Đã lâu không tới thăm ban Quan hệ xã hội, Dương Thần bước vào văn phòng, đã bị một đám chị em phụ nữ màu sắc sặc sỡ vây quanh, cảm giác hương phấn son ập vào mũi, làm Dương Thần rất hoài niệm hương vị này.
- Tiểu Dương, làm giám đốc vênh váo phải không? Lâu như vậy không đến thăm chị em chúng tôi?
Một chị gái trong Ban quan hệ xã hội nói.
Dương Thần ngượng ngùng cười:
- Không phải mới vừa hết năm sao, mọi người cũng khá vội, tôi chỉ có thể tưởng niệm đến các vị mĩ nữ.
- Ngọt quá, nghe nói tìm một nữ thư ký giống như hồ ly, khẳng định mỗi ngày làm chuyện xấu.
Trương Thái miệng đang ăn bánh bích quy nói.
Dương Thần sửng sốt, sao chuyện của An Tâm lại còn truyền vào trong văn phòng chính, có vẻ địa vị của An Tâm đúng là hồ ly tinh, cũng không biết có phải vấn đề phụ nữ nhìn phụ nữ hay không, hay là trong ngày thường An Tâm thực sự gây chú ý.
- Đừng nói người ta như vậy, có lẽ người ta đang lúc kết giao.
Triệu Hồng Yến quái dị liếc mắt nhìn Dương Thần nói.
- Đang lúc kết giao cái gì, chính anh ấy nói đã kết hôn.
Trương Thái than thở.
- Ăn bánh bích quy của em, vớ vẩn quản chuyện người ta làm gì.
Triệu Hồng Yến điểm điểm lên mặt Trương Thái.
Dương Thần cảm thấy nữ đồng sự thân cận nhất của mình dường như biết chuyện gì, nhưng không tiện mở miệng hỏi.
Lúc đi vào văn phòng Lưu Minh Ngọc, Lưu Minh Ngọc đang ngồi ngay ngắn trước máy tình xem xét cái gì.
Mặc một thân đồng phục xanh lơ, trên cổ trắng quấn một khăn lụa tím, một đầu tóc đen dài, khuôn mặt hồng nhuận trắng nõn khác thường, khí chất thành thục so với lúc mới quen biết đã nồng đậm hơn.
Làm Dương Thần mắt sáng ngời là, Lưu Minh Ngọc không ngờ đeo một kính mắt cận thị, nghĩ vốn là có chút cận thị, chẳng qua trong phòng làm việc, lười mang kính sát tròng, cho nên liền như vậy mang kính bình thường.
Mang kính mắt này khiến Lưu Minh Ngọc càng tỏa ra phong độ của người trí thức, có hương vị của phụ nữ đã học đại học, khiến Dương Thần nghĩ kỳ lạ, đồng thời trong lòng nổi lên một ngọn lửa tà.
Lưu Minh Ngọc thấy Dương thần vào cửa, dường như mỉm cười, đang muốn tháo kính mắt xuống,lại bị Dương Thần ngăn lại.
- Ai, đừng tháo.
Dương Thần cười ngăn cản.
Lưu Minh Ngọc nháy mắt mấy cái, buồn bực nhìn Dương Thần, bàn tay nửa buông xuống.
Dương Thần đi đến bên cạnh Lưu Minh Ngọc, thẳng đầu cẩn thận đánh giá, thấy trên mặt Lưu Minh Ngọc hiện lên một màu ửng hồng, mới cười nói:
- Bảo bối Minh Ngọc ơi, kính mắt của mẹ này, cách ăn mặc này, em học của ai?
- Tới địa ngục đi, cái gì mà kính mắt của mẹ...
Lưu Minh Ngọc lúc này mới hiểu ý niệm trong đầu của người này, lập tức tháo kính mắt nhét vào trong ngăn kéo.
