Đại hán này vừa thấy pháp khí không địch lại liền lập tức nhận thua, khiến cho Triệu Địa cũng cảm thấy bội phục thái độ cương quyết của đối thủ.
- Xin hỏi đạo hữu tôn tính đại danh, phi châm pháp khí của đạo hữu quả nhiên sắc bén dị thường, bại bởi đạo hữu, ta cũng không coi là oan uổng!
Đại hán cười ha hả, không xem trọng thắng bại vừa rồi.
- Đa tạ! Tại hạ họ Triệu tên Địa.
Triệu Địa hồi đáp. Sau đó môi hắn khẽ nhếch, dùng mật ngữ truyền âm mấy câu với đại hán. Đại hán nghe xong sửng sốt, gật đầu một cái với Triệu Địa, dường như đã đáp ứng chuyện gì.
Đương nhiên là lão nhân họ Ông cảm thấy tò mò nhưng cũng không hỏi nhiều, mà giao cho Triệu Địa một lệnh bài tín vật của Lạc Già đảo, chính là bằng chứng hắn đã trở thành đảo chủ Lạc Già đảo.
Sau khi Triệu Địa cầm lệnh bài Lạc Già đảo bèn ra khỏi đại điện, quả nhiên nhìn thấy đại hán ở trên không cách đó không xa, đang lẳng lặng chờ mình.
Triệu Địa bay đến trước người đại hán hơn mười trượng, truyền âm nói:
- Đa tạ đạo hữu chờ lâu!
- Triệu đạo hữu mới vừa nói muốn cùng ta làm một khoản giao dịch đều có lợi đối với hai bên, rốt cục là như thế nào vậy? Chẳng lẽ ngươi bằng lòng bán cho ta phi châm pháp khí kia? Cho dù đạo hữu bằng lòng bán, nhưng nhiều tiền như vậy ta cũng không mua nổi...
Đại hán nghi ngờ truyền âm hỏi.
- Ha ha, đạo hữu nói đùa, phi châm pháp khí này chính là thủ đoạn duy nhất bảo vệ tánh mạng của tại hạ, tự nhiên không dễ gì chuyển nhượng. Nhưng đạo hữu có một thứ vô cùng hữu dụng với tại hạ, tại hạ bằng lòng mua...
Triệu Địa mỉm cười trả lời.
- Thứ gì? Quyền Lãng Qua này ta cũng sẽ không bán!
Đại hán vừa nói vừa hơi nghiêng người, làm ra dáng phòng bị, hiển nhiên là sợ Triệu Địa ỷ mạnh cưỡng đoạt.
Khoan nói đối phương là một tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ, dù là một tu sĩ Luyện Khí kỳ, Triệu Địa cũng không dám công khai cãi lại quy định của Tây Tinh đảo này, dám giết người đoạt bảo ở trên đảo. Cho nên hắn cảm thấy á khẩu nghẹn lời với hành động của đại hán.
Hắn lại truyền âm với đại hán:
- Đạo hữu chớ vội, tại hạ nói là chuyện của Lạc Già đảo. Đạo hữu nhìn trúng Lạc Già đảo này, hắn là trên đảo nhất định có bí mật gì đó. Hiện tại Lạc Già đảo này đã là địa bàn của tại hạ, cho dù có thứ gì tốt. Sớm muộn cũng sẽ bị tại hạ tìm được. Nếu là đạo hữu trực tiếp công khai ra, tại hạ bằng lòng bỏ ra một số linh thạch, như vậy chẳng phải là vẹn cả đôi đường sao?
Đại hán lộ ra vẻ trầm ngâm, nói:
- Để cho ta suy tính một chút!
Triệu Địa mỉm cười nói:
- Không vội, đạo hữu cứ từ từ suy nghĩ!
Một lát sau, đại hán giãn mày ra, lên tiếng nói:
- Thôi được, dù sao ta cũng không thể lấy đi vật này, coi như đạo hữu được lợi vậy, bất quá ngươi phải trả cho ta hai trăm linh thạch. Tuần Tam ta cam kết, giá trị của thứ này không chỉ có bấy nhiêu, hơn nữa nếu ta không nói, đạo hữu cũng rất khó tự mình tìm được. - Được! Tại hạ tin đạo hữu. Đây là hai trăm linh thạch, mời đạo hữu cất đi.
Triệu Địa không chút do dự đáp ứng, cũng móc ra hai khối trung phẩm linh thạch đưa cho đại hán.
Đại hán thấy đối phương ném tới là trung phẩm linh thạch, lại cao hứng mấy phần, ha ha cười to, truyền âm nói:
- Ta cũng chỉ trong lúc vô tình tìm được, trong linh mạch của Lạc Già Sơn trên Lạc Già đảo vốn không lớn lắm lại có một linh nhãn chi vật cực nhỏ. Mặc dù nhỏ, nhưng nếu ngồi bên suối này tĩnh tọa cũng không kém gì thượng phẩm linh mạch thông thường. - Hơn nữa linh nhãn chi vật này ngoại trừ linh khí sung túc ra, còn có một ít diệu dụng khác. Sao hả, giao dịch như vậy đạo hữu không thua thiệt chứ?
Dứt lời, đại hán lại nói vị trí cụ thể cho Triệu Địa.
