Thấy dáng vẽ Triệu Địa ra ngoài chật vật, một vị tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ gầy gò mặt trắng của Bách Linh môn cất giọng quái dị, nói với đám tu sĩ Thái Hư môn.
Ý mỉa mai trong lời đối phương hết sức rõ ràng, người ta nhận định bọn Triệu Địa tham sống sợ chết, vừa vào cốc liền núp ở địa phương vắng vẻ không người, không dám ra ngoài đi lại, cho nên mới may mắn còn sống.
Cho nên sau khi nghe thấy lời này, Triệu Địa làm bộ đỏ mặt lên, làm ra vẻ thừa nhận phán đoán và chế nhạo của đối phương. Về phần chân tướng sự thật như thế nào, hắn cũng không thèm giải thích nói rõ, dù sao người khác càng xem thường hắn, càng có lợi đối với hắn.
Ba tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ của Thái Hư môn nghe những lời này, mỗi người có biểu hiện khác nhau.
Tu sĩ họ Trần vẫn hết sức lạnh lùng, không hề có bất kỳ biến hóa nào. Thậm chí ngay cả đệ tử bản môn là Triệu Địa xuất hiện ở cửa ra, cũng không khiến cho vị cao nhân này chuyển động tròng mắt.
Tu sĩ mặt sẹo Trầm Mặc hai mắt trợn tròn, căm tức nhìn đối phương, dáng vẻ như chỉ cần một lời không hợp là lập tức động thủ.
Mà thiếu phụ trung niên kia đầu tiên là khẽ nhíu mày. rồi sau đó rồi lại thản nhiên nói:
- Những hậu bối này có thể sống sót ra khỏi Hàng Long cốc cũng là do định mệnh của bọn họ, vị sư huynh này cần gì phải so đo thủ đoạn của bọn họ cao hay thấp?
Nghe lời này, tu sĩ mặt trắng Bách Linh môn cũng không nói thêm gì nữa.
Chỉ chốc lát sau, lại có một tên tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng mười ba Bách Xảo môn dáng vẻ vô cùng ung dung nhàn nhã, giống như đang đi dạo lững thững đi ra khỏi cốc. Về mặt y vô cùng thong thả, dường như vừa mới đi du sơn ngoạn cảnh ở một nơi non xanh nước biếc nào đó, tận hứng trở về, không hề giống như đã trải qua một tháng máu tanh bên trong Hàng Long cốc. Nếu so với bộ dạng vất vả của Triệu Địa lúc rời khỏi cốc, quả thật là như trời với vực.
Mà sau khi người này ra ngoài, trong khoảng nửa canh giờ không có tu sĩ nào xuất hiện ở cửa ra, trong khi lúc này cũng chỉ còn chưa tới một canh giờ là lối ra sẽ đóng lại.
Nếu trong một canh giờ này, tu sĩ nào vẫn chưa xuất hiện ở cửa ra, chắc chắn sẽ chết trong Hàng Long cốc.
Triệu Địa nhìn đảm tụ sĩ xung quanh một lượt. Trước khi vào cốc, Tam Tông Tứ Môn mỗi phái đều có chừng bốn mươi tên đệ tử Luyện Khí kỳ. Mà lúc này phái nào cũng chỉ còn lại tám chín người mà thôi.
Tịnh Minh tông có nhân số đông nhất, hiện tại có mặt ở đây cũng bất quá mười người, mà Thiên Du tông có nhân số ít nhất, thậm chí chưa có tên đệ tử nào ra khỏi cốc.
Lúc này ba tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ của Thiên Du tông không nói gì, nhưng ai nấy đều yên lặng nhìn chăm chú vào cửa ra, trong ánh mắt toát ra thần sắc lo lắng cùng khẩn trương.
Sau nửa canh giờ, một tên tu sĩ mày kiếm xếch ngược, khí vũ hiên ngang chậm rãi tiến ra khỏi cốc. Trên trường bào màu xám của y lúc này dính đầy những vết máu loang lổ, ánh mắt lạnh lùng khiến cho người ta không khỏi hít sâu một hơi khí lạnh.
Chính là tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng mười ba của Thái Hư môn, bại tướng dưới tay Triệu Địa: Tôn Minh.
- Thì ra là Tôn Minh sư huynh!
Triệu Địa nhìn ánh mắt y, cảm thấy có mấy phần tương tự với tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ họ Trần đang dẫn đội. Có lẽ, sau khi trải qua thử thách tanh máu trong Hàng Long cốc, e rằng vị Tôn Minh sư huynh này từ nay về sau sẽ thay đổi tính tình rất nhiều.
Theo như những vết máu loang lổ trên trường bào của y, chỉ cần thi triển một Hỏa Cầu thuật nho nhỏ là có thể làm cho trường bào may bằng da Hỏa Quang thú này trở nên sạch sẽ như lúc ban đầu. Nhưng Tôn Minh cố ý giữ lại vết máu khắp toàn thân, khiến cho người ta có cảm giác tàn nhẫn tanh máu.
Tôn Minh lặng lẽ đứng vào hàng ngũ tu sĩ Thái Hư môn. Rốt cục số tu sĩ Luyện Khí kỳ may mắn còn sống sót cũng đã có tới mười người.
