TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 984: X (Trung)

Từ trong cửa hàng ARMANI đi ra, cả người Hướng Nhật đã thay đổi hoàn toàn, từ đầu đến chân rực rỡ hẳn lên, giày da, thắt lưng, cà- vạt đầy đủ mọi thứ. Về phần trang phục bình thường trước kia của hắn, bị tiểu nha đầu tiện tay tống thẳng vào trong thùng rác.

Hướng Nhật cũng lười cùng nàng tính toán, không thể không nói, Monica phái tiểu nha đầu này tới đây cũng có chút tác dụng, tối thiểu là nàng chọn đồ cũng rất vừa người, mặc lên không có cảm giác bó tay bó chân như trong tưởng tượng.

Điều làm Hướng Nhật thoả mãn nhất chính là, mặc bộ tây trang này vào thoạt nhìn mặt không còn non như trước kia nữa, đã ra được một chút dáng đàn ông.

- Hắc, ngươi chuẩn bị cảm tạ ta thế nào đây?

Có lẽ là nhìn ra Hướng Nhật đang rất hài lòng với bộ tây trang mình chọn, tiểu nha đầu Elie có chút đắc ý.

- Đáng tiếc bộ y phục này không phải là ngươi tặng, nếu như là ngươi tặng mà nói, ta đã có lý do mà cảm tạ ngươi rồi. 

Hướng Nhật híp mắt lại nói, một bộ quần áo này thôi đã tiêu phí mất mấy chục nghìn USD, tuy rằng dùng để thanh toán là thẻ tín dụng của Monica, nhưng tiểu nha đầu dù sao cũng chỉ là em gái của Monica, cho dù không có nàng, Hướng Nhật cũng sẽ tự mình đi chọn một bộ tây trang phù hợp. Vừa nghĩ như thế, Hướng Nhật thật đúng là không tìm ra nổi lý do gì nữa để cảm ơn nàng ta.

- Cởi quần áo ra, cái tên không được một chút ý tứ cảm kích này!

Vừa nghe Hướng nhật nói như vậy, tiểu nha đầu nhất thời phát nộ, hung hăng mà lườm hắn.

- Ngại quá, y phục này là ta dùng tiền của chính mình mua.

Hướng Nhật trực tiếp bỏ qua ánh mắt phẫn nộ của nàng, nhấn mạnh hai từ "Chính mình".

Tiểu nha đầu tức nghẹn họng, tuy rằng trong nội tâm nàng cho rằng việc mình chọn lựa quần áo cho hắn là công lao rất lớn, nhưng xác thực đúng như lời Hướng Nhật nói, người trả tiền không phải là nàng. Hít thở có chút không thông, trừng trừng mắt: 

- Bất kể là như thế nào, y phục do ta chọn cũng không sai đấy chứ?

- Điểm ấy ta thừa nhận. Nói đi, ngươi rốt cuộc muốn gì?

Từ trong giọng nói không cam làm của tiểu nha đầu kia, Hướng Nhật nghe ra nàng phỏng chừng lại có chuyện gì muốn "Phiền phức" chính mình.

- Ta hi vọng ngươi ngày mai có thể cùng với ta đi tới trường học.

Tiểu nha đầu chăm chú nhìn hắn một chút, giống như là sợ Hướng Nhật không đáp ứng, tiếp tục nói: 

- Đương nhiên, ta sẽ không để cho ngươi đi không công, trưa mai ta mời ngươi ăn cơm.

- Ăn cơm là việc quá xa xôi, trước tiên ngươi cho ta một cái lý do để ta tự nguyện đi cùng ngươi đi.

Hướng Nhật mặt nhăn lại, lúc sáng vừa mới giúp nàng đưa thư tình, lẽ nào ngày mai lại muốn đưa thêm một lần nữa sao?

- Nếu như ngươi theo ta đi mà nói, Suzanna sẽ đáp ứng cùng ta ước hẹn.

Tiểu nha đầu có chút mất tự nhiên.

- Suzanna là ai? 

Mặc dù đã mơ hồ đoán được đối phương là ai, nhưng Hướng Nhật vẫn còn muốn chứng thực suy đoán của mình.

"Ngươi hôm nay giúp ta đưa thư tình... Người kia."

Quả nhiên là mỹ nữ tóc vàng kia, Hướng Nhật trong lòng thầm nghĩ, chỉ là có một chút hắn không nghĩ ra, lúc đấy không phải cô gái Tây kia đã nói qua nàng đã có bạn trai rồi sao, thế nào giờ lại đáp ứng cùng tiểu nha đầu ước hẹn thế, lẽ nào thực chất nàng ta cũng là một bông hoa bách hợp? Còn có, tại sao phải mang mình theo mới đáp ứng ước hẹn, lẽ nào... Nàng ta coi trọng mình???

Hướng Nhật lắc lắc đầu, không thể nào đâu? Chỉ là mới bộc lộ chút "Công phu Trung Quốc" nho nhỏ mà thôi, Hướng Nhật cũng không nhận mình có mị lực lớn như vậy, vậy thì sẽ là cái gì chứ...

Đang nghĩ ngợi, điện thoại trên người đổ chuông, là Alice gọi tới. Tối qua sau vụ vượt ngục nàng gọi là để cho nàng an tâm, lúc này gọi tới, đoán chừng là muốn cùng mình đi ăn trưa đây.

Nhìn tiểu nha đầu cách mình không xa, Hướng Nhật đi ra xa một chút để nghe. Dù sao có một số việc không thể để nàng nghe được, không thì đến tai Monica sẽ không tốt. Lúc trước đã đáp ứng Monica, ở nước Mỹ chỉ có thể có một người bạn gái là nàng ấy, nếu như biết còn có một Alice nữa, Hướng Nhật phỏng chừng vất vả lắm mới trấn an được Monica rất có thể sẽ tạo ra cơn bão lần thứ hai, nói không chừng trong cơn tức giận đánh mất lí trí sẽ gả thật cho tên tiểu bạch kiểm Richard mất.

