“Brừm… brừm…”
Tiếng động cơ mô tô kêu ầm ỹ, ba chiếc xe bật đèn sáng trưng từ xa đi đến gần chiếc xe đẩy hàng, trên mỗi chiếc mô tô là một người mặc áo gió đen, đội mũ bảo hiểm lái xe.
Hai trong số ba người lái xe nhấc bánh xe trước lên, chỉ có bánh sau là bám đất quay tít, một người còn lại thì chỉ đi bằng bánh trước, theo thế “rồng thần vẫy đuôi”, nếu có một người trẻ tuổi ưa mạo hiểm đi ngang qua đây, chắc chắn sẽ vô cùng thán phục.
Dương Thần lúc nãy còn không chú ý, giờ nhìn theo ánh mắt của Trinh Tú, đúng là ba gã trong băng đảng Xe Bay đang khiến cảnh sát Trung Hải vô cùng đau đầu.
Vẻ mặt Trinh Tú có chút nghiêm trọng, đột nhiên cởi đôi găng tay trắng làm thức ăn ra, nói với Dương Thần:
- Chú, nếu chẳng may xảy ra chuyện gì, chú cứ nấp sau xe đẩy, không được làm chuyện điên rồ gì.
- Vì sao? Bọn họ tới tìm cháu à?
Dương Thần nghi hoặc nói.
- Chú đừng hỏi nhiều, cứ làm theo lời cháu, nếu không bị thương thì chú đừng trách cháu không nhắc nhở!
Trinh Tú nói nhanh.
Không đợi Dương Thần hỏi thêm gì, Trinh Tú liền đi lên trước, đi đến ven đường đối mặt với ba gã lái mô tô kia.
Ba gã kia dừng xe, tháo mũ bảo hiểm xuống, lộ ra ba khuôn mặt trẻ trung, liều lĩnh, tất cả đều đeo khuyên tai, để kiểu tóc của thanh niên trẻ.
Một gã tóc dài dẫn đầu, chòm râu thưa thớt, có vẻ đẹp trai phong trần, có điều trên cổ lại xăm một con cá mập đen, há miệng to đầy máu, khiến cho người ta cảm thấy có phần ác độc.
Dương Thần lại thấy thích thú, vừa uống rượu vừa tò mò nhìn Trinh Tú và ba người kia giằng co.
- Trinh Tú, tìm em thật không dễ đâu.
Gã thanh niên cười tà ác nói.
- Cá Mập, tôi đã nói nhiều lần, tôi đã rút lui, không còn liên quan đến các anh nữa, sao lại không chịu buông tha tôi?
Trinh Tú sắc mặt lạnh lùng mà dứt khoát nói.
Cá Mập hừ giọng cười:
- Rút lui? Từ Trinh Tú, đã vào hội thì đừng nghĩ có thể toàn thây rút lui. Đi cùng bọn anh thì có gì không tốt, có rượu uống, có thịt ăn, so với cái quán thức ăn khuya của em bây giờ còn ung dung tự tại hơn bao nhiêu.
- Đó là các anh cảm thấy vậy, giờ tôi chỉ muốn làm người tốt.
Trinh Tú nói.
- Em muốn bỏ anh em trong bang để làm người tốt? Từ Trinh Tú, em nghĩ quá ngây thơ rồi, em cho rằng người khác sẽ tin sao? Cảnh sát sẽ tin sao? Đám ngốc nghếch trong xã hội sẽ tin sao? Ai dám thuê em? Ngoại trừ bọn anh, ai dám làm bạn em, tin tưởng em?
Cá Mập lạnh lùng nói một tràng.
- Đó là chuyện của tôi, các anh về đi, về sau đừng tới tìm tôi nữa.
Trinh Tú quay người lại, trong mắt ánh lên vẻ bi thương, nhưng không ai nhìn thấy.
Cá Mập cười gằn một tiếng:
- Từ Trinh Tú, người phụ nữ Cá Mập này muốn, trước giờ chưa từng chạy được khỏi lòng bàn tay này, anh đã cho em đủ thời gian, nếu em còn chưa chịu hiểu, vậy thì để anh giúp em một tay!
