Dịch: Thỏ
Hành trình được nửa đường, Hướng Nhật bị đánh thức, quãng thời gian tiếp theo đến phiên hắn "trực".
Một điểm này trước đó đã phân công xong.
Từ trong cabin nghỉ ngơi đi ra, Hướng Nhật bước vào khoang máy bay.
Ả đàn bà tóc nâu đỏ gọi là Shalom cùng lão giáo sư tên Grace, hai người hiện tại đang bị trói, hai lưng dựa nhau, dùng dây thừng buộc lại vô cùng chắn chắn.
Đừng nghĩ đơn giản, nếu không có ai giúp bọn họ cởi ra, cả đời đừng hy vọng thoát được.
Hai người mặc dù bị trói nhưng miệng không bị dán băng keo.
Thấy hai tên khủng bố đang bàn giao ca trực, giáo sư Grace đảo mắt một cái rồi lập tức thu hồi, không biết đang toan tính chuyện gì.
Shalom liếm liếm đôi môi khô khốc, bỗng nhiên hướng về phía Hướng Nhật gọi một tiếng:
- Này!
- Chuyện gì?
Hướng Nhật nguyên bản đang định tìm một chỗ ngồi xuống, không nghĩ tới ả đàn bà kia lại đột nhiên mở miệng.
- Tôi muốn uống nước.
Trên mặt Shalom lộ vẻ cầu khẩn, nếu phải nhịn khát thêm nữa có lẽ nàng sẽ chết mất. Nói chuyện với tên khủng bố biến thái kia gần sáu bảy tiếng đồng hồ, nàng không bị phát điên đã là kết quả vô cùng tốt.
Nhưng trong cổ họng như đang muốn bốc khói, hết lần này tới lần khác tên biến thái đó từ đầu tới cuối chưa cho nàng uống một giọt nước, hy vọng tên khủng bố này có tình người hơn một chút.
Hướng Nhật liếc nàng một cái, đôi môi nhìn qua vừa khô vừa nứt nẻ, đáng tiếc mấy tên "nô lệ" của Pattinson đang đứng cạnh hắn sai bảo không được, ngẫm nghĩ một chút liền tự mình đi rót hai ly nước, một ly cho Shalom, một ly khác cho giáo sư Grace.
Điều này hiển nhiên đã mang đến một tín hiệu sai lầm cho Shalom, ít nhất tên khủng bố này không có ác độc như tên ban nãy, ngươi nhìn xem, còn tự mình rót nước cho nàng, hơn nữa giáo sư không chủ động cầu xin hắn cũng lấy thêm một ly, việc này ít nhất chứng tỏ người đàn ông này nội tâm còn chưa thối nát, vẫn còn có tình cảm. Nói không chừng...
Trong lòng Shalom lần nữa dấy lên một tia hy vọng.
Ngay cả tên giáo sư Grace đang nhìn "người nào đó" cũng đầy vẻ cảm kích.
Cho hai người uống nước xong Hướng Nhật ngồi sang một bên. Trong lòng đang suy tính làm sao ăn nói với người trong nhà, bởi vì kế hoạch cướp bóc lần này khiến thời gian về nước của hắn bị chậm trễ.
Dẫu sao từ Mỹ qua Áo tính riêng di chuyển thôi cả đi lẫn về đã mất hơn hai mươi tiếng, nguyên một ngày trời, coi như một ngày lãng phí hết thời gian.
Tuy nhiên vì sự nghiệp tám tấn vàng và những tác phẩm nghệ thuật giá trị gấp ba tới năm lần số vàng đó, tuyệt đối là đáng giá.
- Anh tên gì?
Hướng Nhật đang miên man suy nghĩ chuyện của mình thì đột nhiên Shalom lên liếng.
- Hả?
Hướng Nhật nhíu mày một cái nhìn sang, người đàn bà này định điều tra hộ khẩu của hắn ư?
- Được rồi, tôi biết anh sẽ không nói.
Chứng kiến lưu manh nhìn chằm chằm mình không nói lời nào, Shalom nhún vai tỏ vẻ không sao cả.
- Biết sẽ không nói thì đừng có hỏi nhảm.
Hướng Nhậm giọng lạnh lùng trả lời.
- Nghe giọng của anh, tuổi tác dường như không lớn lắm, ít nhất so với tên kia nhỏ hơn nhiều.
Shalom tận lực để cho giọng nói của mình nghe thật nhu hòa, dịu dàng, ít nhất không mang theo mùi vị thù địch. Mục đích của nàng là từ từ làm tan rã con tim của đối phương, sau đó khuyên bảo mới có hy vọng.
- Tiểu thư, có mục đích gì cô có thể nói thẳng.
Hướng Nhật không nghĩ ra người đàn bà này có ý đồ gì, chẳng lẽ muốn hắn cởi trói cho hai người? Chuyện này đương nhiên có thể, bất quá sau khi hoàn thành kế hoạch xong thì...
Sắc mặt Shalom hơi cứng đờ, thái độ của lưu manh so với tưởng tượng của nàng không giống nhau, không nghĩ tới đối phương sẽ trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề. Nàng đương nhiên có mục đích, có điều bây giờ hai người không có trao đổi gì nhiều, nói thẳng ra mục đích của mình tỷ lệ thành công gần như là con số không.