Cái gọi là linh nhãn chi vật chính là một ít bảo địa, địa phương có thể tụ tập rất nhiều linh khí, khiến cho mật độ linh khí ở đó nồng đậm hơn xa nơi khác. Thường thấy là linh nhãn chi tuyền, linh nhãn chi thụ, linh nhãn chi nham, còn có linh nhãn chi ngọc, linh nhãn chi châu cao cấp hơn nữa.
Lạc Già sơn này vốn chỉ là một hạ phẩm linh mạch, mật độ linh khí bình thường, nhưng xung quanh linh nhãn chi tuyền này, mật độ linh khí có thể sánh ngang với thượng phẩm linh mạch. - Quả nhiên là hết sức bí ẩn, đa tạ đạo hữu báo cho.
Sau khi Triệu Địa nghe xong truyền âm của đại hán, cảm thấy hai trăm linh thạch này cũng đáng giá, nếu để cho tự hắn tìm kiếm, cho dù tốn trên một năm rưỡi nữa cũng chưa chắc có thể phát hiện.
Sau khi Triệu Địa và đại hán chia tay, hắn cũng không bay thẳng tới Lạc Già đảo mà là quay trở lại phường thị trên Tây Tinh đảo.
Hắn muốn đi mua một ít các loại khí cụ bày trận. Năng lực của bộ phòng ngự trận pháp mà Thái Hư môn cho hắn hiện tại đã quá yếu, không thể gánh vác trọng trách.
Theo ý của hắn, nếu sau này muốn tu luyện, luyện đan luyện khí lâu dài trên Lạc Già đảo, vậy tối thiểu phải có cấm chế trận pháp không sợ tu sĩ tu vi Trúc Cơ trung kỳ công kích mới được, bằng không hắn không dám yên tâm tu luyện.
Huyền Dịch các chính là một cửa hàng trên Tây Tinh đảo chuyên bán các loại trận kỳ, pháp bàn, ở Tây Tinh đảo đã có hơn ngàn năm lịch sử, danh tiếng cũng đã truyền đến những đảo lớn ở gần đó.
Theo Tiếu Diệp nói, điếm chủ cửa hàng này là một đại tông sư Kết Đan kỳ trận pháp hiếm thấy, chẳng những thừa kế trận pháp gia tộc đời đời truyền lại, hơn nữa còn khổ luyện trận pháp trong mấy trăm năm có được đột phá, cải biến một ít thượng cổ đại trận uy lực kinh người, hết sức phức tạp thành những pháp trận đơn giản có thể dùng trận kỳ, pháp bàn dễ dàng bố trí ra, vả lại còn giữ được một phần uy lực của đại trận nguyên bản.
Vì vậy cửa hàng này bán ra một ít pháp trận có uy lực thậm chí không thua gì hộ sơn đại trận của một ít môn phái cỡ vừa và nhỏ.
Triệu Địa vừa tiến vào Huyền Dịch các, lập tức bị trận kỳ, pháp bàn, ngọc châu, pha lê... đủ các sắc màu bày trên quầy thu hút. Bất quá đối với trận pháp, hắn có thể nói là một khiếu không thông, chỉ có thể nhìn những bảo vật này chớp động linh quang các loại thuộc tính, nhưng không có cách nào đoán được tác dụng của chúng là gì. - Từ Anh ra mắt tiền bối! Tiền bối muốn mua pháp trận đơn giản ư? Bản điếm có bán đủ các loại pháp trận có tác dụng công kích, phòng ngự. huyễn thuật, không biết tiền bối muốn loại nào? Tiểu Anh tu vi thấp kém, nhưng vẫn hiểu biết chút đỉnh về trận pháp, có thể chọn cho tiền bối vài loại. .
Một thiếu nữ vận y phục xanh lam tiến ra thi lễ với Triệu Địa, nở một nụ cười hết sức ngọt ngào. Thiếu nữ này ngũ quan hết sức tinh xảo, đầu mày cuối mắt mang nét ngây thơ, dáng vẽ thuần khiết, cho người ta có cảm giác hết sức thân cận, dễ dàng sinh ra hảo cảm.
Triệu Địa nhìn chằm chằm thiếu nữ nhìn một hồi, sau đó mỉm cười nói:
- Ta muốn mua mấy loại phòng thủ pháp trận, dùng để trông chừng động phủ. Uy lực đương nhiên là càng cao càng tốt, tốt nhất là ngăn được tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ ngoài cửa. - Ngay cả tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ cũng không thể phá trận? Đó chính là pháp trận Trúc Cơ kỳ có thực lực mạnh nhất, bản điếm cũng có một ít pháp trận loại này, nhưng nguyên liệu luyện chế loại pháp trận này vô cùng trân quý, phương pháp luyện chế lại càng phức tạp, giá cả tự nhiên cũng không rẻ...
Thiếu nữ thản nhiên cười một tiếng, không cao không thấp nói.
- Chỉ cần pháp trận thích hợp, giá cả không thành vấn đề. Triệu Địa thản nhiên đáp lại, bản thân hắn cũng hiểu rõ rằng, mặc dù loại phòng ngự pháp trận như vậy chỉ có năng lực phòng ngự, nhưng uy lực hùng mạnh như vậy, không thể nào chỉ bỏ ra một cái giá rẻ là có thể mua được. Nhưng vì an toàn của động phủ mình, không thể không mạo hiểm tốn kém một phen, vẫn còn tốt hơn ngày ngày ngồi trong động phủ nơm nớp lo lắng đề phòng, không dám dùng thượng phẩm linh thạch tĩnh tọa.