TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 446: Ngạt thở

Một tay xách hộp điểm tâm, một tay xách canh gà bổ dưỡng, Dương Thần vẫn mặc nguyên cả bộ đồ ở nhà, lúc đi vào công ty Quốc Tế Ngọc Lôi, nếu không phải tên bảo vệ nhận ra hắn, không chừng hắn sẽ bị đuổi ra ngoài ngay lập tức.

Ngọc Lôi từ trên xuống dưới vẫn đang ngất ngây trong chiến thắng, dường như mọi người đi qua đều rất vui mừng, thảo luận xem tối nay nên tổ chức ăn mừng thế nào.

Những người có thể làm việc ở trụ sở chính không hề ngốc, lần này Ngọc Lôi thập tử nhất sinh, mang đến những lợi ích không hề nhỏ, sự đánh giá của ngoại giới và triển vọng cho tương lai là minh chứng rõ nét nhất.

Giống như những chiến hữu đã từng hoạn nạn có nhau, giờ cùng nhau ăn mừng thành quả chiến thắng, không khí trong công ty ngày càng hòa thuận vui vẻ, mọi thứ xem ra rất tốt đẹp mà lại thật giản đơn.

Tâm trạng của Dương Thần cũng bị các nhân viên này cuốn hút, dọc theo đường đến văn phòng của tổng giám đốc trên tầng cao nhất, thậm chí hắn còn ngân nga những giai điệu du dương đã lâu không hát..

Tuy nhiên, đi đến trước cửa văn phòng, đột nhiên Ngô Nguyệt ngăn hắn lại không cho vào, cô nhìn chằm chằm vào mấy thứ mà Dương Thần mang theo, cười nhẹ:

- Tổng giám đốc đang gặp khách quan trọng, anh phải đợi một lát đó.

Dương Thần cũng không giận, nhìn Ngô Nguyệt từ trên xuống dưới, quét qua quét lại bộ ngực bằng phẳng của cô, lắc đầu cười nói:

- Với cái sân bay đó, làm sao cô có thể nói chuyện yêu đương chứ, dáng người vẫn không thay đổi gì cả.

Ngô Nguyệt mặt đỏ bừng:

- Không cần anh quan tâm, tôi sẽ không để anh vào làm gián đoạn công việc của tổng giám đốc đâu.

- Tôi nói cô đó, cả ngày ngồi trong phòng này mà không thấy phiền sao? Về phòng của cô đi, hay là tìm mấy tình nhân của cô đi…là gì nhỉ…Tiểu Minh? Hay Tiểu Lý?

- Là Lý Minh và phó chủ tịch.

Ngô Nguyệt tức giận nhíu mày nói:

- Dù sao Lý phó tổng cũng là cấp trên của anh, cẩn thận cái miệng anh đó.

- Được được được, cô tìm được ông xã tốt, ông xã của cô rất lợi hại.

Dương Thần vẻ mặt tán thành nói.

Vừa nghe đến từ “ông xã”, sắc mặt Ngô Nguyệt đỏ hết lên, hai tay vung loạn cả lên, thật quá đáng, vậy thì có chết cô cũng không mở cửa cho anh ta.

Dương Thần cảm thấy có chút thú vị, là thư kí của Lâm Nhược Khê, thành ra cũng có một chút giống cô ấy, cũng có thể nói, thường ngày lấy Lâm Nhược Khê làm tấm gương để học tập.

Nói năng thận trọng, vẻ mặt điềm đạm, đáng tiếc là dáng người quá bình thường, nhưng điều đáng nói là tinh thần làm việc của cô ta, thực sự rất nhiệt tình, nhìn cô ta cũng có thể biết được chủ nhân là người như thế nào.

- Này, Lý phó tổng.

Dương Thần quay đầu lại, gọi một tiếng.

Ngô Nguyệt cũng lập tức quay đầu lại, nhìn theo hướng hành lang, chỉ có điều là: không một bóng người.

Cùng lúc đó, Dương Thần tự nhiên đẩy cô ta sang một bên, nhanh chóng mở cửa văn phòng.

- A.

Ngô Nguyệt quay đầu lại thì không còn kịp nữa rồi.

Vừa định ngăn cản, Dương Thần đã lách người vào phòng, đồng thời quay lại trao cho cô ta một nụ cười tươi rói, rồi nhanh tay đóng cửa lại.

Ngô Nguyệt đứng ở bên ngoài, giậm chân một hồi, nhưng chợt nghĩ ra gì đó, cười ngượng ngùng.

Vào trong, Dương Thần quay người lại, vốn tưởng Ngô Nguyệt lừa mình là Lâm Nhược Khê có khách, cũng không nghĩ là thực sự có khách đến, mà người dến tìm lại là Ninh Quốc Đống.

Càng làm cho Dương Thần có chút lúng túng, khi nhìn thấy Lâm Nhược Khê trong trạng thái này.