Dương Thần có chút tiếc nuối, tuy nhiên da mặt phụ nữ mỏng, bản thân cũng không muốn yêu cầu cô về sau liền lấy thái độ như vậy trước mặt mình lay động, mặc dù bây giờ thật mê người.
Lưu Minh Ngọc đập bàn, chỉ huy Dương Thần:
- Đừng di chuyển tới bên cạnh em, ngồi đối diện đi!
Dương Thần cười khổ:
- Lâu như vậy không thân thiết cũng không lại làm nũng, lại bắt anh ngồi, thật sự là trái tim băng giá!
- Đừng khoe mã, sớm nói với anh tôi không phải là cô bé nhỏ, sớm qua tuổi ấy rồi, ai rảnh làm nũng với anh!
Lưu Minh Ngọc liếc trắng Dương Thần một cái:
- Em muốn nói chuyện chính sự với anh!
Dương Thần đi đến bên bình nước tự mình rót một chén, mới khoan thai ngồi vào ghế đối diện bàn làm việc của Lưu Minh Ngọc, uống nước hỏi:
- Chuyện gì, nói đi!
Lưu Minh Ngọc khuôn mặt u sầu, trầm ngâm một lát, nói:
- Cha mẹ em muốn gặp anh!
- Phụt...
Non nửa nước trong miệng Dương Thần đều phun ra.
Lưu Minh Ngọc nhíu mi, có chút không hài lòng bĩu miệng:
- Phản ứng như thế, chẳng lẽ đáng cười vậy sao?
Dương Thần khoát tay, dở khóc dở cười nói:
- Em đem chuyện của chúng ta nói với cha mẹ em sao?
- Nói rồi.
Lưu Minh Ngọc thở dài nói:
- Sao có thể không nói, em đã đến tuổi này, người thân bạn bè của gia đình em, người ít tuổi hơn em cũng đã kết hôn sinh đứa nhỏ, em bây giờ không báo tin với cha mẹ, bọn họ đương nhiên muốn em nếu không nói đã có người đàn ông nào, bọn họ sẽ cứng rắn nhét cho em một người đàn ông, để gả em đi!
Dương Thần nói:
- Vậy em nói quan hệ chúng ta là thế nào?
Lưu Minh Ngọc yếu ớt nói:
- Em làm sao dám nói tự mình tìm một cây cải củ lớn, đành phải nói cùng anh kết giao, chỉ có điều tất cả mọi người bề bộn nhiều việc, không nói cho bọn họ thôi!
- Cho nên bác trai bác gái muốn gặp anh?
Dương Thần đại khái hiểu chuyện.
- Có thể chứ?
Lưu Minh Ngọc hồi hộp hỏi, có chút sợ hãi.
Dương Thần không hiểu hỏi lại:
- Vì sao không thể, bọn họ là cha mẹ em, anh bắt cóc con gái bọn họ, đương nhiên phải để bọn họ gặp anh mới được, mượn đồ còn phải hỏi chủ, bắt con gái sao có thể không hỏi cha mẹ?
- Khó nghe chết đi được, cái gì mà bắt con gái, anh không bao giờ nói dễ nghe.
Má lúm đồng tiền xinh đẹp của Lưu Minh Ngọc đỏ lên, nhưng rõ ràng vui vẻ, nhẹ nhàng thở ra.
Tiếp sau, Lưu Minh Ngọc lại nghĩ đến cái gì, khó xử nói:
- Nhưng bọn họ muốn chúng ta kết hôn thì phải làm sao bây giờ, anh... anh đã kết hôn...
Dương Thần nhìn thẳng cô, cười hỏi:
- Em đồng ý kết hôn với anh sao?