Nói xong, Cá Mập trèo lên mô tô, nổ máy, quay đầu xe, nhằm thẳng đến chỗ xe đẩy của Trinh Tú!
Trinh Tú phản ứng cực nhanh, dường như chỉ một cái lắc mình đã đến bên cạnh Cá Mập, đôi tay trắng nõn, thon dài tóm lấy bả vai gã, chặt mạnh một cái vào bên cạnh vai.
Thân hình cường tráng của Cá Mập bị Trinh Tú một phát đánh ngã!
- Anh Cá Mập!
Hai gã tay chân trong băng Xe Bay hét to, lập tức xông vào định ra tay với Trinh Tú.
Rốt cuộc trong mắt Trinh Tú bùng lên tia lửa giận, xông vào đấm đá với hai gã kia.
Dương Thần cũng không ra tay. Nghe Trinh Tú nói chuyện với Cá Mập, hắn cũng hiểu tương đối, Trinh Tú lúc trước hẳn là người trong băng Xe Bay, thậm chí không phải một nhân vật đơn giản trong băng. Hiện giờ Trinh Tú chắc chắn muốn rút khỏi băng nhưng những gã đó không chịu buông tha cô.
Nhìn cách Trinh Tú đánh nhau, tuyệt đối không phải có thể luyện được trong một, hai năm, tuy rằng không có bài bản gì, nhưng lại là do bản năng phản ứng mà ra, trải qua vô số trận đánh nhau mới có được, từng chiêu từng chiêu ác độc, nắm bắt lấy từng cơ hội một.
Nhưng Trinh Tú dù sao cũng chỉ là một cô gái, tuy rằng cô mạnh hơn các cô gái bình thường rất nhiều, nhưng một mình đánh với ba gã đàn ông vẫn là quá sức.
Đợi Cá Mập tức giận đứng dậy rồi, Trinh Tú liên tục chống đỡ, cuối cùng không cẩn thận, bị một gã trong băng Xe Bay đá trúng sau lưng!
- Á!
Trinh Tú kêu đau một tiếng, ngã gục xuống, vừa vặn ngã về hướng Dương Thần.
Dương Thần dùng một tay đỡ được cô, ôm vào lòng, xác nhận lại cô không bị thương nghiêm trọng, liền nói với ba gã thanh niên đứng xúm lại phía trước:
- Đừng để mất mặt quá thế chứ, đàn ông đánh phụ nữ, còn ba đánh một, các anh không biết xấu hổ sao?
- Ngươi là ai? Xen vào việc của người khác làm gì?
- Tránh ra, nếu không ta cho ngươi một trận!
Cá Mập ác độc nói.
Trinh Tú bị Dương Thần ôm vào ngực, xấu hổ, giận dữ muốn giãy ra, nhưng làm thế nào cũng không thoát được vòng tay Dương Thần, cảm giác vòng tay nóng bỏng ở eo mình, ở chỗ mẫn cảm, Trinh Tú có thể nghe được chính tim mình đập.
- Chú, chú tránh ra! Đừng dính vào việc này!
Trinh Tú sốt ruột kêu lên.
Dương Thần vươn tay kia vuốt lên khuôn mặt trắng mịn của Trinh Tú, nói:
- Con gái đánh nhau không tốt, nếu đã quyết định làm người tốt thì đi học cách làm một cô gái đi.
Trinh Tú bị hành động đột ngột vô cùng thân thiết này làm sững lại, trong lúc nhất thời ngây ra, dường như quên hết mọi chuyện xung quanh mình.
Cá Mập hai mắt dữ tợn nói:
- Trinh Tú, đây là gã ngốc mà em mới tìm được à, xem ra chẳng ra làm sao cả.
Trinh Tú hai mắt đỏ lên, giãy giụa điên cuồng đứng lên, từ trong lòng Dương Thần chui ra, đứng chắn trước mặt Dương Thần.
- Anh ta chỉ là người đi ngang qua, không liên quan gì đến tôi, anh có việc gì cứ giải quyết với tôi, hôm nay tôi sẽ giải quyết hết!
