- Nói thật nhé, có một điểm ở em khiến anh rất bất mãn.
Thấy Hoắc Vãn Tình thẹn quá hóa giận, đột nhiên Hướng Nhật nói.
- Tôi không tốt ở chỗ nào?
Hoắc Vãn Tình trừng mắt nhìn Hướng Nhật.
- Làm việc đơn giản có tốt hơn không, dù em muốn nói việc này cũng đâu cần chặn đầu anh trong thang máy chứ? Với quan hệ giữa hai ta, chỉ cần em gọi điện là đủ, anh nhất định sẽ tới.
Hướng Nhật cố gắng ra vẻ nịnh đầm.
- Đến ngay?
Hoắc Vãn Tình trào phúng, giọng điệu có chút ghen tuông.
- Giờ cậu đã bị cô nàng họ Tô kia mê hoặc chẳng còn biết gì khác, tôi gọi điện mà cậu thèm tới à?
- Tới.
Hướng Nhật nói chắc như đinh đóng cột, nhưng trong lòng lại tự thêm một câu, còn phải xem là chuyện gì, nếu không quan trọng thì còn phải xem lại. Hiển nhiên Hoắc Vãn Tình không biết bản chất xấu xa của hắn, nghe nói vậy liền cảm thấy dễ chịu hơn một chút, không còn sắc mặt lạnh lùng như trước.
- Tôi nói nhiều như vậy, rốt cuộc cậu tính ra sao? Hay là… đi tới nhà tôi chơi vài ngày?
Lời sau cùng, giọng điệu Hoắc Vãn Tình tựa như có ý thăm dò.
- Tới nhà em?
Hướng Nhật nhìn nàng bằng ánh mắt kì quái. Hoắc Vãn Tình hơi xấu hổ nhưng giải thích rất nhanh:
- Cậu đừng hiểu lầm, tôi thấy cậu chẳng quen biết ai ở Hồng Kông, mà em trai tôi cũng hỏi mấy lần là khi nào cậu tới… Vậy nên tôi mới hỏi, cậu đồng ý thằng bé rồi còn gì?
- Nhất thời còn chưa rõ lắm.
Hướng Nhật hơi chột dạ, trước đó hứa sẽ dạy dỗ em trai nàng, mà còn phải đánh cho hắn sợ. Nhưng lúc đó lại dùng cách khác, sử dụng vũ lực dụ dỗ so ra thì đơn giản hơn dần cho hắn một trận nhiều.
- Có phải là cậu không làm đúng lời hứa?
Hoắc Vãn Tình thấy bộ dáng có tật giật mình của Hướng Nhật liền cảm thấy nghi ngờ. Cẩn thận nghĩ lại, lúc trước gặp em trai thì nó chẳng thương tích gì, bộ dáng kích động, hưng phấn, bị đòn rồi thì làm sao có thể cao hứng như vậy được?
- Không có, em không thấy thằng bé rất nghe lời sao?
Hiển nhiên Hướng Nhật chối bay chối biến, trước đó Hoắc Vãn Tình đã nói rõ, nhất định phải làm đúng theo nàng nói, làm khác đi coi như cá cược mất hiệu lực. Nếu giờ để nàng biết mình làm bậy sợ rằng Hoắc đại tiểu thư sẽ nổi điên lên mất.
Tuy Hoắc Vãn Tình nghi ngờ nhưng cũng chẳng có chứng cứ, xem ra lúc về cần hỏi han cậu em trai quý hóa một lượt xem ngày đó xảy ra chuyện gì. Nhưng nàng cũng cảm thấy tiểu sắc lang rất có thủ đoạn, lúc này em nàng không dám lêu lổng, tan học là về nhà, giao việc cho thì làm vô cùng hưng phấn.
- Vãn Tình, gọi như vậy em có ngại không?
Hướng Nhật không muốn tiếp tục dây dưa nên bắt đầu chọc ghẹo. Thang máy mới tới tầng 13, hắn liên tục mắng tốc độ cái thang máy như rùa bò.
- Tôi lớn hơn cậu đấy.
Hoắc Vãn Tình trừng mắt, nhưng nhớ tới cái gì đó, khó thế liền trở nên yếu ớt.
- Cũng không lớn hơn bao nhiêu.
