- Vì sao?
Trong phòng khách yên tĩnh của biệt thự, Dương Thần nhìn Tăng Mậu đã chết, trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng hỏi.
Thái Ngưng đứng phía sau thu hồi ám khí bắn ra. Nụ cười dần mất đi nói:
- Anh giết y, hậu họa nhiều lắm, thôi thì để tôi giết y, để tránh cho mọi người gặp phiền toái.
- Cô không phải là sát thủ, có lý do gì giết y?
Dương Thần hỏi.
Thái Ngưng ngẫm nghĩ một chút, nói có bài bản hẳn hoi:
- Ông ta thông đồng để tù nhân chạy trốn. Cùng với công ty tài chính nước ngoài tấn công các công ty trong nước, quấy rối thị trường cổ phiếu, hẳn đều là tội danh.
- Cô là người của Viêm Hoàng Thiết Lữ, không phải là cảnh sát, thậm chí cũng không phải là người của cục an ninh. Cô có thể bắt y, nhưng giết y, xong việc của mình, có thể giúp cho thân phận của cô. Chỉ là người nhà họ Thái hẳn cô hiểu rõ, làm như vậy, cô sẽ gặp phiền toái không nhỏ
Trong lòng Dương Thần đầy nghi ngờ, thật sự không hiểu người phụ nữ trước mặt muốn làm gì.
Quen biết Thái Ngưng một thời gian dài rồi, người phụ nữ này ít nói, nói năng thận trọng. Lạnh lùng thì còn hơn cả Lâm Nhược Khê. Đôi khi, không nói câu nào, chỉ làm việc. Làm cho người xung quanh không đoán được cô nghĩ gì.
Thái Ngưng thản nhiên cười cười:
- Cứ cho là tôi trả ơn anh.
- Trả ơn?
- Chuyện nhà họ Liễu sau núi lần đó, con quỷ hút máu dùng dao chém. Rồi lần ở Brahma, cũng là anh ra tay cứu chúng tôi mới may mắn thoát được. Anh đã hai lần cứu tôi. Lần này, tôi giúp anh một chút, tôi vẫn có lời.
Dương Thần vô tình trêu:
- Tôi không nghĩ vì chuyện của tôi khiến cô không làm lại phải chịu tội.
Thái Ngưng quay đầu đi chỗ khác, khẽ thở dài một tiếng:
- Anh phải biết rằng, hiện giờ anh không một mình. Bên cạnh anh có rất nhiều người cần anh bảo vệ. Anh không sợ bất cứ kẻ nào, nhưng không có nghĩa là bọn họ không sợ. Bắt đầu là nhà họ Hứa, sau lại đến nhà họ Liễu, giờ là nhà họ Tăng. Thậm chí, còn có một số gia tộc bí mật anh không biết. Rất có khả năng trong tương lại họ sẽ đứng trước mặt anh.
Nếu anh vẫn giết người như vậy, anh giết những người này, đã số là những lãnh đạo cấp cao của Trung Quốc. Tăng Mậu vừa chết, học sinh cũ và bạn cũ của y chắc chắn sẽ hận anh. Một ngày nào đó khắp thiên hạ sẽ là kẻ thù của anh. Anh sống ở đất nước này có ý nghĩa sao?
Dương Thần im lặng, hắn biết những lời Thái Ngưng nói là thật. Hắn không thể nói gì. Hắn có rất nhiều ràng buộc ở Trung Quốc, hắn chỉ có thể đối mặt.
- Còn có một việc rất quan trọng, nếu vì sự tồn tại của anh, khiến lãnh đạo cấp cao Trung Quốc hoảng sợ. Chẳng khác nào nguy cơ của đất nước. Rất có khả năng, anh sẽ trở thành đối tượng cần diệt trừ của Hồng Mông.
Thái Ngưng nghiêm túc nói:
- Anh đã gặp vị tiền bối đó, anh có tự tin, có thể thắng được Hồng Mông sao?
Trong đầu Dương Thần hiện lên bờ biển Lăng Hư Tử ngày đó. Hắn thở dài lắc đầu, thẳng thắn nói:
- Tạm thời… hẳn là không thể.