- Hừ, có quan hệ gì với hắn không, không phải việc em định đoạt được, hôm nay cả hai người đừng hòng chạy được. Trinh Tú, anh sẽ cho em biết, rời khỏi bọn anh em sẽ chẳng là cái gì hết…
Cá Mập nói xong, cùng hai gã khác trong đảng Xe Bay xông lên, từng bước tiến sát về phía Trinh Tú.
Trinh Tú vội vàng xoay người muốn để Dương Thần chạy trốn, nhưng mới quay lại đã phát hiện Dương Thần không còn ở phía sau cô.
- Ui da!
Chỉ nghe thấy hai tiếng kêu lên, Trinh Tú hốt hoảng nhìn lại, hai gã côn đồ lúc nãy còn rất kiêu ngạo đã bị Dương Thần một tay đánh cho ngã ra mặt đất!
Dương Thần thản nhiên liếc mắt nhìn Cá Mập một cái, không đợi gã ra tay đã tát một cái lên mặt gã!
“Chát!”
Thân hình Cá Mập vặn vẹo, lại té nhào lần nữa ra đất, thất điên bát đảo, dường như bị choáng váng không nhẹ.
Đối phó với ba tên như vậy, Dương Thần dường như nhắm mắt cũng có thể đánh chết chúng.
Trinh Tú cũng trong lúc nhất thời không phản ứng lại kịp, dường như không thể tin được ông chú lúc nãy còn nhã nhặn lại đột nhiên ra tay ác độc, hơn nữa lại mạnh tay như vậy!
Đột nhiên, từ góc phố vọng đến tiếng còi xe cảnh sát, hai chiếc mô tô cảnh sát đèn nháy lấp loáng, tiếng động cơ gào thét chạy đến gần!
Có lẽ là người dân ở đây thấy có đánh nhau, hoảng loạn báo cho cảnh sát.
Trinh Tú sắc mặt trắng nhợt, đẩy Dương Thần vài cái.
- Chú, chạy mau, cảnh sát đến đấy! Bị bắt thì không xong đâu!
- Sao phải chạy, chuyện này cũng không phải do chúng ta.
Dương Thần cười nói.
Trinh Tú không rảnh giải thích với Dương Thần, đẩy Dương Thần nhưng không được, muốn chạy trốn nhưng lại không bỏ lại sạp hàng của mình được, huống chi, Dương Thần giúp cô ra tay, cô trong lòng rất rối cũng không nỡ chạy một mình, chỉ có thể liên tục dậm chân, lo lắng.
Hai gã cảnh sát vừa xuống xe, lập tức rút súng ra, hỏi:
- Có chuyện gì xảy ra?!
Không đợi Dương Thần và Trinh Tú mở miệng, hai gã côn đồ ngã dưới đất liền hét lớn:
- Anh cảnh sát, là đôi nam nữ chó này đánh chúng tôi, mau bắt bọn họ!
- Không đúng, là bọn họ đến quấy rối trước!
Trinh Tú vội lên tiếng giải thích.
Hai gã cảnh sát cau mày nhìn Dương Thần và Trinh Tú, sau đó nhìn ba chiếc mô tô sau lưng, cười lạnh vài tiếng:
- Không phải nói nhiều, tất cả đều về đồn!
Rất nhanh, gã cảnh sát gọi đến một chiếc xe thi hành nhiệm vụ, cùng một chiếc xe kéo, chở bọn Dương Thần năm người về đồn cảnh sát.
Xe hàng của Trinh Tú và mô tô của ba người kia tất cả đều bị cảnh sát thu giữ.
Hơn mười phút sau, năm người bị cảnh sát đẩy xuống xe, Trinh Tú thấy Dương Thần cũng bị đưa tới đồn cảnh sát, trong lòng rất băn khoăn, thấp giọng nói với Dương Thần:
- Xin lỗi.
Dương Thần thản nhiên cười:
- Không cần nói vậy, đến lúc đó đừng thu tiền cơm chiều của chú là được rồi.