Hướng Nhật cảm thấy buồn cười, xem ra chỉ cần là phụ nữ đều luôn quan tâm tới vấn đề tuổi tác, hắn cũng không vạch trần nàng mà nghiêm túc nói:
- Thực ra việc con trai Hoàng Thiệu Hùng muốn trả thù em không cần phải lo, thử nghĩ xem lần đầu chúng ta gặp mặt trong thang máy, anh đối phó hai tên cướp ra sao?
Hoắc Vãn Tình mới Hướng Nhật nói thì còn muốn nổi đóa, nhưng nghe xong liền không biết nói sao, trước đó khẩu súng chĩa vào thì tiểu sắc lang đột nhiên biết mất, tình cảnh quỷ dị sau đó nàng cũng cảm thấy sởn gai ốc. Có thể làm như vậy sao có thể làm người thường chứ? Hoắc Vãn Tình cũng đoán ra gì đó mà hơi ảo não, nàng quên mất chuyện này mà bỏ qua tất cả để bảo vệ hắn?
- Nếu anh đoán không sai thì em biết sự tồn tại của dị năng giả đúng chứ?
Hướng Nhật nói ra bí mật kinh thiên động địa. Hoắc Vãn Tình trợn mắt há mồm, dù đã đoán nhưng vẫn không thể ngờ nổi:
- Cậu biết dị năng giả?
- Bởi anh chính là dị năng giả.
Hướng Nhật cũng không muốn khoe khoang nhưng không muốn nàng lo lắng quá, nếu cứ vậy thì sự việc càng thêm phiền phức, tốt hơn hết là chủ động nói ra.
- Cậu là…dị năng giả?
Hoắc Vãn Tình sửng sốt, phán đoán của nàng đã đúng, nhưng tin tức này vẫn khiến nàng chấn động. Nếu nói Hướng Nhật là kẻ có võ công cực kì lợi hại thì nàng cũng tin. Nhưng nếu nói dị năng giả, trước kia nàng từng thấy sự lợi hại của những người này, nàng không dám tin tiểu sắc lang lại là dị năng giả.
- Cậu, năm nay cậu bao nhiêu tuổi?
Hoắc Vãn Tình nghĩ một chút, rốt cục đã nhớ ra vấn đề quan trọng.
- Chắc khoảng 200 gì đó.
Hướng Nhật muốn trêu đùa Hoắc đại tiểu thư.
- Cái gì?
Hoắc Vãn Tình cứng họng, nàng lại bị một lão quái vật 200 tuổi… Nhưng thấy nụ cười xấu xa của hắn đột nhiên nàng hiểu ra:
- Đáng ghét, cậu dám lừa gạt tôi!
Nghĩ kĩ một chút, nếu tiểu sắc lang 200 tuổi mà còn trẻ như vậythì khó mà chấp nhận được.
- Được rồi, anh thừa nhận, năm nay mới 20 thôi.
Hướng Nhật cũng không muốn bị Hoắc Vãn Tình chán ghét, như vậy cũng chẳng tốt lành gì.
- Nhưng mà nhìn cậu rõ ràng là trẻ mới lớn.
Hoắc Vãn Tình nói vậy nhưng vẫn thầm thở phào nhẹ nhõm. Hai mươi tuổi, tuổi tác như vậy vẫn có thể chấp nhận.
- Đó là vì anh có một bảo bối, có thể khiến người ta trẻ ra.
Hướng Nhật nói một cách thần bí.
- Bảo bối gì?
Đôi mắt Hoắc Vãn Tình tỏa ra hào quang lấn át mọi ánh sáng chung quanh, ánh mắt nhìn Hướng Nhật cực kì nóng bỏng.
- Suỵt!
Hướng Nhật ra hiệu, bởi thang máy dừng lại ở tầng 15. Có lẽ ở ngoài sẽ có người vào, hai người đứng khá gần cửa nên bí mật này cần tìm chỗ yên tĩnh mới nói được. Tuy Hoắc Vãn Tình bất mãn nhưng vẫn cố nhịn. Cửa thang máy mở ra, hai kẻ bên ngoài đi vào khiến Hướng Nhật chú ý, lại là Hainke và Buck, đối phương cũng thấy hắn nên cũng hơi bất ngờ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 870: Lộ mặt
Chương 870: Lộ mặt