Chỉ thấy lâm Nhược Khê đờ người ra, hai mắt vô hồn, trong mắt rưng rưng giọt lệ, mấy tờ giấy đang cầm trên tay, một số rơi tứ tung trên mặt đất.

Ngay cả khi Dương Thần bước vào, Lâm Nhược Khê cũng không quay lại liếc nhìn một cái.

Còn Ninh Quốc Đống, thấy Dương Thần tiến vào, chợt nhíu mày, nhưng cũng không nói lời nào.

Dương Thần rất nhanh đã ý thức được có chuyện gì xảy ra với Lâm Nhược Khê và đống giấy tờ kia, thị lực của hắn cực kì tốt, hắn thấy rõ trên mấy tờ giấy kia viết cái gì…

Nhưng trong nháy mắt khi nhìn rõ ràng trên mấy tờ giấy kia viết gì, sắc mặt Dương Thần hơi trầm xuống, lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra ở đây.

Tiến lên phía trước, đặt mấy thứ lên bàn làm việc, Dương Thần dõng dạc nói:

- Vú Vương bảo anh mang chút điểm tâm và canh gà tới đây, sợ em làm việc vất vả mà không chịu ăn uống gì cả, em ăn một chút đi.

Nói xong, Dương Thần ngồi xuống, nhặt mấy tờ giấy dưới đất lên, đồng thời cầm lấy mấy tờ trên tay Lâm Nhược Khê, Lâm Nhược Khê đơ ra, không có phản ứng gì cả.

Dương Thần khẽ thở dài, quay đầu lại chỗ Ninh Quốc Đống, ném đống tài liệu vào mặt anh ta, gằn giọng nói:

- Cầm lấy đi.

Ninh Quốc Đống cười giễu cợt:

- Sao, anh cho rằng mấy thứ này là giả sao?

- Mặc kệ thật giả, đây không phải những thứ mà anh nên mang tới đây.

Dương Thần trong mắt có chút ác khí nổi lên, nhưng hắn biết rõ, hắn không thể tùy tiện động đến con người này.

Ninh Quốc Đống đứng dậy, thong thả bước đến phía sau Dương Thần, thở dài nói:

- Tăng Mậu quả là người từng trải, có thể ông ta đã đoán trước được, ông ta sẽ thất bại, cho nên, ông ta mang thứ này đến cho tôi, chỉ cần những thứ này nằm trong tay tôi, thì chắc chắn sẽ đến được tay Lâm Nhược Khê.

- Nói thật, tôi biết rất rõ, ông già Tăng Mậu kia muốn lợi dụng tôi, lợi dụng gia cảnh của tôi, tình cảm của tôi, tôi không thể không thừa nhận là ông ta rất thành công, cho dù tôi rất không thích bị lợi dụng, nhưng những tài liệu này có một sức hấp dẫn lớn.

Lúc này, Lâm Nhược Khê mới quay đầu lại, không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào Ninh Quốc Đống, trong mắt ánh lên chút xót xa.

Ninh Quốc Đống không biết được hàm ý trong biểu hiện này là gì, nghĩ là Lâm Nhược Khê vẫn chưa tin, cười đắc ý nói:

- Đừng tưởng rằng, những thứ này là giả Nhược Khê ạ, em biết không, trước khi anh đến đây, đã cử người đi tìm gặp cái người cha trên danh nghĩa kia của em, ông bác sĩ tư của Lâm Khôn sớm đã trốn ra nước ngoài, xem ra Tăng Mậu đã chi cho ông ta một khoản tiền để ông ta chạy trốn.

Nếu như bệnh án này là giả, thì tại sao lại phải chạy trốn?

Nói xong, nụ cười trên mặt Ninh Quốc Đống dần biến mất, thay vào đó là ánh mắt lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào Lâm Nhược Khê:

- Một người đàn ông bị mất túi tinh hoàn thì làm sao có con được chứ… Nhược Khê à, đừng trách anh nhẫn tâm, nhưng anh cũng không thể không nói…

- Em, thực sự là mẹ của em, đã lén lút cùng với một người đàn ông khác, sinh ra em, Lý Nhược Khê, Vương Nhược Khê, Chu Nhược Khê…thậm chí có thể cùng họ với cái tên họ Dương này, nhưng…nhất định em không phải là họ Lâm.

- Lấy thân phận là người thừa kế của nhà họ Lâm, em vào Quốc tế Ngọc Lôi, nếu như bị người ngoài biết được, là mẹ em đã thông dâm với người đàn ông ở bên ngoài mà sinh ra em, người đời sẽ nghĩ như thế nào chứ?

- Ha ha, bọn họ sẽ nghĩ, có phải em cố ý giấu diếm, để chiếm lấy gia sản, có phải là vì chuyện này cho nên bà nội em mới lặng lẽ ra đi, để cho một người trẻ tuổi như em kế nhiệm.