- Cô chả nhẽ ngu tới độ muốn trở nên thân thiết với tôi, thì tôi sẽ bỏ qua cho các người, thậm chí hợp tác với các người phá hỏng kế hoạch lần này chứ?
Hướng Nhật mỉa mai hỏi, nếu như người đàn bà này thật suy nghĩ như vậy, chỉ có thể nói nàng quá ngây thơ hoặc quá đần độn, cho đây là đang đóng phim sao? Uốn ba tấc lưỡi không xương liền muốn kẻ địch quy hàng?
Bị một câu nói vạch trần tâm tư, Shalom thẹn quá hóa giận, lúng túng chỉ muốn tìm cái lỗ nào đó chui xuống, nàng đúng là nghĩ như vậy, bởi vì ban nãy cử chỉ tỉ mỉ của đối phương tự mình rót nước cho hai người, thân lại là một trong hai tên đầu sỏ mà không sai bảo đám thủ hạ làm chuyện này mà tự mình động thủ. Hành động đó đã gửi cho bọn họ một tín hiệu sai lầm.
Thấy nàng có xu hướng sắp chui đầu xuống đất, Hướng Nhật dứt khoát lười để ý hai người, nhất là người đàn bà này khả năng bị mắc bệnh về thần kinh.
..............................
Máy bay tới mục tiêu theo như giờ địa phương đã rạng sáng 0 giờ ngày thứ hai, mà ở nước Mỹ là năm giờ chiều ngày hôm trước.
0 giờ sáng, chính là thời gian tốt nhất để làm một số chuyện không muốn người biết.
Máy bay đáp xuống một cái sân bay mới được tạm thời dựng lên, bởi vì hành động lần này nhanh chóng bí mật, sớm những chiếc xe chở "hàng" đã mở cửa sẵn, trực tiếp đem "hàng hóa" vận chuyển vào trong buồng máy bay.
Toàn bộ quá trình chuyển hàng không quá nửa giờ đồng hồ, sau đó rất nhanh những chiếc xe chở hàng kia liền biến mất.
Tới âm thầm, đi cũng âm thầm.
Chờ máy bay lần nữa cất cánh Hướng Nhật và Pattinson mới thở phào nhẹ nhõm, bây giờ coi như nước Mỹ phát hiện máy bay bị khống chế cũng không quá lo lắng.
Đồ đã nằm trong tay, đâu còn gì có thể ngăn cản.
- Hợp tác vui vẻ, chúng ta cạn một ly!
Pattinson tinh thần sảng khoái khui một chai rượu vang, chai rượu này vốn dành cho hành khách khoang hạng VIP, bây giờ đã trở thành rượu chúc mừng của hai người.
- Cạn ly!
Hướng Nhật đương nhiên sẽ không làm mất hứng, cùng Pattinson cụng ly một cái.
Bên cạnh chính là Shalom và giáo sư Grace đang bị trói chặt, hai người đã bị trói hơn mười tiếng đồ hồ, dĩ nhiên trong lúc đó bọn họ có nhu cầu đi toilet thì vẫn phải thả bọn họ ra.
Đối với cách xử lý hai người này, cũng rất đơn giản. Pattinson sớm đã có kế hoạch, dùng tinh thần dị năng của hắn hoàn toàn thôi miên hai người, sau đó xóa đi ký ức của bọn họ trên chiếc máy bay này, coi như bọn họ trở về nước Mỹ cũng không sinh ra uy hiếp gì với Hướng Nhật và Pattinson.
An bài vậy là tốt nhất, Hướng Nhật cũng không hy vọng phải xuống tay với hai người bình thường, dù sao lưu manh cũng không phải kẻ cuồng sát.
Mà những nhân viên khác trên chuyến bay này đã bị khống chế từ trước, bọn họ căn bản không kịp biết chuyện gì xảy ra đã bị khống chế nên hoàn toàn không cần xóa đi trí nhớ gì, bởi vì đoạn ký ức đó căn bản không tồn tại.
- Các ngươi trốn không thoát đâu, chính phủ Mỹ sẽ không bỏ qua cho các ngươi.
Thấy hai người cụng ly chúc mừng, Shalom trợn mắt nhìn, trong miệng chửi rủa độc ác.
- Tiểu thư, tôi nghĩ cô phải thất vọng rồi, nước Mỹ sẽ không tìm được chúng ta.
Pattinson bưng một ly rượu tới trước mặt nàng, mặc dù hắn và Hướng Nhật vừa dùng tên thật xưng hô với nhau, nhưng thân là một người tài cao gan lớn, thứ hai là sớm muộn gì hai con tin này cũng bị xóa đi ký ức, căn bản không cần phải giấu giếm.
- Coi như không tìm được hai người các ngươi, còn bọn họ thì sao?
Shalom nhìn sang mấy người bảo vệ mặc âu phục đen, bọn họ không có che mặt, trên đường đi hơn mười mấy tiếng đồng hồ nàng đã ghi nhớ rõ tướng mạo những người này, nếu như bây giờ có một cái máy vi tính nàng có thể hoàn toàn đem tất cả bọn họ chỉ ra... Tuy nhiên nàng hiểu hy vọng này không lớn, bởi vì bọn họ rất có thể không còn mạng mà trở về.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 1049: Tín hiệu sai lầm và ăn mừng
Chương 1049: Tín hiệu sai lầm và ăn mừng