- Đúng vậy, tại hạ muốn mượn truyền tống trận của quý đảo để ra biển sâu một chuyến.
Triệu Địa cũng đáp lễ.
- Ha ha, đạo hữu chỉ cần ra linh thạch, bản môn tự nhiên sẽ ra sức. Bất quá không phải là tu sĩ Bích Hải môn tiến vào đảo này, ai cũng phải nộp ba mươi khối linh thạch. Mặc dù phường thị Bích Hải đảo của chúng ta không lớn, nhưng có rất nhiều tài liệu của yêu thú trân quý, tỷ như nội đan, nơi khác không mua được.
Tu sĩ trung niên vẫn cười hì hì nói.
Chỉ là vào đảo đã thu ba mươi linh thạch! Triệu Địa hơi kinh ngạc trong lòng, thầm nghĩ Bích Hải môn này thu tiền cũng không ít. Thực lực tông môn này cũng không phải là quá mạnh, nghe nói trong môn tu vi cao nhất cũng chỉ là hai tên tu sĩ Kết Đan hậu kỳ.
Nếu so với tông môn lớn như Thái Hư môn đã truyền lưu mấy ngàn năm quả thật kém hơn rất nhiều, nhưng lại có con đường làm ăn khấm khá. Bích Hải môn không chỉ có lũng đoạn hải đảo và linh mạch lớn nhỏ trong vùng biển vạn dặm quanh đây, hơn nữa còn có một truyền tống trận duy nhất ở Thiên Ngô quốc có thể truyền tống ra biển khơi.
Nhờ như vậy, phàm là những chuyện có liên quan tới yêu thú dưới biển và quặng mỏ trên đảo đều năm trong phạm vi khống chế của Bích Hải môn, cho nên Bích Hải môn cũng đương nhiên trở thành thế lực tu tiên lớn nhất nơi này.
Đương nhiên Triệu Địa sẽ không vì ba mươi khối linh thạch mà trở mặt với Bích Hải môn, hắn dứt khoát móc ra một đống linh thạch, giao cho tu sĩ trung niên. Tu sĩ trung niên nhận lấy linh thạch, cũng đưa cho hắn một khối ngọc bài có khắc mấy con số trên đó, sau đó cho hắn tiến vào. - Hừ, chỉ là tu vi Trúc Cơ sơ kỳ đã muốn ra khu vực biển sâu lùng giết yêu thú, ta xem tám thành là đưa dê vào miệng cọp, làm mồi cho yêu thú ngoài biển...
Sau khi Triệu Địa tiến vào truyền tống trận, lão nhân Trúc Cơ trung kỳ mặt lộ vẻ khinh thường thấp giọng nói, khiến cho tu sĩ trung niên kia cũng có tu vi Trúc Cơ trung kỳ lộ vẻ lúng túng.
Bởi vì đại trận ngăn cản thần thức, đương nhiên Triệu Địa không thể nghe được lời mỉa mai của lão nhân. Bất quá cho dù hắn nghe được, cũng chỉ cười xòa một tiếng cho qua thôi. Đối với Triệu Địa thân mang dị bảo, cố hết sức để giấu mình, bị người coi thường tốt hơn rất nhiều so với bị người chú ý.
Một con đường rộng vài chục trượng, chỉ lưa thưa có bảy tám cửa hàng hai, ba tầng, trên đường cũng không có mấy người lui tới, chẳng lẽ đây chính là phường thị của Bích Hải môn? Chỉ bằng vào một nơi hoang vắng như vậy mà thu phí mỗi lần tiến vào tới ba mươi khối linh thạch... Triệu Địa thấy cảnh tượng trước mắt, nhất thời không biết phải nói gì.
Hắn ôm suy nghĩ “dù sao cũng đã nộp linh thạch, nhân tiện vào xem một chút”. tiến vào một trong những cửa hàng có vẻ hơi đồ sộ một chút xem thử.
Trong cửa hàng vốn cũng không rộng lắm này, để mấy tủ hàng lớn nhỏ không đồng nhất hơi ngôn ngang. Triệu Địa chỉ đảo mắt qua mấy kệ hàng này một cái, nhất thời có chút hoảng sợ.
Chi thấy trên đó đầy các loại tài liệu yêu thú tạp nham như da thú, sừng thú, xương thú... bày lộn xộn, trong đó không ít tài liệu đều chớp động linh quang không yếu, hiển nhiên là tài liệu của yêu thú cấp ba, thậm chí là cấp bốn, hơn nữa phần lớn đều là tài liệu mà Triệu Địa chưa từng thấy qua.
Triệu Địa nhìn hoa cả mắt, hận không thể móc ra một khối thượng phẩm linh thạch, mua hết những tài liệu hiếm thấy này, luyện chế ra một số cực phẩm pháp khí. Đương nhiên suy nghĩ muốn chết này cũng chỉ thoáng qua đầu hắn trong nháy mắt.
Nghĩ đến chuyện sắp tới còn phải trả không ít linh thạch để truyền tống, Triệu Địa cũng không dám hao tổn quá nhiều ở phường thị này. Mà những tài liệu yêu thú này mỗi món có giá từ hai ba trăm linh thạch tới năm sáu trăm linh thạch, thậm có món có giá trị vượt qua tám trăm linh thạch, vì vậy Triệu Địa cũng không mua một món nào.
