Dịch: Thỏ
- Jack, anh làm thế nào vậy?
Sau khi kiểm tra qua, Alice vẻ mặt tràn ngập tò mò đặt nghi vấn.
Mấy người Selena bên cạnh cũng vểnh tai lắng nghe câu trả lời.
- Đây là bí mật quốc gia.
Hướng Nhật nở nụ cười thần bí, song thấy Alice tỏ ra thất vọng, hắn bồi thêm một câu kèm theo vẻ mặt dâm đãng:
- Đêm nay về anh sẽ nói cho em, hắc hắc.
Hiển nhiên ý là ở đây có người ngoài, cho nên không tiệt tiết lộ.
Đám người Selena mặt ủ mày chau, Alice trái lại trong lòng vô cùng ngọt ngào, Jack rõ ràng chỉ nói cho một mình nàng biết thôi.
Chứng kiến bộ dáng tình chàng ý thiếp của hai người, cộng thêm cái ma thuật tự cho là thần kỳ đã biến thành hàng "phổ thông", tên gầy nhom đứng dậy cáo từ:
- Xin lỗi, ta có chuyện phải rời đi một lát.
Dứt lời hắn liền xách đít lên đi thẳng, không quay đầu lại.
- Jack, anh vừa nói sân thượng bên kia có người chờ tôi đúng không?
Bonnie tò mò nhìn Hướng Nhật, chợt nhớ lại vấn đề hắn nói ban nãy.
- Ừm.
Hướng Nhật gật gật đầu.
- Vậy cũng xin cáo từ, ta phải đi rồi.
Bonnie đứng dậy, đi về phía sân thượng bên đó. Selena lần này cũng không ngăn cản nữa, có thể là vì "người nào đó" vừa biểu diễn ma thuật khiến ả bị rung động rất lớn, chưa hoàn toàn thanh tĩnh lại.
- Alice, chúng mình cũng đi thôi.
Hướng Nhật đề nghị.
- Xin lỗi, Selena...
Alice còn nhớ đến tình nghĩa bạn bè, áy náy nói một câu, sau đó mới cùng Hướng Nhật rời khỏi.
------------------------------
- Anh có phải đã quấy rầy hai người hàn huyên đúng không?
Đi được một đoạn, Hướng Nhật cũng buông lỏng cánh tay đang kéo Alice ra.
Alice ngược lại không có cảm thấy bị phiền hà gì, chẳng qua chỉ lắc đầu một cái:
- Không, thật ra em cũng muốn đi luôn rồi, nhưng Jack à, Selena chỉ là hơi... Em hy vọng anh không có ác cảm với bạn ấy.
Có thể không biết miêu tả làm sao, Alice dứt khoát bỏ qua.
- Yên tâm đi, anh còn chưa đến mức đi so đo với một người đàn bà đâu.
Hướng Nhật tỏ ra rất rộng lượng, chỉ cần không chọc tới hắn, hắn cũng lười đi chọc vào người ta.
- À đúng rồi, lát nữa anh phải về à?
Alice đột nhiên hỏi, hai người vừa từ trên lầu đi xuống, cùng nhau đi ra khỏi biệt thự, hiện tại đang đứng trước sân.
Không gian ở đây khá rộng rãi thoáng đãng, mơ hồ có thể xuyên thấu qua ánh đèn trong nhà, thấy khung cảnh đang diễn ra.
Trong sân trồng rất nhiều cây ăn quả, có bưởi, quýt, táo các loại, còn có một gốc cây lựu khổng lồ, từ xa nhìn như một chiếc dù vậy, vô cùng đặc sắc.
- Ừ.
Hướng Nhật gật đầu một cái, vừa tiếp tục cùng Alice rảo bước về phía trước.
- Hiện giờ anh ở khách sạn à?
Alice lại hỏi tiếp, mơ hồ đang mong chờ chuyện gì.
- Không, anh ở nhà một người bạn.
Hướng Nhật biết thừa ý đồ của Alice, tuy nhiên hắn vẫn chưa làm xong công tác lên dây cót tinh thần, hơn nữa đang ở nhà Monica, dẫn gái về chịch thì chỉ có nước vỡ mồm.
Alice lộ vẻ tiếc nuối, Hướng Nhật nhìn có chút không nỡ, bèn an ủi:
- Đừng vội, chờ em qua Trung Quốc rồi, chúng mình còn rất nhiều thời gian mà.
Đây rõ ràng là đang an ủi, sau khi về nước còn có rất nhiều công chuyện chờ hắn giải quyết, tỷ như cha hắn từ quê chuẩn bị lên Bắc Hải, còn có hẹn với mẹ đi thăm thông gia nhà Thiết Uyển, một mực trì hoãn tới bây giờ.
Lần này trở về, đoán chừng cũng không tìm được lí do gì mà cự tuyệt nữa.