- Alice, có chuyện gì không?

Một bên chú ý duy trì khoảng cách với tiểu nha đầu, một bên Hướng Nhật nghe điện thoại.

- Jack, giờ anh đang ở đâu?

Alice thanh âm có chút quan tâm và mong chờ.

- Anh bây giờ đang ở Broadway, chuẩn bị đi gặp hai vị bằng hữu rất quan trọng.

Hướng Nhật đi trước một bước đem lời nói Alice có khả năng sẽ nói ra chặn lại.

Quả nhiên, bên kia Alice trầm mặc một lúc mới lên tiếng, trong giọng nói có chút thất vọng: 

- Vậy tối nay anh có về nhà ăn cơm không?

- Buổi tối phỏng chừng không được, như vậy đi, ngày mai được không?

Hướng Nhật dù sao cũng không muốn làm Alice quá thất vọng, ước định tốt thời gian.

- Vậy được rồi, ngày mai anh nhất định phải tới đấy, em sẽ chờ anh... Tối nay anh có thể gọi điện trò chuyện với em một lúc được không?

- Đương nhiên, chỉ cần có thời gian rảnh mà nói, anh nhất định sẽ gọi cho em.

Vội vã cúp cuộc gọi với Alice, tiểu nha đầu đã đi tới, vừa nãy nàng không có tiếp cận nghe trộm điện thoại, điều này làm cho Hướng Nhật đối với biểu hiện của nàng có chút hài lòng, cuối cùng nàng cũng không phải một tiểu nha đầu không biết nặng nhẹ.

- Ngươi suy nghĩ xong chưa?

Tiểu nha đầu không có hỏi là ai gọi điện thoại đến, vẻ mặt mong chờ nhìn Hướng Nhật.

- Ngày mai nếu có thời gian hơn nữa ta còn không có việc gì làm mà nói, ta có thể cùng ngươi đi một chuyến, bất quá bữa cơm của ngươi ta không cần.

Đã hẹn qua nhà Alice ăn cơm, Hướng Nhật đương nhiên sẽ không tiếp tục chiếm chút tiện nghi của dối phương.

- Tốt, ta biết ngươi ngày mai nhất định sẽ có thời gian.

Tiểu nha đầu có chút hưng phấn, tuy rằng Hướng Nhật cũng chưa có khẳng định sẽ đáp ứng nàng, nhưng nàng còn có một đòn sát thủ chưa sử dụng, chỉ cần sử dụng tới, nàng tin tưởng tên trẻ ranh cứng đầu này nhất định sẽ phải ngoan ngoãn đáp ứng nàng thôi.

Tách khỏi tiểu nha đầu, Hướng Nhật liền vội vã gọi điện thoại tới cho Minica.

"Lisa."

"Y phục mua tốt rồi chứ?" Đối với cuộc gọi tới của nam nhân, Monica cũng không có quá nhiều kinh ngạc, có lẽ là đã sớm phán đoán là nam nhân sẽ gọi tới tìm nàng.

- Đã mặc lên người, bây giờ em đang ở đâu?

Hướng Nhật không có chất vấn Monica vì ai mà cho hắn leo cây, chỉ muốn hỏi địa điểm, hắn có thể tự mình đi xem, rốt cuộc là khách nhân nào trọng yếu như vậy.

Được địa chỉ chính xác, Hướng Nhật lại ngựa không dừng vó mà chuẩn bị chạy tới nhà hàng nơi Monica chiêu đãi "Khách nhân quan trọng", thoáng nhìn ở giữa đường có một cửa hiệu đặc biệt, đột nhiên Hướng Nhật nhãn tình sáng lên, nghĩ ra một cái chủ ý tuyệt diệu.

Vội vã mà chạy vào cái cửa hiệu đặc biệt kia, Hướng Nhật hướng về phía người chủ quán da đen hơn 40 tuổi ăn mặc quần áo hip-hop nói: 

- Ta muốn một chiếc mũ lưỡi trai, còn có, một bộ râu mép giả.

- Như ý ngài, tiên sinh.

Người da đen chủ quán rất nhanh đưa ra rất nhiều hàng mẫu.

Hướng Nhật trước chọn ra một chiếc mũ dạ (hoặc mũ phớt) màu đen đội lên đầu, rồi chọn ra một bộ râu cá trê gắn lên mép, nhìn vào gương ngắm nghía một hồi, sau đó vớ lấy một cái kính mắt màu đen đeo lên, hướng người da đen chủ quán đang trợn tròn mắt nhìn hắn hỏi:

- Ông thấy thế nào?

- Tiên sinh, ta nghĩ coi như là người quen thuộc nhất với ngươi cũng không nhận ra ngươi nổi... Thực sự là quá thần kỳ! Trên thực tế chỉ cần ngươi đeo mắt kính này, không cần bộ ria mép, ta nghĩ nếu như không phải là người rất thân với ngươi, khẳng định ai cũng sẽ cho rằng ngươi là một người khác a.

Không thể không nói Hướng Nhật đeo kính và không đeo kính khác biệt nhau quả thật rất lớn, chính như lúc trước hắn thay thế thi đấu bóng rổ cho trường Cao Đại giống nhau, đập vỡ rổ trường kia, cả trường học, trừ Sở Sở và mấy vị tiểu thư, cũng chỉ có đầu củ tỏi là nhận ra hắn, những người khác hôm đấy đứng sứng sờ quan khán cũng không nhận ra nổi vị "Anh hùng bóng rổ" kia là ai.

| Tải iWin