Điểm này làm cho vị chưởng quỹ chừng bốn năm mươi tuổi, tu vi Trúc Cơ sơ kỳ có vẻ hết sức không vui, sau khi Triệu Địa đi rồi, lão mới mắng một tiếng “quỷ nghèo”.
Ngược lại trong một cửa hàng điển tịch không lớn, có một ít ngọc giản đặc biệt giới thiệu về yêu thú thường gặp ngoài biển, giá cả vào khoảng bốn năm mươi linh thạch, Triệu Địa bèn mua hai chiếc.
Sau đó hắn theo lời chỉ của chưởng quỹ cửa hàng điển tịch, đi tới trước một thạch điện hùng vĩ ở phía bên kia của Bích Hải đảo, cách phường thị không xa.
Đây là truyền tống trận có thể đưa hắn ra biển khơi.
Triệu Địa đi vào trong đại điện, phát giác trong đại điện thậm chí rộng hơn tưởng tượng rất nhiều. Mà ở vị trí trung tâm có một đài đá hình lục giác toát ra linh quang nhàn nhạt như ngọc xanh, trên đó khắc đủ loại phù văn kỳ dị, cùng sáu đạo hoa văn giao cắt với nhau, chính là một truyền tống trận.
Trên pháp trận có bốn tu sĩ áo lam đang canh giữ, toàn là tu vi Trúc Cơ kỳ. Một lão nhân trong đó trên người toát ra dao động linh lực hết sức kinh người, cao hơn hẳn những người còn lại, hẳn là tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ.
Triệu Địa ôm quyền thi lễ nói:
- Tại hạ muốn mượn truyền tống trận của quý môn dùng một chút, để đi Tây Tinh đảo một chuyến, chẳng hay các vị đạo hữu có thể giúp đỡ được chăng?
Lão nhân tóc bạc Trúc Cơ hậu kỳ quan sát Triệu Địa một lúc, sau đó thản nhiên nói:
- Hẳn là đạo hữu muốn đi Tây Tinh đảo lùng giết yêu thú, hừ, lão phu có lòng tốt khuyên đạo hữu một câu, với tu vi Trúc Cơ sơ kỳ của đạo hữu, nếu gặp phải yêu thú ở đó, quá nửa là mất mạng. Chi bằng ở lại đất liền khổ tu, sau khi tu vi tăng thêm một tầng hãy đi cũng không muộn. Cho dù với tu vi của lão phu hiện tại cũng khó lòng đứng vững ngoài biển cả... - Đúng vậy, mặc dù ta đã tiến vào Trúc Cơ trung kỳ nhiều năm, cũng không dám tới khu vực biển khơi săn giết yêu thú. Nếu gặp phải yêu thú lợi hại, dù là tiền bối Kim Đan kỳ cũng phải ngã xuống. Một hán tử trung niên đen gầy cũng cất lời phụ họa. - Đa tạ hai vị đạo hữu chỉ điểm, tại hạ chỉ là đi xem cho biết, không dám dùng mạng của mình đùa giỡn.
Triệu Địa mỉm cười nói.
- Chỉ xem cho biết thôi ư, ngươi có biết một lần truyền tống cần nộp ba trăm linh thạch hay không?
Tên hán tử gầy gò kia ngạc nhiên hỏi, hiển nhiên không tin lời đối phương.
- Ba trăm linh thạch! Cái này... chẳng phải là sẽ làm cho tại hạ trở nên nghèo khổ hay ao... cái này...
Triệu Địa lộ vẻ do dự khổ sở, miệng lẩm bẩm.
Thấy dáng vẻ Triệu Địa tỏ ra quẫn bách như vậy, bốn tên tu sĩ Bích Hải môn đều nở một nụ cười giễu cợt.
- Được, nếu đã tới đây vậy cũng phải đi một chuyến để thêm phần kiến thức. Ta nghe nói ở ngoài biển khơi vẫn có nhiều cơ hội kiếm được linh thạch.
Mặt Triệu Địa lộ vẻ kiên nghị, dường như vừa hạ quyết tâm rất lớn, móc ra ba khối trung phẩm linh thạch có màu sắc khác nhau giao cho lão nhân râu bạc. Lão nhân mặt không lộ vẻ gì nhận lấy linh thạch, ngẩng đầu nhìn Triệu Địa một cái: - Ngoại trừ ba trăm linh thạch ra, nếu không phải là tu sĩ bản môn muốn sử dụng truyền tống trận, còn cần có người bảo đảm mới được! Người bảo đảm cho đạo hữu là vị tu sĩ Trúc Cơ kỳ nào của bản môn? - Còn cần người bảo đảm ư?
Lần này Triệu Địa thật sự kinh ngạc, bất quá hắn xoay chuyển ý nghĩ, lập tức hiểu ra thâm ý của lão nhân. Hắn lại lấy ra một đống hạ phẩm linh thạch, ngượng ngùng cười nói: - Cái này... tại hạ đúng là không biết cần phải tìm người bảo đảm. Chỗ linh thạch này không nhiều lắm, nhưng đã là hơn phân nửa linh thạch còn thừa lại của tại hạ, kính xin đạo hữu nhận lấy, làm người bảo đảm cho ta một lần có được chăng? Tại hạ chẳng qua là một tên tán tu, không môn không phái, sẽ không gây phiền phức cho đạo hữu.
Lão nhân lộ vẻ khổ sở, tựa hồ có chút do dự không quyết, một lúc sau mới lên tiếng nói:
- Được rồi, lần này ta sẽ phá lệ một lần bảo đảm cho ngươi, sau này sẽ không có nữa!