Khi gặp ở Lăng Hư Tử, Dương Thần thật sự có một lần thấy rằng thực lực của hắn không phải số một thế giới thì cũng được liệt vài vài danh sách đầu. Nhưng khi gặp Lăng Hư Tử, hắn mới đột nhiên tỉnh ngộ. Trên thế giới này, người duy nhất có thể thừa hưởng đất nước, không ngờ là người có thể khám phá ra cái mà hắn cho rằng đã đến giới hạn.
Hơn nữa, đó là một tổ chức, không phải một người.
Tuy nhiên, Dương Thần cũng không phải muốn làm võ sĩ hàng đầu thiên hạ. Ngược lại khi thấy Lăng Hư Tử đã giúp hắn rũ bỏ được một vài điều. Cuối cùng Dương Thần cũng có mục tiêu.
- Như vậy, tôi giết là lựa chọn đúng nhất.
Thái Ngưng nghiêm nghị nói.
Dương Thần còn muốn nói gì đó, nhưng bị Thái Ngưng ngăn lại.
- Anh đừng nói gì nữa, cùng đừng nghĩ nhiều. Tuy rằng tôi có chút căm ghét anh. Nhưng ít nhất thì đứa em ngốc của tôi lại thích anh. Tôi không muốn nó đau lòng, cho nên, coi như làm việc vì người khác, giúp anh chấm dứt những chuyện phiền toái.
Thái Ngưng tỏ vẻ không kiên nhẫn, nhíu mày nói:
- Nếu những lý do đó không đủ, vậy thì là tôi giúp Nhược Khê, cô là người em xinh đẹp, cũng là em của tôi, tôi không thể khoanh tay đứng nhìn.
Trong lòng Dương Thần thở dài một tiếng, thật ra, còn có điều hắn muốn hỏi. Nhưng, lúc này, cũng phải lúc hỏi, hắn thật sự muốn lập tức chạy về nhà.
- Anh đi đi, ở đây để tôi giải quyết.
Thái Ngưng nhìn ra suy nghĩ của Dương Thần, nói.
Dương Thần nhìn cô cảm kích, chạy ra cửa.
Đợi cho tiếng động cơ ô tô đi xa, Thái Ngưng im lặng ngồi trong căn phồng vắng vẻ, xem tivi, suy nghĩ miên man…
…
- Bùm bùm, chéo…
Tiếng viên đạn kim loại rơi xuống nền đá vang lên mấy tiếnh lạch cạch trong trẻo.
Vẻ mặt Đức Luân hung dữ, giống như hổ dữ. Cơ bắp nổi lên dũng mãnh làm người ta sợ không thở nổi.
Khẩu Gatling trên tay y gào thét điên cuồng như thú giữ, như phun vòi lửa. Đạn dày đặc làm thủng cả một bức tường.
- Mau trốn đi.
Khi Sắc Vi hét lên những lời này, vợ chồng Viên Hòa Vĩ cũng đã lôi mấy người Quách Tuyết Hoa, Lâm Nhược Khê vào phòng trong. Lúc này không phải lúc thể hiện sự dũng cảm.
Bản thân Sắc Vi cũng chưa lui bước, cô không phải Dương Thần, không thể coi thường viên đạn được. nhưng cơ thể cô được huấn luyện quanh năm, lại có phương pháp huấn luyện đặc biệt của Dương Thần, thế nên cũng không kém hơn so với cao thủ võ thuật kém cỏi tầm thường. Chiến thuật và sự nhanh nhẹn đều có đủ.
Không đợi khẩu Gatling tiến hành càn quyét cô. Mũi chân Sắc Vi đã di chuyển, nháy mắt lui ra sau Đức Luân, trên tay không biết từ lúc nào cầm một sa ưng màu bạc, đôi mắt xinh đẹp quyết rũ lúc này đầy sát khí. Giống như một lưỡi lê.
- Hừ!
