Hướng nhật lắc đầu, cảm thấy nếu không nói ra thì chuyện vớ vẩn này sẽ chẳng biết bao giờ mới chấm dứt:
- Nghe này ông già. Tôi công nhận lực lượng của ông mạnh đấy, rất mạnh nữa là khác, nếu đem ra đánh mấy đứa dị năng giả cấp năm trở xuống là chuyện dễ như húp cháo, nhưng muốn thắng được tôi thì đó là một suy nghĩ ngu xuẩn. Tôi nằm ngoài phạm vi ấy, ông sẽ không bao giờ có thể hiểu được đâu.
Lão già cũng không ngu lắm, nghe Hướng Nhật giải thích chợt hiểu ra điều gì đó liền dừng tay lại không đánh thêm nữa. Sắc mặt tái nhợt hẳn đi. Vội đưa hai tay cung kính cúi chào:
- Các hạ có lực lượng thật sự nằm ngoài sức tưởng tượng của tại hạ. Vừa rồi chẳng qua chỉ là màn múa rừu qua mắt thợ, đâu dám nghĩ đến chuyện thắng thua. Tại hạ thừa nhận mình kém cỏi, xin được các hạ chỉ dạy thêm.
Hướng Nhật cũng không ngờ lão già lại thay đổi nhanh đến chóng mặt. Mới vừa rồi còn định lấy mạng hắn, mà giờ lại già mồm nói "đâu dám nghĩ đến chuyện thắng thua" đúng là ngụy biện mà.
Hướng Nhật lạnh lùng nói:
- Chỉ dạy? Ông không bao giờ có cửa, đừng có mơ mộng hão huyền! Nào, bây giờ nói cho tôi biết họ tên, danh tính, địa vị, địa chỉ của ông, rất có thể tôi sẽ cho ông một đường sống.
Đối mặt với cái nhìn chết chóc, tàn độc của lưu manh, lão già sợ khiếp vía, vội trả lời:
- Tại hạ đi không đổi danh, về không đổi họ...
Chưa nói hết câu Hướng Nhật đã quát:
- Thôi thôi, im ngay! Bây giờ là năm 2017 rồi lão già à, làm ơn bỏ mẹ cái phong cách kiếm hiệp cho tôi nhờ cái. Nghe mà nghứa hết cả tai.
- Vâng vâng. Chả giấu gì cậu, tên của tôi là Dương Lục Sơn, là đại đệ tử của Lý Thu Thủy, trưởng môn phái Tiêu Dao.
- Lý Thu Thủy ư?
Hướng Nhật ngẫm nghĩ, cái tên đã đẹp đến vậy, không biết người sẽ đẹp đến mức nào đây?
- Vâng, nàng là người nhưng cũng như là tiên. Dáng vẻ rất xinh đẹp nho nhã, y phục chỉ một màu vàng thiên thanh, lại có võ công thượng thừa. Chẳng hay cậu đã từng gặp qua?
Hướng Nhật nhìn mặt lão già khi nói đến sư phụ của lão thì bỗng nghĩ tới câu chuyện Dương Quá và Tiểu Long Nữ. Cái vẻ mặt ấy thừa sức tố cáo lão đang thầm yêu sư phụ. Lý Thu Thủy là một cái tên nghe rất đẹp, mà qua lời lão già kể thì cô nàng phải có sắc đẹp thoát tục, khí chất thiên nữ, điều này thôi thúc hắn muốn được một lần gặp mặt cô nàng. Thế là lựa lời hắn nói:
- Gặp thì chưa, nhưng ông có thể dẫn ta đi gặp nàng được không? Tiện thể giao lưu một chút với bang phái của nàng.
Lão già gật đầu:
- Gặp thì được, nhưng hiện tại chính tôi cũng không biết nàng đang ở đâu nữa.
Hướng Nhật thắc mắc hỏi:
- Chả lẽ trưởng môn lại không ở trong tổng đà phái Tiêu Giao?
Lão già lắc đầu:
- Vậy là cậu không biết rồi. Phái Tiêu Giao tuy rằng rất có tiếng tăm trên giang hồ nhưng thực tế không có nhiều người, đếm đi đếm lại cũng chỉ hơn mười mấy người. Đặc biệt là ai cũng thích ngao du sơn thủy, mỗi người một nơi, bốn phương trời đâu đâu cũng là nhà cho nên không có tổng đà cụ thể, mà có tạo ra cũng chỉ bỏ hoang mà thôi.
Hướng Nhật cảm thấy tức cười:
- Thế bình thường các ông làm cách nào liên lạc được với nhau?
- Đương nhiên là bằng điện thoại di động rồi.
Hướng Nhật vui mừng lên hẳn:
- Đấy, chính là nó đấy, sao không gọi cho nàng?
