Nếu đối mặt với hai người này, sẽ không khỏi phải cúi đầu, căn bản không dám nhìn lâu cho dù chỉ trong một lần hô hấp. Những từ ngữ “không giận mà oai, sát khí bức người” trong truyền thuyết có lẽ là để chỉ loại người như vậy.
Theo Hùng chưởng môn giới thiệu, hai người này đều là những người đã sống sót ra khỏi Hàng Long cốc năm xưa. Cả hai đều xuất thân là ngoại môn đệ tử, cũng có biểu hiện ưu tú trong nhiệm vụ Hàng Long cốc, được phần thưởng Trúc Cơ đan, cuối cùng nhờ vậy mà tiến vào hàng ngũ Trúc Cơ kỳ.
Nhất là thanh niên lạnh lùng Trúc Cơ hậu kỳ kia còn lọt vào mắt xanh một vị trưởng lão Thái Hư môn, được thu làm môn đồ. Hiện tại y đã trở thành nhân tài kiệt xuất trong đám đệ tử trẻ tuổi của Thái Hư môn.
Tuy rằng Thái Hư môn có rất đông tu sĩ Trúc Cơ kỳ, nhưng danh tiếng có thể ngang hàng với thanh niên này có lẽ chỉ có tu sĩ họ Lãnh có Băng Linh Căn tu luyện cực nhanh. Nhưng họ Lãnh phần lớn nhờ vào Dị Linh Căn hiếm thấy cho nên mới nổi danh, mà tu sĩ họ Trần lạnh lùng này nghe nói tư chất Linh Căn cũng chỉ bình thường, nhưng đã từng trải qua vô số trường ác chiến, giết chết mấy vị tu sĩ cùng cấp. Không chỉ có ở Thái Hư môn, ngay cả trong Tam Tông Tứ Môn ở Kim Diễm quốc cũng có uy danh hiển hách.
Về phần tu sĩ trung niên trên mặt có một vết sẹo đao dài hơn ba tấc kia, mặc dù danh tiếng không theo kịp tu sĩ họ Trần, nhưng cũng là nhân vật hung hãn. Nghe nói y từng đánh chết tu sĩ có tu vi còn cao hơn mình một bậc, mà vết sẹo đao trên mặt y cũng là vì chuyện này mà lưu lại.
Đối với người tu tiên, nếu muốn khôi phục vết sẹo, vết thương trên thân thể cũng không phải là chuyện khó, nhưng người này lại cố tình giữ lại vết sẹo đao chiếm hơn nữa mặt của mình, khiến cho diện mạo y lộ vẻ dữ tợn, khiến cho người ta nhìn qua đã cảm thấy kinh khiếp vài phần.
Thái Hư môn phái ra hai người này dẫn đội, thứ nhất có thể đề phòng loại chuột nhắt mang ý xấu muốn làm càn. Thứ hai cũng để làm gương cho các đệ tử tham gia nhiệm vụ Hàng Long cốc, khiến cho bọn họ thấy được hy vọng, kích phát đấu chí của họ.
Khi ba tu sĩ Trúc Cơ kỳ điều khiển Thái Hư chu chậm rãi đáp xuống sa mạc, mấy trăm tu sĩ Luyện Khí kỳ đã chờ từ lâu trong sa mạc không khỏi đưa mắt nhìn chăm chú Thái Hư chu xa hoa sang trọng. Cũng không ít người phát ra tiếng than thở, nhỏ giọng bàn tán.
Lúc này lại có mấy tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ quay đầu lại, dùng ánh mắt lạnh lùng quét nhìn những đệ tử đang bàn tán kia. Một lúc sau, toàn trường lại khôi phục yên tĩnh.
Đám đệ tử Thái Hư môn lục tục bước xuống Thái Hư chu, ba tu sĩ Trúc Cơ kỳ xuống sau cùng. Khi tu sĩ họ Trần là người cuối cùng bước xuống, thiếu phụ Trúc Cơ trung kỳ lập tức đánh một đạo pháp quyết vào Thái Hư chu.
Chỉ trong thoáng chốc, Thái Hư chu nhanh chóng thu nhỏ lại chỉ còn to chừng một thước, bay vào lòng bàn tay thiếu phụ. Bạch quang chợt lóe, được thiếu phụ thu vào túi trữ vật. - Trần thí chủ, mấy năm không gặp, không ngờ rằng lần này lại là hai ta phụ trách dẫn đội.
Một hòa thượng to béo, có chiếc bụng còn to hơn cả thiếu phụ mang thai, tay phe phẩy một chiếc quạt ba tiêu rách nát vừa cười vừa bước tới, cất tiếng chào hỏi tu sĩ họ Trần vừa bước xuống Thái Hư chu.
Thanh niên này chỉ hờ hững gật đầu với hòa thượng, không nói nửa lời.
Dường như hòa thượng hiểu rõ tính tình thanh niên, không hề phật ý, lại quay sang thi lễ với hai tu sĩ Trúc Cơ kỳ còn lại của Thái Hư môn:
- Bần tăng Định Nguyên, không biết hai vị thí chủ xưng hô thế nào...
Hai người kia thấy lão nhân Trúc Cơ hậu kỳ này chào hỏi mình, cũng vội vàng khom người đáp lễ.
- Tại hạ Trầm Mặc, ra mắt Định Nguyên đạo hữu.
Nam tử mặt sẹo đáp.
- Tại hạ Lâu Lam, ra mắt Đại sư.
Thiếu phụ trung niên cũng vội vàng đáp lễ.