Lưu Minh Ngọc giật mình, trầm tư một lát, lắc đầu:
- Nếu em nói không muốn, đó là giả, nhưng em biết, trong lòng anh chắc chắn thực sự không kết hôn với em, em nhất định kém hơn so với Thiện Ny, kém người vợ của anh mà em không biết, thậm chí còn kém hơn An Tâm kia, kỳ thật em sở dĩ lựa chọn ở cùng anh, phần nhiều vì em cần chỗ dựa, đương nhiên em thích anh, cũng rất yêu anh, nhưng... Nguyên nhân chính vì như vậy, em chỉ nghĩ muốn như bây giờ, ở bên cạnh anh là được rồi, kết hôn và những cái khác... Em đã dần không còn để ý.
- Phụ nữ ngốc, nói mê sảng, anh sẽ không bất công như vậy, chuyện này anh sẽ giải quyết, bác trai bác gái muốn gặp anh, em sắp xếp thời gian đi, tuy nhiên phải sau mấy ngày nữa, mấy ngày nay anh đang có một số việc.
Dương Thần suy nghĩ một lát nói.
Lưu Minh Ngọc cười gật đầu, cũng không hỏi nhiều Dương Thần định giải quyết thế nào, cô tin tưởng bản thân, cũng tin tưởng Dương Thần sẽ xử lý tốt chuyện này.
Hai người trầm mặc một lát, Lưu Minh Ngọc muốn làm việc, còn Dương Thần suy xét cụ thể nên gặp mặt cha mẹ Lưu Minh Ngọc như thế nào.
Bỗng nhiên, Lưu Minh Ngọc nói:
- Hồng Yến biết chuyện của em và anh.
- Hả?
Dương Thần lập tức phản ứng lại.
- Em nói Hồng Yến, biết chuyện em làm tình nhân của anh, hai ngày trước cô ấy qua văn phòng em hỏi, em công nhận cô bé ấy cũng có hứng thú, khuyên bảo em đừng làm nhục bản thân, không cần vì nhất thời xử trí theo tình cảm mà chôn vùi hạnh phúc cả đời, anh thấy cô ấy nói có đạo lý hay không?
Lưu Minh Ngọc cười như không hỏi.
Dương Thần vỗ trán, lần trước ở Nhật Bản, hắn dự cảm lúc động đất đêm đó, Triệu Hồng Yến biết quan hệ của mình và Lưu Minh Ngọc, dù sao cô ấy và Lưu Minh Ngọc cũng ở cùng một phòng, tiếng động đêm đó lớn như vậy, khẳng định phát hiện chuyện Lưu Minh Ngọc không ở trong phòng.
Lòng phụ nữ luôn xa hơn so với tưởng tượng tinh tế, Triệu Hồng Yến khẳng định căn cứ theo rất nhiều dấu vết để lại, nghĩ ra chuyện này.
- Cô ấy nói có đạo lý, đi theo anh, khẳng định là một người đàn ông không có toàn tâm toàn ý đối với em, không đáng, tuy nhiên, em có thể lựa chọn, ở cùng với anh giống như đi vào ngõ cụt, càng ngày càng tối đen.
Dương Thần nói chắc chắn.
Lưu Minh Ngọc liếc trắng hắn:
- Chỉ biết anh “ác bá” nói như vậy, ngoài miệng là nhân nghĩa dân chủ, kỳ thật so với người khác còn ích kỷ hơn.
Dương Thần sờ mũi, che dấu xấu hổ chính mình, cười cười.
- Đúng rồi, buổi tối đồng sự gặp gỡ, anh cũng đi nhé!
Lưu Minh Ngọc tràn đầy chờ mong nói.
Dương Thần hỏi:
- Là ban Quan hệ xã hội à?
- Cũng không phải là tất cả, hai ngày trước em cùng Thiện Ny bàn bạc, tổ chức một lần bộ Tài chính và ban Quan hệ xã hội gặp mặt, bộ Tài chính có rất nhiều thanh niên tuổi trẻ có tiền đồ, vừa lúc để cho tỷ muội chúng ta xem xét.
Lưu Minh Ngọc trong mắt tất cả đều là hào quang Bát quái.
