TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 426: Mạch nước ngầm

Gió đêm gào thét, tạt vào trong xe lạnh đến thấu xương. Khiến cho cả ba cô gái đều rùng mình!

Dương Thần trầm mặc không nói, rất điềm tĩnh đạp mạnh phanh xe một cái, cùng lúc chiếc xe tạt ngay vào chỗ đậu, siết chặt phanh tay.

- Kétttttttt

Lực ma sát mạnh của chiếc Lexus khiến nó trượt một đoạn dài rồi mới dừng lại. Quanh xe bao phủ một làn khói trắng.

Phía trước, chỉ cách chiếc xe chở hàng lớn chưa đến năm mươi mét. Nhìn giống như con mãnh thú muốn nuốt chửng cả bốn người bọn họ.

Trong nháy mắt, Dương Thần đã rời khỏi ghế lái xe, thoáng một cái đã cách chiếc xe Lexus ngoài năm mét.

Dang rộng hai tay ra giống như động tác trong bộ phim Titanic kinh điển, tuy nhiên trong phim là nhân vật nữ còn lúc này đây đang làm động tác này lại là một người đàn ông.

- Dương Thần!

- Dương đại ca!

Ba người phụ nữ trong xe không hẹn mà cùng cất tiếng gọi, Lâm Nhược Khê đang định ra tay ngăn cản Dương Thần nhưng ngay cả vạt áo hắn cô cũng chưa kịp chạm tới.

Trơ mắt nhìn Dương Thần giống như người liệt sĩ anh dũng không hề sợ chết đứng chặn ngay trước mũi chiếc xe tải lớn, định dùng thân xác của mình ngăn cản con mãnh thú bằng sắt bằng thép đó.

Ngoài khiếp sợ, kinh hãi ra không còn tưởng tượng được gì kinh khủng hơn thế.

Người đàn ông này, hắn điên rồi sao?

Tuệ Lâm là người hiểu rõ nhất sự bản lĩnh cao cường của Dương Thần lúc này cũng khiến cô không thể không thấp thỏm lo sợ mà đứng dậy. Không cần phải nói Lâm Nhược Khê và An Tâm, hai người họ cùng nhắm chặt hai mắt, không dám chứng kiến cảnh tượng sắp xảy ra.

An Tâm tuy biết bản lĩnh Dương Thần thật không tầm thường nhưng tận sâu trong tiềm thức cũng không thể tin là một người bình thường có thể sử dụng thân thể của mình để chặn đứng một chiếc xe tải như thế, một việc mà chỉ trong phim mới có thể làm được, hai tay nắm chặt, đến nỗi trắng bệch ra.

Chiếc xe tải có cán qua Dương Thần rồi đưa bọn họ tới chỗ chết hay không bây giờ không còn là việc họ nghĩ đến nữa.

- Rầm!

Tiếng động cơ chạy dầu ma rút phát lên âm thanh gào rú, ngay sau đó là tiếng nổ dữ dội.

- Rầm!! Rầm!!! Phịch!! Phịch!!!!!!!!!!!!

Bụi bay mù mịt, đầu chiếc xe tải kia như sắp chạm tới người Dương Thần trong nháy mắt, bỗng nhiên giống như lao vào một bức tường không khí vô hình, ngay sau đó, đầu chiếc xe bị chặn lại bởi một sức mạnh không thể kháng cự, tạo thành một vết lõm lớn.

Những tấm kim loại dày rung giật, vặn vẹo một cách điên cuồng, vài tấm bị cong và gãy rời, tiếng bánh răng kim loại nghiền vào nhau như muốn đâm thủng màng nhĩ, tiếp theo là động cơ phát nổ và dây cu-roa bị đứt.

Phần sau của chiếc xe tải do lực quán tính quá mạnh nên bị hất tung lên, bay một vòng trên không, lôi theo cả đầu xe lao vào dải phân cách có trồng cây bên đường.

Các tấm thép và linh kiện bị vỡ cả các mảnh thủy vụn đồng thời bay lên, các bộ phận của chiếc xe tải to nặng, ngập xuống đống bùn đất bên đường tạo thành một vệt lõm dài cực lớn.

