Hướng Nhật hoàn toàn hiểu vì sao Hướng phụ lại có thể mạnh miệng nói ra những lời mà không phải ai cũng đủ can đảm để nói. Bọn buôn ma túy từ xưa đến nay chưa bao giờ là loại dễ bắt nặt, chúng luôn làm việc có tổ chức, cẩn thận, thông minh và cực kỳ nguy hiểm. Đáng tiếc loại này lại không đủ tuổi để khiến Hướng phụ ngán ngẩm. Hướng Nhật đã tận mắt chứng kiến thần công lợi hại của Hướng Phụ, sức mạnh của ông là thứ không thể xem thường, thậm chí nó còn cao cấp hơn cả Mật Giả cấp 4. Bây giờ nghĩ lại lần trước đứng xem Hướng phụ giao đấu một trận long trời lở đất với cái tên Dương Lục Sơn phái Tiêu Dao gì đó mà hắn vẫn cứ như người trên mây, không dám tin đó là sự thật. Làm sao có thể chỉ với Thái Cực Quyền mà biến người ta trở thành siêu nhân?
- Tiểu tử, con đang nghĩ cái gì thế?
Hướng phụ nhìn hắn với ánh mắt dò xét.
- Dạ không có gì.
Hướng Nhật nói rồi chỉ vào tên giang hồ xấu số đang nằm lăn lóc dưới đất.
- Giờ con ở đây rồi, cha để nó cho con xử lý cũng được.
- Uk, dù sao con cũng làm việc cho chính quyền, để con giải quyết sẽ đơn giản hơn.
Hướng phụ gật đầu nói, bản thân ông hiện tại không hề muốn dính dáng đến những chuyện của quốc gia, vì thế nếu không cần thiết thì ông không muốn ra mặt.
Từ xa xa cả một góc Hải Thành như muốn rung chuyển, một đoàn xe bốn chỗ, bảy chỗ, tất cả mười mấy chiếc đều một màu đen nối đuôi nhau thành một hàng thẳng tắp, đi đến đâu hú còi inh ỏi đến đó. Đoàn xe tập chung dừng trước cửa khách sạn, một nhóm bảy tám mươi người ăn mặc tùy tiện, xăm trổ khắp người đồng loạt kéo nhau đứng chật kín quầy lễ tân.
- Mẹ thằng chó nào dám phá công việc làm ăn của tao, nó đâu rồi?
Hướng Nhật nhìn thấy một tên giang hồ khoảng gần 50 tuổi, tóc dài như đàn bà, mặc áo thun trắng, trên cổ đeo sợi dây chuyền vàng to như dây thừng. Không hiểu sao Hướng Nhật lại thấy buồn cười khi nhìn thấy Cuồng Lang. Cái thằng này thật lạ lùng, chẳng biết nghe tin tức từ ai mà kéo nguyên một đám tới la làng, Hướng Nhật dám chắc đây là gần như toàn bộ tay chân của Cuồng Lang. Mà địa bàn của hắn chẳng ở đâu xa xôi, nó là một cái ngân hàng chẳng có tên tuổi trên thương trường, cách khách sạn này vài cây số, chuyên cho vay với lãi suất cắt cổ.
- Là tao phá đó, có được không?
Hướng Nhật ung dung vắt chân lên bàn, tay cầm ly rượu nốc liên tục với vẻ mặt đầy sảng khoái, hoàn toàn không để ý đến nhóm người đang vây kín hắn.
Cuồng Lang nghe thấy giọng nói thì run hết cả người, mặt tái xanh, chân không đứng vững, dũng khí ban đầu như con hổ đã tan biến, tự dưng hoá thành chú mèo con đáng yêu. Hắn vẫn hi vọng và không tin chủ nhân của giọng nói là người mà hắn đang nghĩ đến. Vội quay lại nhìn thì cả người lảo đảo, may có đàn em hỗ trợ không thì đã sớm ngã xuống đất:
- Hướng tiên sinh, là anh! Em...