Mấy người này mới vừa giới thiệu xong, lại có sáu bảy tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ đi tới, xem ra cũng là người dẫn đầu các phái trong chuyến đi Hàng Long cốc lần này.
Trong lúc đám tu sĩ Trúc Cơ kỳ thi lễ hàn huyên với nhau, đệ tử Thái Hư môn cũng đưa mắt quan sát mấy trăm tên tu sĩ Luyện Khí kỳ ăn mặc khác nhau tập trung trên sa mạc.
Triệu Địa lướt mắt nhìn qua phát hiện những tu sĩ này chia làm sáu nhóm, hiển nhiên là đệ tử của sáu phái còn lại trong Tam Tông Tứ Môn.
Trong đó có một nhóm tu sĩ toàn là hòa thượng đầu trọc, trên thân thống nhất khoác áo cà sa màu vàng sẫm, vừa nhìn đã biết là môn phái Phật gia trong bảy phái: Tịnh Minh tông.
Bên tay phải Tịnh Minh tông là một nhóm tu sĩ có cả nam lẫn nữ, trang phục kỳ dị, màu xanh sặc sỡ. Những tu sĩ này ai nấy đều đeo bên hông những chiếc túi kỳ lạ, nặng trĩu, thỉnh thoảng có cử động, dường như có vật sống bên trong. Nhìn qua đã biết là túi linh thú đặc biệt dùng để đựng linh thú. Hẳn những tu sĩ thuộc Bách Linh môn, chuyên lấy việc nuôi dưỡng, điều khiển linh thú mà nổi tiếng.
Nghĩ đến những loại độc trùng quái thú trong túi linh thú kia, Triệu Địa đã cảm thấy cả người nổi da gà, không rét mà run.
Kế tiếp về bên phải là một nhóm tu sĩ một thân bào xanh, đồng phục vô cùng thống nhất, tóc búi cao giống như đạo cô. Không cần suy nghĩ cũng biết đây là người của Ngọc Thanh môn.
Còn có hai môn phái cũng không khác mấy với Thái Hư môn, nam nữ lẫn lộn, ngoại trừ trên trang phục có viết tên môn phái ra, cũng không có chỗ nào đặc biệt.
Nổi bật nhất là tu sĩ Lãm Nguyệt tông ở giữa sáu phái này. Lãm Nguyệt tông là môn phái duy nhất trong Tam Tông Tứ Môn có số nữ tu sĩ chiếm đa số, hết sức thịnh hành công pháp tu tiên đo ni đóng giày dành riêng cho nữ tu sĩ, đa số kèm theo có công hiệu trú nhan làm đẹp. Trong tông cũng có một ít nam đệ tử, là bạn lữ song tu với nữ đệ tử, tu tập thuật song tu.
Nghe nói lúc Lãm Nguyệt tông chiêu thu nữ đệ tử, không chỉ có yêu cầu tư chất Linh Căn cùng đẳng cấp tu vi, cũng có yêu cầu rất cao đối với ngoại hình, dung mạo tối thiểu cũng phải từ trung đẳng trở lên mới có thể được cho nhập môn.
Cộng thêm người tu tiên tu hành thiên địa linh khí, vốn có thể nuôi dưỡng da thịt từ trọng ra ngoài, vì vậy nữ đệ tử của Lãm Nguyệt tông ai nấy nhìn qua mặt như hoa đào, làn da trắng nõn, trong lúc giơ tay nhấc chân đều toát ra mị lực mê người, giống như tiên tử hạ phàm.
Triệu Địa cũng không nhịn được quan sát chăm chú, chợt thấy một nữ đệ tử Lãm Nguyệt tông nhìn trả lại mình một cái mê hồn. Sắc mặt Triệu Địa lập tức ửng đỏ, theo bản năng quay đầu đi nơi khác.
Triệu Địa lấy lại bình tĩnh, lúc hắn nhìn lại những người này, trong mắt đã lạnh như băng, không có bất kỳ chút tình cảm nào.
Hắn chú ý thấy cũng không chỉ người của Thái Hư môn nhìn nữ đệ tử Lãm Nguyệt tông, năm phái kia cũng có không ít nam đệ tử làm như vô ý lén lút liếc nhìn về phía nữ đệ tử Lãm Nguyệt tông. Thậm chí ngay cả hòa thượng đạo sĩ của Tịnh Minh tông cùng Ngọc Thanh môn cũng có không ít người hoặc lén lút hoặc công khai ngắm nhìn nữ đệ tử tuyệt sắc của Lãm Nguyệt tông.
Mà nữ tu Lãm Nguyệt tông như hoa như ngọc, dường như vô cùng hưởng thụ mọi người nhìn chăm chú, không chỉ không hề tỏ ra phản cảm, ngược lại thỉnh thoảng nhìn sang, nở một nụ cười hết sức động lòng người. Thậm chí ngay cả đám hòa thượng Tịnh Minh tông cũng nhận được không ít nụ cười như vậy.
Thậm chí Triệu Địa cảm thấy dường như nữ tu sĩ Lãm Nguyệt tông có hứng thú nhiều hơn với các hòa thượng đạo sĩ, những ánh mắt mê hồn của các nàng có hết một nửa ném về phía những hòa thượng đạo sĩ này. Không ít hòa thượng đạo sĩ trẻ tuổi vì vậy mà trở nên lúng túng, mặt đỏ tận mang tai.
Triệu Địa đang vô cùng hứng thú nhìn tình cảnh mập mờ kỳ quái này, chợt một tiếng quát ngắn trầm đục vang lên bên tai.
- Hừ!
Người phát ra tiếng quát này chính là tu sĩ mặt sẹo Trầm Mặc.