Đức Mạn thét lên một tiếng thảm thiết, vội dùng hai tay bảo vệ đầu anh ta, cuống cuồng co rút người vào trong xe.
Lâm Nhược Khê suýt chút nữa bị hành động cuống cuồng ấy của Cố Đức Mạn đụng trúng, may sao Dương Thần nhanh tay lẹ mắt kéo cô đến bên cạnh hắn, mới may mắn tránh được.
Nhưng cái tên mặc đồ đen đó không nổ súng, chỉ phát ra tiếng cười chói tai như bánh răng ma sát với nhau, ba tên còn lại cũng cười ha hả theo, tỏ vẻ khinh miệt gan bé như chuột của Cố Đức Mạn.
Dương Thần nãy giờ vẫn chưa lên tiếng, sau khi kéo Lâm Nhược Khê về bên cạnh hắn, càng kiên nhẫn nhìn bốn tên trang bị toàn đồ đen từ đầu đến chân, kể cả súng ống trên tay của bọn chúng.
Cuối cùng, ánh mắt của Dương Thần tập trung ở trên cánh tay của bốn tên áo đen, thêu cùng một hình —— biểu tượng hình mặt trời màu vàng.
Dương Thần lim dim mắt, hắn không biết biểu tượng này, trong trí nhớ của hắn, tổ chức đánh thuê trên thế giới hay tổ chức an toàn quốc gia đều không có biểu tượng nào giống như thế này, tuy nhiên, nếu đó là một tổ chức, có lẽ sau khi hắn về nước hơn một năm mới xuất hiện.
Mặt trời … Dương Thần ngẩng đầu liếc nhìn phía sau của tên mặc áo đen, lại nhìn biểu tượng ở tay áo của tên áo đen, khoé miệng khẽ chuyển động, bỗng nhiên cảm thấy sự việc trở nên lý thú.
Sau khi bốn gã áo đen cười đủ, gật đầu với nhau ra hiệu, tiến lên trước, một tay lôi Cố Đức Mạn đang co rúm trong góc ra khỏi xe.
Giờ phút này đây Cố Đức Mạn toàn thân bủn rủn không chút sức lực, sợ vỡ mật, dường như người không có xương vậy, bị lôi ra ngoài.
Dương Thần đưa hai tay lên, lộ dáng vẻ sợ hãi, dùng tiếng Pháp nói:
- Tôi tự đi, tự đi.
Bốn gã áo đen tuy không biết là ngôn ngữ gì nhưng nhìn thấy Dương Thần ngoan ngoãn tự bước ra, cũng không thèm động thủ, chỉ khua khua súng ý bảo Lâm Nhược Khê cũng tự bước ra.
Lâm Nhược Khê tuy không biết Dương Thần có chủ đích gì, nhưng trong lòng thật sự sợ hãi, có thế nào thì cũng là phụ nữ, lấy đâu ra không sợ với bình tĩnh, gặp phải bọn cướp mà không khóc không la hét cũng không tồi rồi, lúc này chẳng nghĩ được gì, thấy Dương Thần ra khỏi xe vội vàng theo bám theo núp sau lưng Dương Thần.
Bốn khẩu súng kèm hai bên, ba người Dương Thần chậm rãi đi tới cửa tò vò cách đó không xa, lúc đến cửa, cửa sắt lớn bị kéo ra.
Bốn gã áo đen chẳng khách sáo gì đẩy sau lưng ba người, sau khi đẩy người qua cổng, lập tức cổng lớn đống lại “ầm” một tiếng.
Trong bóng đêm, không khí ẩm lạnh ngấm dần vào cổ áo, mặt đất lạnh cứng như băng, nơi nơi bốc mùi ẩm mốc.
Cố Đức Mạn hai chân đứng không vững, vừa qua cửa liền ngã khuỵu xuống đất, nhìn khắp bốn hướng, đâu đâu cũng tối đen như mực, đến cả Dương Thần và Lâm Nhược Khê bên cạnh cũng không nhìn thấy, run rẩy dùng tiếng Pháp hỏi:
- Đây… đây là chỗ nào vậy?
Anh ta quên dùng tiếng Hán để nói, toàn bộ đều là lẩm bẩm.
- Là một kho hàng.
Đột nhiên, một giọng nam từ tốn dễ nghe từ góc tối vang lên trả lời câu hỏi.
- A.
Cố Đức Mạn lại lần nữa bị hoảng sợ, thụt lùi, không nghĩ, đầu đập trực tiếp vào cánh cửa sắt, lại thêm một trận đau đớn, có thể nói là nhà dột lại còn gặp mưa, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa.
