Hướng Nhật suy nghĩ một chút, lại quay sang nhìn Lý Trinh Lan ở bên cạnh liên tục nháy mắt với hắn, sắc mặt vẫn cực kì phẫn hận nhưng ánh mắt đã lóe lên sự thỏa hiệp cùng ý tứ cầu khẩn. Hướng Nhật thấy vậy liền nói:
- Tiểu thư Trinh Lan, cô không muốn làm con rối nữa hả? Nhưng cô phải đáp ứng điều kiện của tôi.
Lý Trinh Lan nháy mắt thể hiện sự khuất phục, dường như đã nhận ra nếu không làm theo hắn thì chỉ có thể ngồi trơ như phỗng chẳng thể nói được gì, mọi hành động đều không thể. Hướng Nhật khẽ gật đầu:
- Tôi nhắc lại điều kiện một lần nữa, tôi có thể thả cô nhưng cô phải đồng ý không làm loạn, cũng không gây rắc rối, ví dụ như hung hăng tát ai đó một cái… Đồng ý thì nháy mắt 30 lần.
Nghe hắn nói xong Lý Trinh Lan trợn mắt, không hề nháy mắt dường như cực kì xấu hổ cùng phẫn hận.
- Vậy nháy 3 lần đi.
Hướng Nhật ho khan, 30 lần đúng là làm khó người ta, nhưng tiểu mỹ nữ này cũng thực cứng đầu. Lý Trinh Lan hận Hướng Nhật thấu xương nên chẳng còn tâm tình đùa giỡn, nghe vậy liền nháy mắt ba lần.
- Tốt rồi, giờ tôi sẽ thả cô ra nhưng nhớ kĩ lời tôi, ngàn vạn lần đừng gây rối nếu không tôi sẽ khiến cô làm con rối ở đây cho đủ mười tiếng mới thôi.
Hướng Nhật uy hiếp nhưng thực sự thì dù nàng có hứng thú hắn cũng chẳng rảnh hơi như vậy. Hắn dám khẳng định Lý Trinh Lan cũng chẳng hứng thú với việc này nên rõ rằng uy hiếp đã có tác dụng. Hướng Nhật nói xong liền thu hồi lĩnh vực nhưng cũng sẵn sàng đề phòng. May mắn là sau vài lần biến hóa sắc mặt, cuối cùng Lý Trinh Lan cắn răng chịu nhịn, không ra tay với Hướng Nhật, dường như mười giờ làm rối cũng khiến nàng khiếp sợ.
- Tiểu thư Trinh Lan, cám ơn cô đã hợp tác.
Hướng Nhật cảm tạ. Nhưng trong mắt Lý Trinh Lan hành động này rõ ràng là trêu ngươi:
- Chuyện này tôi sẽ không cho qua đơn giản như vậy đâu.
Nàng trừng mắt liếc Hướng Nhật, cắn răng khẽ nói.
- Suỵt!
Hướng Nhật giơ tay ra hiệu đừng lên tiếng bởi hắn nghe đám Hainke bắt đầu nói chuyện. Lý Trinh Lan lạnh lùng liếc hắn một cái rồi quay đầu đi nơi khác. Nàng không dám chắc thật giả trong lời nói của hắn, bởi ba kẻ kia nói tiếng Pháp nên nàng không hiểu được. Nhìn vẻ mặt chăm chú cùng bộ dám nghiêm túc của Hướng Nhật thì rất dễ dàng đoán ra tầm quan trọng của việc này.Vậy nên nàng cũng không tiếp tục phá rối bởi cuối cùng vẫn là bản thân chịu thiệt.
Hướng Nhật cũng không biết Lý Trinh Lan nghĩ gì, thấy nàng hợp tác cũng không nói gì thêm, đúng lúc này hắn đã nghe thấy âm thành Hoàng tiên sinh:
- Hainke tiên sinh, đột nhiên tôi cảm thấy chúng ta nên đổi địa điểm giao dịch.
- Xảy ra chuyện gì vậy Hoàng tiên sinh?
Hainke giật mình, cũng có chút lo lắng, dường như hắn cũng không ngờ Hoàng tiên sinh bất ngờ thay đổi ý định.