Lão già kinh hãi xua tay nói:
- Chuyện này tuyệt đối không được. Sự phụ bảo nếu không có chuyện gì quan trọng thì tuyệt đối không được làm phiền. Lệnh của sư phụ tôi không dám cãi đâu.
- Nói đi nói lại thì rốt cuộc ông vẫn không muốn đưa ta đi gặp nàng chứ gì?
Thấy lưu manh lại dùng ánh mắt chết chóc nhìn mình, lão già vội tìm cách thoát thân:
- Chắc chắn đại hội võ lâm năm nay nàng sẽ xuất hiện. Chỉ một tháng nữa, tại Thiên Ưng môn sẽ có cuộc so tài với Ưng Trảo môn, mặc dù họ đã thua liên tiếp năm lần. Sau cuộc so tài ấy cũng là lúc đại hội võ lâm bắt đầu. Tôi nghĩ cậu cũng có hứng thú tham gia đại hội võ lâm chứ?
Hướng Nhật khinh thường nói:
- Ba cái lễ hội gì đó thì quên đi, tôi không rảnh. Tuy nhiên không đến cũng không được. Tôi còn phải dạy dỗ đệ tử làm sao đánh thắng được tụi Ưng Trảo môn, nếu không thì rất mất mặt với lão già họ Trương kia.
Lão già bỗng trở nên hoang mang:
- Không lẽ ngài là... không, ngài có quan hệ gì với Thiên Ưng môn à?
- Cứ coi như tôi là sư đệ của cái lão họ Trương kia đi. Có ý kiến gì không?
Lão già không dám tin vào mắt mình nữa, bình thường cứ tưởng Thiên Ưng môn ngoài Trương lão ra thì chả còn ai có bản lĩnh, không ngờ vẫn còn tồn tại một nhân vật có sức mạnh phi thường, ảo diệu. Liệu rằng Thiên Ưng môn còn có bao nhiêu nhân vật như thế chưa xuất hiện?
- Thì ra ngài là một cao nhân, tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, hôm nay vô tình đắc tội với ngài, một bậc danh sư trong giới võ lâm, xin ngài rộng lòng, không chấp kẻ ngu dốt mà tha tội cho ạ!
Hướng Nhật cũng đâu phải kẻ hẹp hòi, vốn lão già cũng chả đả động gì đến hắn, cho nên không cần thiết phải sát sinh thêm nữa. Dù sao bớt một kẻ thù còn hơn thêm một kẻ thù. Hiện tại còn chưa biết cô nàng Lý Thu Thủy có năng lực bá đạo đến mức nào, nhưng đệ tử đã thế này thì sự phụ chắc chắn phải hơn rất nhiều. Suy nghĩ thấu đáo, hắn nói:
- Ông và người của ông có thể đi. Chuyện hôm nay chắc ông cũng không ngu mà kể lể ra bên ngoài đúng chứ?
Lão già gật đầu lịa lịa rồi dẫn người rời đi. Tuy nhiên đi chưa được bao lâu thì Hướng Nhật lại quát:
- Muốn sống thì để thằng nhóc họ Phương ở lại!
Nhà họ Phương ngoài Phương Nghi ra thì còn lại đều không phải loại tốt đẹp gì, thả thằng nhóc họ Phương ra để mồm mép nó tía lia bải hải kể linh tinh thì hỏng hết việc Hướng phụ nhờ vả. Hướng Nhật đâu có ngu.
Lão già nghe thấy tiếng quát thì đổ mồ hôi hột. Thằng nhóc họ Phương vừa rồi nhìn thấy Hướng Nhật chỉ đập nhẹ một cái mà khiến Dương sư phụ bị đập như ruồi thì không còn dám nghĩ bậy bạ, tư tưởng chuyện trai gái với nàng Thiên Lục xinh đẹp nữa. Giờ nghe Hướng Nhật chỉ bắt mỗi mình nó ở lại thì lòng rối bời, lo lắng đến mức muốn đái cả ra quần.
- Chuyện này, ngài có thể nào...
Không đợi lão già nói hết câu, Hướng Nhật đã dùng lĩnh vực kéo thằng nhóc họ Phương về phía mình, hắn khoát tay nói với lão già:
- Nhân lúc ta còn chưa đổi ý thì biến đi!
Lão già áy náy, quyết không đi:
- Cao nhân à, tôi có nỗi khổ của mình. Nó là con của Phương đại, cháu của Phương lão gia, nếu nó có mệnh hệ gì thì tôi khó lòng ăn nói với hắn lắm.
Hướng Nhật liếc nhìn lão một cái:
- Ta hiểu người trong giang hồ trọng tình nghĩa, nhưng ông phải chọn thôi. Chết hoặc nghĩa khí?