Lâm Nhược Khê cũng có chút hoảng sợ, theo bản năng hai tay bám lấy khuỷu tay của Dương Thần, người bám sát lấy Dương Thần.
Dương Thần cười cười, với tay còn lại vuốt vuốt mái tóc mềm mại của Lâm Nhược Khê.
- Có anh đây, đừng sợ.
Bị Dương Thần vừa nói vừa vuốt, Lâm Nhược Khê mới phát hiện không ngờ bản thân cô lại bám dính lấy người Dương Thần, giữa bầu ngực mềm là cánh tay của Dương Thần…
Cuống quýt tách người ra, trong bóng tối Lâm Nhược Khê đỏ mặt tía tai, cúi đầu vội bảo:
- Anh…Anh…Em… Em chỉ là…
- Chỉ là phản ứng bản năng, anh biết, anh biết mà.
Dương Thần cười sung sướng, cảm xúc ấy khiến hắn thăng hoa cực độ, đáng tiếc là Lâm Nhược Khê vội vàng né tránh.
Tuy rằng mọi thứ ở đây đều tối đen nhưng đối với hắn mà nói, ban đêm vốn chẳng ảnh hưởng đến thị lực, nãy giờ vẫn nhìn rõ xung quanh mình, kể cả —— người ở góc.
Xoay người sang chỗ khác, Dương Thần lôi điện thoại mang theo trong người ra, không phải là để gọi điện thoại, mà để làm đèn pin, cho bóng tối có chút ánh sáng.
Mặc dù bản thân hắn không cần ánh sáng nhưng Lâm Nhược Khê và Cố Đức Mạn sợ vỡ mật kia cần để nhìn.
Có ánh sáng của điện thoại, Lâm Nhược Khê và Cố Đức Mạn có đỡ hơn chút, còn Dương Thần đi về hướng góc kho.
Kho hàng này có thể xem là một không gian nhỏ hẹp, nhưng cũng hơn trăm mét vuông, Dương Thần đi đến góc tường, ánh sáng điện thoại chiếu sáng hai thân hình đang ôm nhau ở góc tường.
- Thật là hân hạnh, có thể gặp gỡ ở một nơi như thế này, xem ra có duyên với hai vị.
Dương Thần dùng tiếng Pháp chào hỏi, cười rạng rỡ.
Lâm Nhược Khê và Cố Đức Mạn cũng theo sau, nhìn hai người ở góc tường, Lâm Nhược Khê nhíu nhíu mày, nhưng Cố Đức Mạn vẻ mặt lại kinh ngạc.
Đúng là một nam một nữ, người nam dựa vào góc tường, còn người nữ như con mèo nhỏ ngoan ngoãn nằm trọn trong lòng người nam, thân mật vô cùng như thể đây không phải là nhà tù băng giá mà là cái giường lớn ấm áp.
Người nam mang áo sơ mi ca-rô, quần dài màu vàng, khuôn mặt anh tuấn, làn da trắng như tuyết, đầu tóc màu bạch kim rất đáng chú ý, đặc biệt là đôi mắt màu xanh lam dường nhu có chút gì đó ma mị, miệng còn mang nụ cười gian gian, dựa vào cái nhìn thế tục thì gã bảnh bao da trắng này ít nhất cũng có thể hạ gục được 90% thiếu nữ.
Người nữ tóc bạch kim kia cũng có dung mạo tuyệt sắc, không chỉ mái tóc bạch kim bẩm sinh cực kỳ hiếm, ngoài ra dáng người có vào có ra và ngũ quan tinh tế như khắc đẻo, đôi mắt nâu vàng như sao buổi sớm, trên người mặc độc chiếc váy màu hồng phấn để lộ làn da trắng ngần.
Mặc dù Dương Thần thường ngày nhìn quen các mỹ nhân phong tình, đứng bên cạnh còn có Lâm Nhược Khê, nhưng vẻ đẹp khác lạ của người con gái này khiến mắt hắn sáng lên.
Lâm Nhược Khê nhìn thấy Dương Thần không ngừng quét từ trên xuống dưới người con gái ngoại quốc, không nhịn được liền lạnh lùng hừ nhẹ một tiếng.
Dương Thần vội quay đầu lại, dùng tiếng Hán cười nói lấy lòng:
- Bảo bối, cô ấy tất nhiên không đẹp bằng em rồi, anh chỉ thấy màu mái tóc của cô ấy đặc biệt nên nhìn hơi lâu.