Bùn đất và cây cối bị đè nát bét, đất đá như bị chiếc máy xúc điên cuồng hất tung lên, cảnh tượng vô cùng thê thảm.

Ba người phụ nữ trong xe phát hiện cũng không xảy ra tình huống nguy hiểm gì, liền dè chừng nhìn về phía trước xe, chỉ nhìn thấy chiếc xe tải lớn không biết làm thế nào mà đã tan tành thành từng mảnh nằm ở vệ đường.

Còn gã đàn ông đã làm cho bọn họ kinh hồn bạt vía một phen kia lại đang thản nhiên tản bộ nơi chiếc xe tải nát bét một đống như bỏ đi, lúc ấy vẫn còn phảng phất khói trắng, một mùi bùn đất, mùi cháy khét bốc lên thật sự khó ngửi.

Dương Thần mặt không chút cảm xúc đi tới chỗ đầu chiếc xe tải, đưa tay giật ra một cánh cửa sắt đã cong vẹo, lại lôi ra tên lái xe tải bị thương nửa sống nửa chết, đầu dính đầy máu tươi.

Nhìn qua là một ngã đàn ông cường tráng, nhưng lúc Dương Thần lôi gã ra thì cũng là lúc tên này trút hơi thở cuối cùng.

- Thật xui xẻo!

Dương Thần lẩm bẩm một câu rồi chẳng thèm quan tâm đến cái đống lộn xộn này, ngay lập tức quay trở lại trong xe.

An Tâm và Tuệ Lâm vẫn tốt, dường như có thể chấp nhận cảnh tượng trước mắt, dù sao các cô cũng đã từng chứng kiến thân thủ phi phàm của Dương Thần, nhưng Lâm Nhược Khê thì khác, mặc dù cô từng nhìn thấy Dương Thần giết người, nhưng không ngờ đến mức hắn có thể trực tiếp dùng thân thể mình để chặn xe tải.

Kết quả là, lúc Dương Thần lên xe thì Lâm Nhược Khê đã vô thức người mềm nhũn ra, run lẩy bẩy.

Dương Thần nhìn vào mắt, trong lòng thoáng cảm thấy thương xót.

Sau khi luyện thành Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh đến mức Tiên Thiên Đại Viên Mãn, cái bệnh mỗi lần giết người lại cảm thấy đau đầu, dễ lâm vào trạng thái cuồng loạn đã khống chế được, không cần uống thuốc của Jane nữa.

Nhưng việc này không có nghĩa là dễ dàng xóa mờ, tiêu tan được sát khí, cứ mỗi lần động thủ lại không khống chế được bản ngã hung bạo trong con người mình, hơi thở tỏa ra cũng khiến cho người thường phải cảm thấy khiếp sợ.

Dương Thần biết rằng, bản thân mình gàn bướng không có gì là tốt vì vậy, xét một mặt nào đó, bản thân hắn vẫn giống như có một quả bom nổ chậm trong người, cũng không rõ tương lai có biến thành quái vật khát máu hay không?

Chỉ có thể cố gắng hết sức kìm chế sát khí, Dương Thần cố gắng nặn ra một nụ cười hỏi:

- Dọa em sợ rồi sao?

Thấy Dương Thần lộ ra vẻ thương cảm, Lâm Nhược Khê hơi hối hận, lắc lắc đầu, nói:

- Em… em chỉ là không kịp thích ứng, bây giờ thì tốt rồi.

Dương Thần gật gật đầu, nổ máy xe, trầm mặc một lát rồi nói:

- Anh hi vọng, em không bao giờ có cơ hội thích ứng, cho dù… không thể nào có khả năng đó.

Lâm Nhược Khê im lặng, không nói gì thêm nữa, Tuệ Lâm và An Tâm ngồi ở phía sau cũng thấy không khí có phần ngượng ngạo, dần chìm vào trạng thái im ắng.

Đoạn đường phía sau cũng không gặp gì nguy hiểm, điện thoại của Nhược Khê không ngừng có cuộc gọi đến, không cuộc nào là không liên quan đến tin tức bất lợi của công ty Quốc Tế Ngọc Lôi, hơn nữa bên cảnh sát cũng đã bắt đầu tiến hành điều tra tình trạng của Ngọc Lôi rồi, dù sao việc này cũng đã gây ra cái chết cho hơn chục người.