- Vừa rồi nghe được tin tốt của anh nên cao hứng quá mà quên khuấy đi. Thực ra tối mai tôi cũng giao dịch ở đó, một "người bạn cũ" của tôi mua súng ống ở đó, trong lúc vô tình tôi nhận được tin tức này, là một người dân của chế độ, tôi đã đem tin tức này báo cho cảnh sát nên tôi dám chắc ngày mai ở đó sẽ rất nhộn nhịp.
Hainke cũng biết rõ "bạn cũ" là gì, cũng không ngạc nhiên cho lắm, cái hắn quan tâm là lợi ích của bản thân:
- Chúng ta giao dịch ở đâu?
- Tôi thấy nên làm đơn giản, bên kia Cửu Long Thành tôi còn có một… Là một kho chứa hàng đã lâu chưa dùng tới, nhất thời không nhớ rõ là ở đâu, chờ tôi về xem kĩ lại rồi sẽ báo cho các anh.
Hoàng tiên sinh có vẻ chần chừ, có lẽ kho chứa hàng kia đã bị bỏ quên quá lâu nên nhất thời không nhớ ra. Hainke thản nhiên đáp:
- Tốt, tôi sẽ chờ điện thoại của anh.
- Được.
Hoàng tiên sinh đáp, đột nhiên hỏi:
- Hainke tiên sinh, anh nói thứ kia, thực sự cần bỏ ra 500 triệu đô mới mua được?
- Hoàng tiên sinh, chúng tôi đảm bảo, đến lúc đó giá chỉ trên chứ không dưới đâu.
Hainke vội nói, hắn cũng không ngờ Hoàng tiên sinh lại nhắc lại việc này, dường như có chút không đành lòng.
- Được, vậy thì tôi sẽ chuẩn bị thêm tiền.
Cảm nhận được sự khẩn trương của Hainke, Hoàng tiên sinh cũng không muốn chuyện ngoài ý muốn xảy ra nên lập tức bơm niềm tin cho đối phương. Ba ngươi lại im lặng, thực ra từ đầu đến giờ Buck chưa hề nói gì, cũng không biết là Hainke phân phó hay địa vị thấp nên không chen miệng vào được.
- Được rồi, tiểu thư Trinh Lan, vừa rồi cô muốn nói gì sao?
Hướng Nhật lại chuyển tầm ngắm về phía Lý Trinh Lan. Nàng cũng biết hắn chú ý mình là bởi ba tên "tội phạm quốc tế" kia không nói gì nữa, mặc dù nàng không muốn phản ứng nhưng vừa rồi chịu ấm ức nên không nhịn được nói:
- Tôi đã làm theo anh nói, nhưng tôi cũng có một điều kiện, hi vọng anh có thể làm được.
- Cô nói đi, chỉ cần hợp tình hợp lí thì tôi sẽ đáp ứng.
Hướng Nhật nói lấp lửng, ý rằng nếu cảm thấy không hợp lí thì hắn sẽ từ chối.
- Từ hôm nay trở đi, không, từ lúc này trở đi, tôi hy vọng anh không xuất hiện trước mặt gia đình tôi một lần nào nữa.
Lý Trinh Lan cũng lo lắng cho bản thân, chỉ cần kẻ này không lượn lờ trước mặt cha mẹ thì cái danh "con rể" kia cũng sụp đổ. Hướng Nhật nhíu mày rồi gật đầu:
- Tôi đồng ý, nhưng nếu họ xuất hiện trước mặt tôi thì cũng đừng trách.
Hướng Nhật sửa lại một chút, việc này chắc chắn sẽ xảy ra, Hướng Nhật không tìm Lý phụ Lý mẫu nhưng nếu hai người đó chủ động tìm tới cửa thì làm sao trách hắn được? Lý Trinh Lan cũng hiểu ra ý tứ trong lời hắn, gật đầu một cách máy móc. Còn cha mẹ có làm hay không thì đành hi vọng vào khả năng thương thuyết của nàng. Đang há miệng chuẩn bị nói thì Hướng Nhật lại "suỵt" một tiếng, bởi hắn lại nghe Hoàng tiên sinh nói:
- Hainke tiên sinh, nếu như, tôi nói là nếu, sau khi có được đồ vật kia có thể cho tôi giữ hai ngày không? Đương nhiên các anh đừng hiểu lầm, tôi sẽ không làm gì nó cả, chỉ muốn chiếm ngưỡng gần một chút cái món đồ nho nhỏ như vậy, tại sao lại có ma lực thần kì làm người bình thường có được siêu năng lực đây?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 844: Nghe lén
Chương 844: Nghe lén