Đức Luân không phải bình thường, nếu không cũng không dám đem một đội ngũ quân lính đánh thuê từ Myanmar xa xôi đến Trung Quốc thực hiện nhiệm vụ.
Không đợi Sắc Vi nhắm vào y, khẩu súng trên tay Đức Luân giống như một khẩu côn, trực tiếp lộn người, hướng về phía Sắc Vi.
Mắt thấy tuyệt sắc đã thành mưa máu, Sắc Vi lại nhanh chóng tránh sang bên trái của Đức Luân.
Đức Luân cũng không để cho Sắc Vi có cơ hội thở dốc. Lại một lần nữa lên nòng, đạn giống như hoa bay, quyét ngang hàng loạt.
Tiếng kêu đau đớn thảm thiết vang lên, vài thành viên hội Hồng Kinh thành vật hi sinh bất hạnh, bị viên đạn xuyên qua người, chết ngay tại chỗ.
Sắc Vi cũng không nghĩ, cơ thể Đức Luân cao lớn như vậy, động tác lại có thể nhanh nhạy đến thế. Hơn nữa, khả năng khống chế súng rất tốt. Đạn bắn ra, chỉ giết chết những anh em của hội Hồng Kinh, chưa động đến tên lính đánh thuê Myanmar trong đám hỗn chiến nào.
- Đừng động đến Lâm Nhược Khê, tôi muốn giết cô ta.
Cao Quốc Hùng được sự bảo vệ của một tên lính đánh thuê, cuối cùng có cơ hội thở, không khỏi lớn tiếng kêu. Cho dù hôm nay đến đây không thể về nhà, y cũng không hi vọng Lâm Nhược Khê có thể nhìn thấy ánh mặt trời.
- Không cần anh nói những lời vô nghĩa.
Đức Luân hừ lạnh một tiếng. Không dám liều lĩnh, chỉ có thể né tránh Sắc Vi, chuyển súng máy, bắt lên bức tường biệt thự hơn mười phát.
Dù sao cũng là biệt thự đã cũ, dưới sự tấn công mãnh liệt của đạn, vôi vữa, gỗ lạt bay loạn xạ.
Đức Luân lắc mình một cái đi vào bức tường kia,dùng cơ thể cường tráng của y, giống như một tảng đá lớn, đập vào tường.
- Rầm.
Một tiếng động lớn vang lên, bụi đất bay mù mịt.
Vách tường không ngờ đổ ầm ầm, lộ ra một lỗ thủng lớn.
Mấy người Lâm Nhược Khê cùng vợ chồng Viên Hòa Vĩ đang tránh trong căn phòng đó đều hết sức sợ hãi. Hiên nhiên không nghĩ Đức Luân sẽ dùng cách này để bắt họ.
Sắc Vi cách đó không xa nghĩ Đức Luân sẽ cho cô một đòn trí mạng mặt cũng trắng bệch. Cô hoàn toàn không thể tưởng tượng được, những người trong phòng này nếu bị súng quyét ngang mà chết cô sẽ đối mặt với Dương Thần như thế nào.
Ngay trước mặt cô cũng không thể bảo vệ được người nhà của hắn.
Hắn có thể nghĩ cô cố tình để Lâm Nhược Khê bị giết.
Vừa nghĩ đến việc này, cô phát điên. Sắc Vi không chút do dự trực tiếp phi thân đến trước mặt đám người Lâm Nhược Khê và Quách Tuyết Hoa. Khi Đức Luân xoay người cô đã đối mặt với Đức Luân.
- Chạy mau.
Sắc Vi hét lên một tiếng, làm mấy người trong phòng đã khiếp sợ tỉnh lại. Đồng thời sa ưng trong tay cũng nhằm ngay vào Đức Luân.
Đối phương là lính đánh thuê không sợ chết. Cho dù cô ở phía sau y, lấy súng chĩa vào gáy y, y cũng không thay cho cô, vẫn giết mục tiêu y cần xử lý.
Sắc Vi đánh cuộc không nổi cho nên, cô lựa chọn che trước mặt mấy người Lâm Nhược Khê.