Alice ngẫm nghĩ một lát tâm trạng cũng khá hơn, biểu tình trở nên hưng phấn, đoán chừng là đang tự vẽ lên tình cảnh sau khi hai người tới Trung Quốc sinh sống.
Hai người vẫn tiếp tục đi không mục đích, càng ngày càng xa ánh đèn từ phía biệt thự, xung quanh dần dần trở nên tối tăm.
Đi vòng qua cái cây lựu khổng lồ kia, phía trước chợt phát hiện hai bóng người, có lẽ vì nghe được tiếng bước chân, hai bóng người động tác tỏ ra hơi bối rối.
Mặc dù xung quanh không có nhiều ánh sáng, nhưng động tác đột ngột hốt hoảng của hai người vẫn có thể thấy rõ.
Hai người này đều là đàn ông, một người thân hình cao lớn, người kia thì vóc người thấp bé. Có lẽ vì hai người lạ mới xuất hiện, tên đàn ông cao lớn nhanh chóng đem vật trong tay đưa cho tên nhỏ con, tên kia sau khi nhận được liền vội vàng bỏ vào trong túi, sau đó đem một bọc gì đó đưa lại cho tên to con.
Hoàn thành giao dịch, tên nhỏ con vội vã bỏ đi, lúc đi ngang hai người Hướng Nhật cũng cúi gằm xuống, dường như không muốn để cho người khác thấy diện mạo của mình.
Tên đàn ông to cao lại không hề cố kỵ, hắn một mực ngẩng cao đầu, cộng thêm thân hình mập mạp, hai người Hướng Nhật đã thấy được tướng mạo của hắn, mặt có râu quai nón, nhìn qua không giống là tới tham dự tiệc tùng của đám người trẻ tuổi, bụng cũng phình ra, ước chừng tuổi tác ngoài ba mươi.
Mới vừa rồi hai người này hiển nhiên vừa làm một ít mua bán không "trong sáng", hơn nữa rất dễ dàng khiến người ta liên tưởng ra là chuyện gì, bởi vì tuy động tác tên râu quai nón rất nhanh, nhưng hai người Hướng Nhật vẫn kịp nhìn thấy hắn đưa cho tên nhỏ con kia một túi bột màu trắng.
- Này, đừng xen vào chuyện của người khác!
Tên râu quai nón lại gần hai người đe dọa một câu, thế nhưng vừa thấy hình dáng của Alice, hắn không khỏi nhìn nhiều hơn một cái, rất nhanh liền biến mất.
- Jack, bọn họ ban nãy là bán... ma túy phải không?
Alice khẽ nắm chặt tay người yêu, có chút sợ hãi hỏi.
- Tốt nhất coi như không thấy gì.
Hướng Nhật nhàn nhạt gật đầu, loại chuyện này hắn cũng không muốn quản nhiều, dù thái độ tên râu quai nón làm hắn có chút không vui.
Không ngờ bọn họ đã tránh rồi, phiền phức lại tự tìm tới tận cửa.
Lúc hai người dạo một vòng vườn sau chuẩn bị trở về trong phòng, bỗng bị ba người dường như đã đứng đợi sẵn bao vây lại, ngăn cản đường đi.
Trong đó cầm đầu chính là tên râu quai nón ban nãy, sau lưng ắt hẳn là tay chân của hắn, một tên da đen, một tên da trắng, vóc người đều rất lực lưỡng. Nhìn tuổi tác, đoán chừng là một trong số những người trẻ tuổi tham dự tụ họp tối nay.
- Là bọn chúng?
Tên da trắng mở miệng hỏi, vừa cẩn thận quan sát Hướng Nhật và Alice, vẻ khinh miệt chợt lóe lên trong mắt.
Một cô gái xinh đẹp, cùng một đứa nhóc, có thể là một cặp hai chị em, tổ hợp này quả thật không cần phải lo lắng.
- Ừ không sai.
Tên râu quai nón gật đầu xác nhận, đột nhiên tiến lên một bước tới trước mặt hai người Hướng Nhật và Alice, vẻ mặt đầy nghiền ngẫm:
- Chuyện mới vừa rồi hai người đều thấy được, cho nên để tránh phiền toái, nơi này có túi đồ, các ngươi mua lại đi, 500 đô la.
Vừa nói chuyện, tên râu quai nón vừa móc ra một bọc túi ni lon trong suốt ước chừng một tấc, bên trong chỉ có mấy viên thuốc màu trắng. Nhưng lại kêu giá 500 đô, rõ ràng không chỉ ép mua, còn định cướp bóc trắng trợn.
Hướng Nhật đương nhiên đã từng làm qua phi vụ "tương tự", biết thừa đống nhỏ xíu này không hề tới 500 đô la, chỉ trừ một số người không biết hàng mới bị chém.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 1024: Bị chặt chém
Chương 1024: Bị chặt chém