Thời gian lại qua thêm một ít, mắt thấy cửa ra Hàng Long cốc xuất khẩu sắp sửa đóng lại, nhưng Thiên Du tông vẫn không có một tên tu sĩ Luyện Khí kỳ nào từ trong cốc đi ra.
Thình lình cửa ra nhỏ đi một chút, trong lúc sắp sửa đóng lại, hoàn toàn biến mất, một tên thiếu niên áo trắng tóc tai rối bời nhanh chóng thoát ra ngoài, dường như đã hóa điên, không ngừng kêu la với giọng the thé bén nhọn: - Giao long, thật là nhiều giao long, tất cả đều là giao long, dưới đất, trên trời tất cả đều là giao long! Thật là nhiều giao long! Tất cả đều là giao long!...
Y không chạy được bao xa đã ngã lăn ra đất.
Một vị tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ Thiên Du tông vội vàng tiến lên ôm lấy thiếu niên, dường như trả lời cho ánh mắt nghi ngờ của những tu sĩ khác:
- Không có gì đáng ngại, chẳng qua là đã hôn mê, có lẽ là do sợ hãi quá độ!
Lúc này cửa ra cũng đã co rút lại thành một điểm đen, rốt cục biến mất không thấy, trước mắt mọi người chỉ còn lại một mảng sa mạc mênh mông vô bờ.
- Chư vị, chuyện Hàng Long cốc đã xong, Thiên Du tông chúng ta đi trước một bước!
Vừa dứt lời, ba tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ Thiên Du tông lập tức mang theo thiếu niên còn đang hôn mê bất tỉnh, leo lên lưng một con thiên nga trắng như tuyết dài ba bốn trượng, bay lên trời cao.
Những tông môn còn lại cũng vội vàng rời khỏi sa mạc, sau nửa canh giờ, sa mạc khôi phục yên tĩnh như trước.
Mười tên đệ tử Luyện Khí kỳ ngồi Thái Hư chu trở về tông môn, lúc này mỗi người biểu lộ tâm trạng khác nhau.
Có người im lặng không lên tiếng, chỉ lặng lẽ cúi đầu, thần sắc không buồn không vui, tỷ như Triệu Địa.
Cũng có mấy người nhỏ giọng trò chuyện với nhau về những màn nguy hiểm trải qua trong Hàng Long cốc, cảm thấy may mắn vì mình còn sống sót trở ra, thỉnh thoảng tiếc hận than thở vài câu, tỷ như Kim Diệp tiên tử cùng tên tu sĩ tầng mười hai kia.
Có người thần sắc lạnh lùng, dáng vẻ như không muốn nói chuyện nhiều, lạnh như băng từ chối người từ ngoài ngàn dặm, tỷ như Tôn Minh sư huynh.
Những người còn lại tỏ ra lặng lẽ không cam lòng, buồn bực không vui. Hiển nhiên những người này không tìm được bảo vật gì trong cốc, chỉ là mạo hiểm một lần vô ích.
Dọc đường vô sự, mấy ngày sau, đoàn người lại trở về Vấn Thế đường trên Hán Dương phong. Khuông Lư Sơn mạch.
Lão nhân râu bạc Hùng Nhạc chưởng môn đang ngồi trên một chiếc Thái Sư ỷ, tươi cười vui vẻ nhìn đám đệ tử trở về.
Bên tay trái lão đặt một chiếc bàn trà bằng gỗ tử đàn, trên bày từng chiếc hộp gỗ màu đỏ hình vuông mỗi bề hơn hai tấc, mỗi chiếc hộp như vậy được phong ấn bằng một lá phù. Trên lá phù ngoại trừ một ít phù văn khắc pháp thuật phong ấn ra, còn có ba chữ nhỏ: Trúc Cơ đan.
Đây là những chiếc hộp đựng Trúc Cơ đan, thấy những hộp này, ánh mắt tất cả những đệ tử Luyện Khí kỳ đều đứng tròng. Những ngày qua bọn họ cam lòng mạo hiểm, liều mạng sinh tử cũng là vì những viên đan dược trong những hộp gỗ này.
Tuy nói thiên tài địa bảo tìm được trong Hàng Long cốc cũng có thể dùng để đổi lấy của tông môn linh thạch hay những vật phẩm khác, tông môn sẽ căn cứ giá thị trường, phát cho một số linh thạch tương ứng.
Nhưng từ trước tới nay chưa có đệ tử nào làm như vậy. Ở Kim Diễm quốc, Trúc Cơ đan hoàn toàn bị bảy đại phái lũng đoạn, bất kỳ những thế lực khác muốn đạt được Trúc Cơ đan, đều phải trao đổi với Tam Tông Tứ Môn. Hơn nữa còn bị đủ các điều kiện hà khắc hạn chế, giá đổi cao tới hơn một vạn linh thạch.
Cho nên mới nói, một khi các đệ tử lấy được thiên tài địa bảo, không một ai ngoại lệ đều quyết định đổi Trúc Cơ đan. Chỉ có những kẻ tìm được bảo vật kém một chút, không đủ điều kiện để đổi Trúc Cơ đan mới có thể bất đắc dĩ đổi một ít linh thạch, hoặc là dứt khoát giữ lại sau này bán ra bên ngoài phường thị.
Vì vậy kế tiếp, những đệ tử này tiến lên từng người một, lấy bảo vật mình thu thập được ra đổi Trúc Cơ đan với chưởng môn Hùng Nhạc.