Cuồng Lang chẳng còn để ý đến sĩ diện, lấy tay tự vả vào mặt hai cái, ánh mắt đầy hối hận.
- Em lỡ mồm, là em lỡ mồm!
Cuồng Lang hoàn toàn không nghĩ được gì ngoài ân hận và tạ lỗi, đẩy đàn em ra rồi quỳ xuống phục tùng một cách không thể chân thành hơn. Đây là người mà hắn thề tuyệt đối không bao giờ được đắc tội, hắn hiểu thân phận mình so với người ta chỉ như cây cỏ ven đường, người ta tùy ý dẫm một cái là cuộc đời đi về miền cực lạc ngay lập tức. Trời ạ, hắn làm đại ca ở Bắc Hải đương nhiên tai mắt rất nhiều, nếu ngày trước sợ Hướng Nhật một thì bây giờ hắn sợ gấp hàng triệu lần, vụ việc giới chức lãnh đạo ở khắp nơi trên thế giới đem xe, quà cáp đến tận nhà Hướng Nhật để tặng làm sao hắn lại không biết, không chỉ riêng hắn, mà toàn bộ nhân vật có tiếng ở Trung Quốc đều biết. Bây giờ cả nước ai nghe đến tên hắn mà không xanh hết mặt mày, người khôn sẽ tìm mọi cách để kết giao, còn kẻ nào lỡ đắc tội sẽ giống như con cún con tìm mọi cách để tránh mặt thậm chí cao chạy xa bay đến nửa bên kia Trái Đất. Vụ việc động trời này tuy rằng truyền thông bị bịt miệng nhưng vẫn có những kẻ sống vì moi móc tin tức, sẵn sàng bán mạng vì tin tức, cơ hội này chúng đâu dễ gì bỏ qua. Chúng bí mật bán tin tức này cho những nhân vật nổi tiếng, đương nhiên hắn cũng là một trong số những người may mắn mua được tin tức.
Hướng Nhật lại không hiểu tâm tư của Cuồng Lang, hắn chỉ nghĩ Cuồng Lang có biểu hiện như vậy là vì trước đây đã cho Cuồng Lang thấy sự tàn độc của bản thân. - Được rồi, mày cứ làm quá. Ngồi xuống đây anh bảo.
Hướng Nhật chỉ tay vào ghế đối diện.
- Dạ không, em quỳ ở đây cũng được ạ.
Nghe Hướng Nhật nói xong Cuồng Lang lại càng sợ, thông thường nếu chạy lại thì khả năng cao sẽ bị mất mạng như chơi. Cuồng Lang nghĩ vậy.
- Từ lúc nào mày lại không biết nghe lời vậy?
Hướng Nhật nghiêm mặt hỏi. Cuồng Lang hoảng quá, nhanh như tên lửa vội đứng dậy ngồi vào cái ghế đã được chỉ định.
- Dạ, em xin phép ạ.
Cuồng Lang vừa ngồi xuống thì mắt thấy Cẩn Mai cũng đang ngồi cạnh Hướng Nhật, bên cạnh nàng là một người phụ nữ xinh đẹp như tiên, cả hai người đều trông giống như thiên thần, bên trái Hướng Nhật là một người đàn ông nhìn cũng có sức uy hiếp rất lớn. Lúc này hắn chỉ nghĩ đơn giản tất cả người ngồi cạnh Hướng Nhật đều lại đại nhân vật tuyệt đối không thể động vào, không cần biết trước đó người nào là tôi tớ gì nữa.
Cẩn Mai quen tay, cứ thấy người ngồi xuống là chủ động rót rượu. Lúc này nàng cũng run sợ chẳng kém gì Cuồng Lang, vốn trước đó thấy Cuồng Lang kéo theo cả trăm đàn em, nàng còn sợ sẽ lành ít dữ nhiều nhưng hiện tại thầy Cuồng Lang quỵ lụy, sợ sệt như con cún thì nàng lại có tâm lý sợ Hướng Nhật nhiều hơn. Đây là đại nhân vật gì mà lại khiến Cuồng Lang sợ hơn cả việc nhìn thấy quỷ?
