nói xong thì mà mới hiểu được chuyện này không thể cứu vãn. Tuy rằng lúc trước nói tin tưởng cháu mình nhưng trong cũng không hẳn là vậy, bởi tránh để cháu mình xấu mặt bà đành phải hi sinh thể diện của mình, thế nào cũng phải đưa cháu trai mình về.

- Bà ngoại, hãy tin cháu.

Hướng Nhật nắm tay lão thái thái vẻ mặt đầy tự tin. Đương nhiên hắn hiểu nếu lão thái thái đi lúc này nhất định sẽ xấu mặt, không chừng còn đắc tội mấy bà lão này, hắn không hề mong kết quả như vậy. Hướng Nhật liền đứng dậy bước lên chỗ nấu ăn.

Thạch Diệu Tông sớm đón được ánh mắt Thạch lão thái thái, cực kì ôn hòa với Hướng Nhật, để đao xuống, thủ thế bước tới. Nhưng cũng không đi xa bởi sợ Hướng Nhật không hiểu vấn đề nên cũng đến gần để tùy thời mà chữa cháy mong xoay chuyển tình thế.

- Ngại quá.

Hướng Nhật nói cực kì chân thành bởi động tác kế tiếp của hắn nhất định sẽ vượt mặt Thạch Diệu Tông bởi với dị năng của bản thân thì làm ít động tác người thường khó làm được thực quá dễ dàng.

| Tải iWin