Lão già không chút do dự đáp:
- Nếu có thể giữ được mạng sống của tiểu tử Phương gia, vậy tôi nguyện chết dưới tay của ngài. Dù sao được chết dưới tay một cao nhân cũng là vinh dự hiếm có.
Mí mặt Hướng Nhật bỗng giật nhẹ, thoáng lên một chút động lòng. Lũ đàn em của hắn xưa kia mà được một nửa như lão già này thì tốt quá, thà chết cũng giữ cho được tinh thần nghĩa hiệp.
- Ta có nói phải giết nó bao giờ đâu, chỉ là dùng vài biện pháp cho nó quên đi đoạn trí nhờ vừa rồi mà thôi, ông đi được rồi đó.
Hướng Nhật vừa có được dị năng tinh thần giống hệt của K không lâu. Phụ Thể thì biết rồi, tuy nhiên Thông Tâm và Xóa Ký Ức thì chưa biết sử dụng thế nào, có thằng nhóc Phương gia ở đây làm vật thí nghiệm là điều tuyệt vời.
Vừa tính ra tay thì bỗng nghe được tiếng nói quen thuộc:
- Hướng tiên sinh, anh định làm gì?
Giọng nói của nàng nghe như tiếng đàn, nỉ non thánh thót đắm say lòng người. Là Phương nữ yêu đây mà.
Hướng Nhật biết nàng tới chả có chuyện gì ngoài việc xin thả người, nên lạnh lùng nói:
- Nếu tới đây xin thả người thì miễn đi!
Thằng nhóc nhìn thấy Phương Nghi như thấy bồ tât sống. Mừng rỡ kêu lên:
- Cô ơi cứu con. Hắn là người x...
Thằng nhóc định nói Hướng Nhật là người xấu, nhưng nói chưa hết câu thì bắt gặp ánh mắt đáng sợ của lưu manh khiến nó im bặt không dám hé răng nói thêm một tiếng nào nữa.
Phương Nghi nhìn thằng cháu bất tài vô dụng mà vừa thương vừa giận, lại thêm câu nói hững hờ của người mà nàng không biết là có tình cảm gì, nhưng rõ ràng là chả thể quên được hình bóng đó, giấc mơ kỳ lạ ngày hôm đó cứ như đã khắc cốt ghi tâm, như một lời tiên đoán. Chính vì vậy mà oán giận nói:
- Nè, anh không coi tôi ra gì à?
Hướng Nhật mặt dày đối đáp:
- Cô muốn ra cái gì?
Hướng Nhật tự y y, tưởng gì chứ ra nước thì dễ thôi.
Phương Nghi như muốn nổi khùng, tại sao trên đời lại có loại người ngang ngược như vậy chứ. Hắn là người nàng khó đối phó nhất. Biết là cứng rắn sẽ không có tác dụng, nàng bèn thấp giọng nói:
- Nó là cháu của tôi đấy, một người cường đại như anh lẽ nào lại đi bắt nạt một đứa trẻ, anh không thấy chuyện này rất không phải sao?
Hướng Nhật không muốn dây dưa nhiều, trực tiếp "phụ thể" vào người thằng nhóc rồi nghĩ đến việc xóa một phần ký ức của nó, khi dừng lại thì thấy thằng nhóc đã chết ngất, cũng không biết kết quả thế nào, tuy nhiên hắn vẫn tự tin giao trả lại cho Phương Nghi:
- Có gì đâu mà phải làm quá lên. Chỉ là loại bỏ một phần ký ức của nó thôi mà. Đây chả lại cho cô, sau này nhớ dạy dỗ nó cho tốt, lần sau sẽ không dễ như vậy đâu.
Khi tới tay Phương Nghi thì thằng nhóc liền tỉnh lại. Nó mệt mỏi, lấy tay xoa đầu:
- Đây là đâu? Là cô cô là cô cô sao? Sao cô lại ở đây? Sao con không nhớ gì hết vậy?
Phương Nghi bị một màn này làm cho chấn động, không tin nổi vào mắt mình nữa. Nàng kinh ngạc hỏi:
- Anh, anh thật sự có thể làm điều đó sao? Lẽ nào có liên quan đến...
Hướng Nhật không để nàng nói hết câu, sợ quá nhiều tai mắt sẽ không tốt cho những bí mật động trời nên dùng lực lượng bịt miệng nàng lại rồi bước đến bên cạnh nàng thì thầm:
- Chuyện này không thể tùy tiện nói ra, nếu cô thật sự muốn biết thì chút nữa gọi lại cho tôi, chúng ta có thể trao đổi. Bây giờ giải tán đi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 1088: Giải tán (fix lỗi)
Chương 1088: Giải tán (fix lỗi)