Trong nháy mắt, mấy người Lâm Nhược Khê bị Sắc Vi che trước mặt vẫn không di chuyển nửa bước.
Mọi người gần như không thể tin được, Sắc Vi không ngờ dùng thân mình ngăn cản Đức Luân. Có vẻ đang muốn chết cùng Đức Luân.
Niềm tin là gì, khiến cho một người con gái trẻ tuổi gần như không có quan hệ với họ lựa chọn như vậy?
Mắt Quách Tuyết Hoa đỏ lên, nghĩ đến bộ dạng sợ hãi của Sắc Vi buổi sáng, không kìm nổi nước mắt..
Lâm Nhược Khê cũng hoàn toàn không hiểu. Nhìn người con gái tóc dài bay trong gió, tay cầm súng, đứng ngạo nghễ giữa đống đổ nát hoang tàn. Cô như bị kim đâm vào tim, thực sự làm cô bị choáng.
- Cô gái, cô là đối thủ không tồi.
Đức Luân đột nhiên nhếch môi.
- Đáng tiếc, tôi còn chưa muốn chết.
Sắc Vi nắm chặt sa ưng, đang định bắn. Không nghĩ Đức Luân chợt di chuyển.
Không xong.
Sắc Vi đột nhiên ý thức được, cô vẫn đánh giá sai Đức Luân.
Đức Luân vừa di chuyển, đã đến bên trái mọi người. Tay nắm khẩu Gatling, nhếch mém nhìn Sắc Vi cười tàn nhẫn.
- Đều là tìm cái chết.
Súng máy bắt đầu bắt ra những tia lửa đạn.
Sắc Vi đau khổ nhắm mặt lại, cô biết mình thua, không có người đàn ông kia giúp đỡ, cô vẫn còn kém nhiều lắm.
Mấy người Lâm Nhược Khê và Quách Tuyết Hoa không có thời gian để hiểu vì sao lại thế. Thậm chí, Lâm Nhược Khê và Quách Tuyết Hoa còn đang sợ hãi, vẫn chưa phục hồi lại tinh thần.
Nhưng, dù Sắc Vi nhắm mắt đón chờ cái chết, lại thấy, tiếng súng máy im hẳn, không xảy ra gì cả.
Sắc Vi mở mắt ra, quay đầu nhìn sang phía Đức Luân. Mấy người Lâm Nhược Khê và Quách Tuyết Hoa cũng đờ đẫn nhìn sang đó.
Khi mọi người đang không hiểu chuyện gì xảy ra, một người xuất hiện như trong phim…
Chỉ thấy một dáng người mặc quần bò màu nâu, giày da màu nâu. Đôi tay trắng nõn, tóc vàng, đeo kính đen, thản nhiên đứng ở phía đó.
Cho dù chỉ nhìn thoáng qua, cô ăn mặc đơn giản đến tùy tiện, nhưng làm người ta cảm nhận được vẻ đẹp hoàn mỹ. Khí chất của cô làm người ta sinh ra lòng ghen tị.
Một hình ảnh trái ngược, tay trái của cô không ngờ giữ một khẩu Gatling.
Khẩu súng nặng đến ba mươi kg trong tay cô không hề là gì, chỉ giống như một thứ đồ chơi của trẻ nhỏ.
Thực sự nếu không đủ kỳ lạ, thì giày của cô giẫm lên không phải sàn nhà mà cơ thể Đức Luân chết chưa nhắm mắt.
Người phụ nữ da trắng dường như không thấy vẻ mặt giật mình của mấy người Sắc Vi. Cũng không để ý đến phản ứng của xung quanh khi đột nhiên cô xuất hiện. Khi Đức Luân chết, bình tĩnh gỡ kính ra, lộ ra đôi mắt màu xanh đày say mê.
- Chào mọi người, tôi là Christine, rất vui được gặp mọi người.
Dưới ánh nắng chiều, nụ cười của Christine rạng rỡ đến lạ, giống như che cả ánh mặt trời.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 438: Che cả ánh mặt trời
Chương 438: Che cả ánh mặt trời