- Phải rồi, người cha bị cắm sừng kia của em, Lâm Khôn, đã phải vào viện tâm thần, em nghĩ xem, em không phải là con gái ruột của ông ấy, một người điên bị cắm sừng, người bình thường nhìn vào, nghĩ thế nào cũng thấy không ổn.

Mỗi câu nói của Ninh Quốc Đống, làm Lâm Nhược Khê càng thêm đau khổ và tuyệt vọng, cuối cùng thì ngã xoài người ra đất, mặt trắng bệch, người lạnh run.

Ninh Quốc Đống dường như đã thấy được kết quả mà anh ta muốn, xem ra lúc này, khi tinh thần của Lâm Nhược Khê sụp đổ, ý chí cũng đổ luôn, cô sẽ chịu thua anh ta.

Nhưng đúng lúc này, có một cánh tay mạnh mẽ đã khống chế Ninh Quốc Đống từ phía sau.

Ninh Quốc Đống trong nháy mắt cảm thấy khó thở, cả người đều bị khống chế, rồi bị đẩy mạnh vào tường.

Ninh Quốc Đống trợn trừng hai mắt, há miệng, nhưng nói không nên lời, khổ sở vung chân, hoảng sợ nhìn người đàn ông phía trước.

Mặt Dương Thần không một chút cảm xúc, nhưng ánh mắt thì rất hung tàn.

Trong lòng Dương Thần, không chỉ có một nỗi đau khổ.

Tờ bệnh án này, rõ ràng là trước lúc Lâm Khôn chết, bác sĩ đã đưa cho hắn xem tình hình của ông ta, chỉ cần uy hiếp được ông bác sĩ đó, dù sao trong bệnh viện, ngoài bác sĩ Bảo ra thì không ai có thể cho hắn xem bệnh tình của ông ta.

Không ngờ, thế sự khó đoán, đúng là có người đã nghĩ từ khi Lâm Nhược Khê sinh ra, gia đình đã bị đả kích rồi, lại còn điều tra về bệnh án này, và cái ông bác sĩ họ Bảo kia, cuối cùng cũng không kháng trụ được với sức hấp dẫn của đồng tiền, chọn cách chạy trốn.

Nhìn Lâm Nhược Khê như người mất hồn, nằm mềm nhũn dưới đất, Dương Thần thấy mà tan nát cả cõi lòng, hắn thương cô vô cùng.

Cái tên điên khùng kia, khiến cho buổi sáng vốn vui vẻ trở nên u ám như thế này.

Dương Thần nhìn chằm chằm vào Ninh Quốc Đống, hận không thể một phát chém chết gã, gã chết thì mọi chuyện coi như xong, sau đó đi an ủi khuyên giải Lâm Nhược Khê, nhưng…

Dương Thần biết, mình không thể giết anh ta.

Không phải vì anh ta là cán bộ nhà nước, cũng không phải anh ta là người nhà họ Ninh, chỉ là… anh ta là con của Ninh Quang Diệu…

Ninh Quốc Đống tím tái mặt mày, định dùng chân đá Dương Thần, bắt lấy tay Dương Thần, nhưng Dương Thần cơ thể rắn chắc, nên không có tác dụng gì cả.

Cuối cùng, khi mà Ninh Quốc Đống sắp sửa tắt thở, Dương Thần cũng buông tay ra.

Ninh Quốc Đống rơi phịch xuống đất, không ngừng hít thở gấp, ánh mắt bàng hoàng và oán hận ngước nhìn lên, coi khinh người đàn ông đứng trước mặt mình.

- Anh…chắc chắn anh sẽ gặp báo ứng.

Ninh Quốc Đống gằn giọng nói.

Dương Thần không thèm để ý đến anh ta, xoay người về phía Lâm Nhược Khê, ngồi xổm trước mặt cô, dịu dàng nói:

- Đừng ngồi dưới đất thế này, nếu như không có chuyện gì quan trọng, thì theo anh về nhà, nghỉ ngơi một chút.

Lâm Nhược Khê không phản ứng gì, chỉ ngơ ngác nhìn về phía trước, ánh mắt vô hồn.

Dương Thần không nói gì nữa, cúi người bế xốc Lâm Nhược Khê lên.

Cuối cùng Lâm Nhược Khê đã có phản ứng, nhưng không cần đến Dương Thần mà tự cô đứng dậy, đi tới cửa phòng.

Dương Thần biết lúc này hắn nói gì cũng vô dụng, nhíu mày, đành bước theo Lâm Nhược Khê, đợi cô bình tĩnh lại.

Nhìn Lâm Nhược Khê và Dương Thần lần lượt ra khỏi phòng, Ninh Quốc Đống cười giòn, lẩm bẩm:

- Cứ đi đi, dù sớm hay muộn, em cũng sẽ phải đến bên anh, nằm rạp trước mặt anh… Còn về Dương Thần, sớm muộn gì hắn cũng sẽ biết, hắn đã động vào người mà đáng lẽ ra không nên động tới…

| Tải iWin