Dương Thần xem như hiểu, người phụ nữ này muốn làm hồng nương, tuy nhiên không nghĩ tới, tình cảm của Lưu Minh Ngọc và Mạc Thiện Ny tiến triển nhanh như vậy, đều muốn cùng nhau hoạt động.
Nghĩ lại, bây giờ Mạc Thiện Ny cùng Sắc Vi ở cùng nhau, ba người phụ nữ của mình, không ngờ trên ý nghĩa nào đó, bắt đầu nổi lên bất đồng, lại kết nối cảm tình lẫn nhau.
Dương Thần suy nghĩ, có phải lần sau nêu gọi cả An Tâm đi cùng, để bốn người phụ nữ cùng chơi đánh mạt chược?
- Trong đầu suy nghĩ ý niệm xấu xa gì thế? Cười đến mức cằm sắp rơi xuống đất.
Lưu Minh Ngọc bất mãn hỏi:
- Anh có đi không?
- Anh đi... sẽ không làm các em xấu hổ?
Dương Thần hơi lo lắng hỏi.
Lưu Minh Ngọc bật cười:
- Anh cho là em và Thiện Ny là cái loại tiểu nữ nhân tranh giành tình nhân sao? Chúng ta chơi với nhau, gọi anh đi, là coi anh như một phần tử của chúng ta, bằng không, hừ hừ, đừng tưởng rằng anh là giám đốc thành viên của công ty liền rất giỏi, vẫn thờ ơ đáp lại anh.
Dương Thần bỗng nhiên gật đầu:
- Nếu như vậy, anh nhất định phải đi, anh cũng không phải là người mất gốc.
Nói xong, Dương Thần liền gọi điện về nhà, nói cho Quách Tuyết Hoa và vú Vương là mình không về nhà ăn cơm.
Suy nghĩ lại, Dương Thần vẫn quyết định gọi điện thoại cho Lâm Nhược Khê nói một tiếng, tốt xấu cũng là tôn trọng giữa vợ chồng, nhớ mẹ cũng phải nhớ vợ mới đúng.
Di động gọi được, thanh âm nói chuyện lãnh đạm của Lâm Nhược Khê từ đầu kia truyền đến.
- Có việc nói mau!
Dương Thần đã quen với giọng điệu này, không quá để ý:
- Đang bận à? Kỳ thật cũng không phải chuyện lớn, nói với em một tiếng tối nay không về nhà ăn cơm.
Lâm Nhược Khê trầm mặc một lát, đột nhiên hỏi:
- Anh đi làm gì?
Dương Thần không ngờ được, Lâm Nhược Khê chủ động quan tâm đến mình làm cái gì? Trước kia chưa từng có, cho dù ra ngoài nhiều ngày, cô căn bản sẽ không hỏi nhiều hắn làm gì.
- Có nên nhận ân huệ này không, hôm nay lại quan tâm anh làm gì.
- Anh gọi điện cho em là tôn trọng, em cũng vậy tôn trọng anh, cho nên hỏi anh, không muốn nói thì thôi.
Nói xong, Lâm Nhược Khê dường như muốn tắt điện thoại.
- Anh nói.
Dương Thần cười khổ, chính mình dường như chạm đến đáy lòng non mềm của Lâm Nhược Khê, người phụ nữ kia thẹn thùng.
- Là ban Quan hệ xã hội và bộ Tài chính quan hệ hữu nghị, anh đi tham gia gặp gỡ.
Lâm Nhược Khê chần chừ hỏi:
- Là Thiện Ny cùng Lưu Minh Ngọc tổ chức?
- Hơ... Đúng vậy, có vấn đề gì sao?
Lâm Nhược Khê đột nhiên nói;
- Em cũng đi.
- Bộp!
Di động trong tay Dương Thần nhất thời không cầm chắc, trực tiếp rơi trên mặt đất.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 416: Ngụy dân chủ
Chương 416: Ngụy dân chủ