Vẻ mặt Trinh Tú đang ảm đạm, rốt cục nhoẻn miệng cười:
- Cảm ơn chú.
Dương Thần kỳ thật trong lòng tự cười thầm, làm thế nào mà lại đến đồn cảnh sát rồi, dường như về nước, bản thân rất có duyên với đồn cảnh sát.
Đi tới phòng làm việc lớn không thể quen thuộc hơn, không ít cảnh sát trực ban nhìn Dương Thần ánh mắt quái dị, rõ ràng rất buồn bực, người này sao lại tới đây nữa rồi.
Ba gã trong băng Xe Bay tất nhiên là đối tượng được quan tâm đặc biệt, mới nhìn qua quần áo, trang bị, đã bị cảnh sát đưa tới một phòng thẩm vấn đặc biệt, có người chuyên trách thẩm vấn. Bọn Cá Mập lúc trước kiêu ngạo như thế nào, lúc này đến đồn cảnh sát cũng đã chịu ngoan ngoãn, dường như lúc trước đã phải nếm mùi đau khổ.
Dương Thần và Trinh Tú ngồi đối diện hai gã cảnh sát, lại bắt đầu qui trình thẩm vấn chán ngắt.
Lúc này, Thái Nghiên vừa nói vài chuyện với mấy viên cảnh sát khác, vừa đi từ ngoài vào, nhìn thấy Dương Thần cùng cô gái nào đó cùng bị thẩm vấn, cô cau mày lại, bảo mấy người đi làm việc trước, chính mình thì quan tâm đi lên hỏi:
- Dương Thần, anh lại làm sao rồi?
Dương Thần nhìn thấy Thái Nghiên, hơi ngượng ngùng, cười nhẹ, kể lại chuyện lúc nãy xảy ra.
Trinh Tú nhìn thấy Thái Nghiên như chuột thấy mèo, đầu cúi gằm xuống tận ngực, thấy Dương Thần và Thái Nghiên nói chuyện thoải mái với nhau như là chỗ quen biết, cô hơi kinh ngạc.
Thái Nghiên sau khi nghe xong, đột nhiên cười nghiền ngẫm, giơ tay vỗ vỗ vai Trinh Tú, nói:
- Trinh Tú, đây là lần thứ tư đến chỗ tôi rồi nhỉ!
Trinh Tú cắn môi, không dám nhìn mặt Thái Nghiên, hốc mắt có chút ươn ướt, giọng nói yếu ớt:
- Cục trưởng Thái … tôi.. tôi không cố ý…
Lần thứ tư? Dương Thần ngạc nhiên, cảm thấy cô bé này không đơn giản.
Trinh Tú thấy Dương Thần nét mặt kinh ngạc, cho là Dương Thần chán ghét mình, khuôn mặt ảm đạm, cúi đầu buồn bã.
Thái Nghiên thấy thế, lạ lùng nhìn Dương Thần, ghé vào tai Dương Thần nói thầm:
- Dương Thần, anh sao lại đến cô bé Trinh Tú cũng không tha vậy, cô bé mới đầy mười tám tuổi thôi.
Không phải cô bé nói hai mươi tuổi sao? Hóa ra là tuổi mụ… Dương Thần buồn bực nói:
- Cô nói gì vậy, hôm nay tôi mới quen cô bé.
Trinh Tú nghĩ Dương Thần muốn làm rõ mối quan hệ với cô, trong lòng đau xót, nhưng lại nói thêm:
- Cục trưởng Thái, chú ấy chỉ là khách đi ngang sạp hàng, chú ấy không liên quan đến việc lần này, cầu xin mọi người thả cho chú ấy về.
Dương Thần và Thái Nghiên ngẩn ra, không ngờ lúc này mà Trinh Tú còn muốn giúp Dương Thần thoát thân.
Nhìn vẻ mặt thành khẩn, lo lắng của Trinh Tú, Thái Nghiên không tin lời Dương Thần, thở dài một cái, nhìn Dương Thần bất mãn.
Dương Thần dở khóc dở cười, việc này đúng là nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch được.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 246: Không thể rửa sạch
Chương 246: Không thể rửa sạch