- Ấy, không không! Chị để em.
Cuồng Lang thấy Cẩn Mai định cầm chai rượu thì vội ngăn lại rồi tự tay hắn rót lấy. - Anh gọi mày đến đây không có gì nghiêm trọng cả. Việc bán ma túy từ bây giờ phải loại bỏ ngay lập tức. Còn cái dịch vụ kia nếu người ta toại nguyện thì cho người ta làm, còn nếu không thì thả họ ra tuyệt đối không được ép buộc. Anh chỉ cho phép mày tổ chức đánh bạc, bảo kê, làm ăn chân chính, những việc thất đức anh cấm tuyệt đối.
- Dạ vâng ạ! Em xin hứa sẽ tuyệt đối làm theo lời anh.
Cuồng Lang nói rồi vẫy tay với đàn em, bảo chúng ngay lập tức thực hiện chỉ đạo mới. Từ cái kia mà Hướng Nhật nói đương nhiên anh em trong nghành đều hiểu đó là mại dâm, một nghành thu lợi cực lớn. Cuồng Lang âm thầm bái phục vị đại nhân đang ngồi đối diện với hắn, thật sự Hướng Nhật rất tâm lý, không ép hắn bỏ hoàn toàn dịch vụ này, nhưng nếu bị ép hắn cũng sẵn sàng loại bỏ thẳng tay để giữ mạng cho bản thân.
- Ừ. Đó chỉ là việc nhỏ. Cái chính là anh muốn mua lại khách sạn này, mày có đồng ý bán cho anh không?
- Dạ em xin phép tặng anh luôn ạ!
Cuồng Lang gật đầu lia lịa nhưng lập tức bị Hướng Nhật xua tay:
- Không được, phải mua bán đàng hoàng. Cái này anh mua cho cha mẹ anh. Mày lấy tiền rồi mở chi nhánh khác. Mày cho không thì lấy gì nuôi anh em?
Hướng Nhật khá bất ngờ khi thấy Cuồng Lang lại nguyện ý cho không chén cơm của mình, nhưng hắn trước giờ làm việc gì cũng đều có chừng mực, chuyện ép người ta vào đường cùng đối với hắn là không được.
- Dạ, em xin làm theo ý của anh ạ!
Cuồng Lang gật đầu rồi sau đó nhận tiền và ra về. Mọi chuyện đều được xử lý nhanh chóng, nhanh đến mức Hướng phụ cũng choáng váng:
- Cha nghe nói hắn là đại ca có tiếng ở khắp Bắc Hải, trong giới giang hồ hắn không đứng nhất thì cũng nhì. Không ngờ lại sợ con đến như vậy.
Hướng phụ không giống Cuồng Lang, ông không hề biết thân phận đáng sợ của Hướng Nhật, vậy nên trong lòng sinh ra nhiều hoài nghi. Ông hiểu cho dù con trai là một nhân vật đặc biệt của bộ quốc phòng nhưng cũng không thể khiến người ta sợ vỡ mật đến như vậy, bởi vì luật pháp có quyền lực đến mấy cũng không thể tùy tiện giết người nhưng biểu hiện của Cuồng Lang rõ ràng là giống như đang ở ranh giới của sống và chết.
- Việc này là do ma túy, nếu đem ra pháp luật hắn sẽ bị tử hình.
Hướng Nhật tìm đại một cái lý do mang tính thuyết phục để nói.
- Ừ.
Hướng phụ gật đầu, nếu con trai không muốn nói thì cũng là có bí mật quan trọng, ông không muốn ép buộc Hướng Nhật phải trả lời.
- Chuyện đó cha không nói nữa. Mới hôm qua sư phụ của cha gọi điện nói rằng gần 3 tháng nữa sẽ diễn ra đại hội võ lâm, cha muốn đưa con đến đó để có cái nhìn rõ hơn về thế giới võ thuật cấp cao.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 1205: Sợ vỡ mật
Chương 1205: Sợ vỡ mật