Lâm Nhược Khê sau khi suy nghĩ xong liền gọi điện cho Mạc Thiện Ny.

- Alo, Thiện Ny cậu có đấy không?

- Vâng, Mình đã ở công ty từ sớm rồi, cậu không gọi cho mình, mình cũng phải gọi cho cậu, tình hình hiện tại thật sự là rất hỗn loạn.

Điện thoại bên đầu Mạc Thiện Ny dường như rất bận rộn, tiếng ồn ào, nhốn nháo vọng lại không ngừng, chắc là đang chỉ đạo ở phòng họp lớn.

Lâm Nhược Khê hít một hơi thật sâu rồi nói:

- Tình hình bên công xưởng mình đã nghe Ngô Nguyệt nói rồi, cậu tạm thời không cần lo những việc đó, mình nghi ngờ lần này đối thủ ra tay nhằm mục đích làm rối loạn chúng ta rồi phái sát thủ tới, mình nghi ngờ họ sẽ ra tay với cậu, cả những cán bộ chủ chốt của chúng ta cũng không ngoại trừ, cậu nhớ chú ý an toàn, tập trung các vệ sỹ của công ty lại.

- Sát thủ?

Mạc Thiện Ny kinh ngạc, vội vã hỏi:

- Vậy mọi người ở đấy không sao chứ?

- Ừ.

Lâm Nhược Khê mắt nhìn Dương Thần đang im lặng lái xe ở bên cạnh.

- Bọn mình không sao hết, cậu yên tâm, cậu hãy đi kiểm tra một chút xem kẻ nào đang phá rối nhé.

Mạc Thiện Ny hơi bối rối trả lời:

- Chỉ sợ bây giờ mình cũng không thể phân thân được.

- Sao vậy?

Lâm Nhược Khê khẽ nhíu mày.

- Năm phút trước, có kẻ bên ngoài điên cuồng mua cổ phiếu của chúng ta, bây giờ các bộ phận bên Mỹ đã vội hợp thành một nhóm, mình ở đây đang phải phối hợp chỉ huy từ xa, hơn nữa cứ tiếp tục thế này thì việc điều động vốn là khó tránh khỏi, bọn họ hiển nhiên là sẽ liên tục chèn ép, gây áp lực cho chúng ta về mặt kinh tế vật chất, làm cho thị trường chứng khoán của chúng ta suy sụp, còn khiến cho doanh nghiệp của chúng ta gặp khó khăn thực sự.

Lâm Nhược Khê nhắm mắt lại, lạnh lùng hỏi:

- Bây giờ còn chống cự được nữa hay không?

- Rất nguy hiểm…

Mạc Thiện Ny dầu dây bên kia nói với cấp dưới vài câu rồi mới tiếp tục trả lời:

- Nhược Khê, tôi thấy là hãy ra lệnh cho tổ chức Athena ra tay đi, hình như là tiềm năng tài chính của đối thủ trên quốc tế rất lợi hại, có thể là một tập đoàn nổi tiếng nào đó, nói không chừng tình hình chúng ta bây giờ là loạn trong giặc ngoài rồi, không thể để xảy ra sơ suất nào, hơn nữa nếu Athena mà ra tay chúng ta còn có thể tranh thủ thời gian mà điều chỉnh lại tài chính, chuẩn bị phản kích.

Mạc Thiện Ny nói về tổ chức Athene, tất nhiên là nói đến một đội nhỏ do Lâm Nhược Khê trực tiếp phụ trách toàn là những kỹ sư xuất sắc của học viện hàng đầu thế giới ngày đó đã hạ ngục Hứa gia và truyền thông Trường Lâm, mỗi năm tiêu mất một khoản không nhỏ để nuôi dưỡng bọn họ, chỉ trong những giao dịch buôn bán quan trọng mới cần họ phát huy tác dụng bởi vì tổ chức ngầm này chỉ nghe chỉ huy của duy nhất một mình Lâm Nhược Khê.

Lâm Nhược Khê trầm ngâm một lát rồi nói:

- Mình hiện đang trực tiếp tới khu nghỉ dưỡng, căn cứ của tổ chức Athena, Thiện Ny, cậu tạm thời phụ trách công việc của mình, phối hợp với Minh Ngọc xử lý mấy hạng mục quan trọng gần đây, cùng với các trưởng ban khác ổn định cục diện, nội bộ công ty nhất định không thể loạn, về vấn đề tài chính, mình nhờ Ngô Nguyệt điều chỉnh là được. Cô ấy với bên ngân hàng cũng khá là thân thiết, sắp tới dự án đấu thầu công xưởng không thể gác lại. Dự toán tài chính của chúng ta vẫn đủ khả năng không thể để cho công xưởng vì sự hỗn loạn nhất thời của chúng ta mà mất đi cơ hội tốt.

- Mình hiểu rồi, việc đàm phán đấu thầu mình nhất định sẽ không làm gián đoạn.

Mạc Thiện Ny cũng không nghi ngờ là có mặt hắn. Lúc này hiển nhiên việc xử lý rắc rối trong ngoài công ty cũng đủ đau đầu rồi, nghe Lâm Nhược Khê dặn dò xong liền vâng dạ rồi cúp máy.

Sau đó, Lâm Nhược Khê liền gọi điện lệnh cho khoảng chục người trong tổ chức Athena quay trở về căn cứ ở khu nghỉ dưỡng. Đồng thời bảo Dương Thần lái xe trực tiếp về khu nghỉ dưỡng, tạm thời không về nhà.

Dương Thần nghe Lâm Nhược Khê nói chuyện điện thoại cũng đoán được phần nào sự việc, nhưng hắn cũng không để ý lắm đến mấy việc trong công ty, chỉ mải nghĩ xem những kẻ ra tay đợt này là ai.

Trước mắt xem ra có khả năng nhất là Ninh Quốc Đống, nhưng có vẻ như gã không có nhiều năng lực như vậy, cứ coi như Ninh gia có đủ quyền lực và tiền bạc cũng không thể giao cho gã việc đối phó với công ty Quốc Tế Ngọc Lôi, vậy những người này có thể là ai?

Nghĩ rằng chắc Lâm Nhược Khê nhất định trong lòng cũng có nhiều nghi đoán nhưng chắc là cô cũng không nhìn ra là ai nên mới không nói gì.

Ở phía sau nghe Lâm Nhược Khê đưa ra hàng loạt chỉ đạo, Tuệ Lâm và An Tâm cũng cảm nhận được tình hình không mấy khả quan, An Tâm cũng có chút lo nghĩ còn Tuệ Lâm thì căn bản chẳng hiểu gì về mấy việc kinh doanh làm ăn này, không khỏi lo lắng hỏi:

- Có phải xảy ra chuyện lớn rồi không? Em có giúp được gì không?

Lâm Nhược Khê quay đầu lại, nhìn khuôn mặt thanh tú đầy lo lắng quan tâm của Tuệ Lâm, ánh mắt tha thiết, không khỏi cảm thấy ấm áp trong lòng, giống như đang cười nói:

- Không có gì, hãy cứ tin vào chị.

Tuệ Lâm ngoan ngoãn gật gật đầu, cô cũng biết thật ra mình cũng không thể giúp được gì cho Nhược Khê nhưng trong lòng lại không nỡ.

- Nếu vấn đề điều động tài chính khó giải quyết thì nhà họ An có thể giúp đỡ.

An Tâm đột nhiên thành khẩn nói.

Lâm Nhược Khê hơi kinh ngạc, nhìn An Tâm bằng ánh mắt phức tạp nói một câu:

- Cám ơn!

An Tâm thản nhiên cười,

- Cám ơn gì chứ, chị em nhà cả mà, hơn nữa mình cũng là một thành viên của Ngọc Lôi.

Lâm Nhược Khê cũng tự nhiên mấp máy môi, ánh mắt hai người thoáng gặp nhau, dường như có những việc không cần nói cũng hiểu.

Khi chiếc xe về tới căn cứ của tổ chức Athena ở khu nghỉ dưỡng, Ngô Nguyệt cũng gọi điện tới nhưng lần này đưa tới một tin tức làm cho Lâm Nhược Khê trùng xuống một lúc.

| Tải iWin