Đó cũng là lời nói thật, tuy nhiên người con gái tóc bạch kim xinh đẹp, cách biệt đối với Lâm Nhược Khê thể loại thoát tục này có cách biệt nhất định, tuy nhiên trong mắt người thường sợ rằng đều được xem là bán nữ thần.
- Không cần giải thích, muốn nhìn thì cứ nhìn.
Lâm Nhược Khê miệng lầm bầm, trong lòng thoải mái hơn, nhưng miệng thì lại làm bộ không tha thứ cho Dương Thần.
Lúc hai người nói những lời đó, cặp thanh niên nam nữ này không nói lấy một lời, nhưng nhìn nhau chăm chú đưa tình kiểu ta dựa vào nhau, người nam thì thường hôn môi người nữ, còn người nữ thì thường đưa tay vuốt ve gương mặt người nam, bộ dạng ân ái của hai người hoàn toàn sống trong thế giới của bọn họ.
Nhìn đôi tình nhân đang ung dung ôm nhau, Cố Đức Mạn rốt cuộc cũng nhận rõ, trừng trừng mắt nhìn nói:
- Hai người…hai người không phải là…anh em Stern và Alys gia tộc Cromwell sao?
Stern và Alys lúc này mới dừng những hành động âu yếm nhau, quay đầu nhìn về phía ba người Dương Thần, cuối cùng ánh mắt dừng ở Cố Đức Mạn.
- Xin lỗi anh, tôi không biết anh, anh là người Anh sao?
Giọng nói từ tốn của Stern lại cất lên.
- Ồ … Không không, ông không nhận ra tôi là điều có thể hiểu, tôi là giám đốc khu vực châu Âu của Quốc tế Ngọc Lôi, chỉ có điều trong tuần lễ thời trang London năm ngoái, có may mắn được thấy hai vị, ấn tượng sâu sắc nên mới nhớ hai vị.
Cố Đức Mạn vội vàng chỉnh sửa cái áo sơ mi, có chút tự hào giới thiệu.
- Vị này là Chủ tịch Quốc tế Ngọc Lôi của chúng tôi, cô Lâm Nhược Khê, còn vị kia là giám đốc Dương người lần này tháp tùng đến Paris. Không ngờ là hai vị cũng bị bắt cóc, thật cảm thấy vô cùng lấy làm tiếc.
Dương Thần có chút khâm phục tên Cố Đức Mạn này, tên này thật đúng chuyên nghiệp, đều bị bắt cóc cả, vẫn còn muốn thiết lập quan hệ.
- Gia tộc Cromwell…
Lâm Nhược Khê dường như nhớ ra cái gì đó hỏi:
- Cố Đức Mạn, anh nói, hai người họ là con cháu của gia tộc Cromwell phủ Công tước Hộ quốc công sao?
- Đúng đúng là Công tước Hộ quốc.
Cố Đức Mạn hứng thú giời thiệu:
- Ông Stern đây hiện là người thừa kế thứ nhất tước vị Công tước của gia tộc Cromwell, còn cô Alys là em gái cùng cha cùng mẹ của ông ấy.
Thời kỳ liên bang England trong lịch sử Anh quốc, do Otfried Cromwell nhân vật thủ đoạn một tay nắm giữ tất cả, đảm nhiệm vị trí Hộ quốc công, ông ta trừ quyền lực hoàng tộc, còn nắm trong tay quân đội, có thể nói là nhân vật kiêu hùng một thời, nhưng người kế nhiệm lại không được lòng dân, nên mới có chuyện Charles Đệ nhị phục hồi vương quyền, di thể của Cromwell cũng bị hoàng tộc đào bới lên, bị hành hạ đủ kiểu sau khi chết.
Nhưng gia tộc Cromwell dù sao cũng từng là gia tộc lớn vinh quang tột cùng, tài lực khổng lồ, quan hệ rộng rãi, có không biết bao nhiêu người tâm phúc thay mặt kinh doanh, huyết mạch còn sống sót trước giờ vẫn ở nước Anh, ở khắp đất nước đóng vai trò của những nhân vật quan trọng khác nhau.
Hiện giờ gia tộc Cromwell tuy rằng không còn là Hộ quốc công, nhưng vẫn tiếp tục giữ danh hiệu cao quý Công tước cha truyền con nối, thanh danh tuy không nổi nhưng trong xã hội thượng lưu, vẫn được công nhận là một trong những dòng họ quý tộc có ảnh hưởng lớn nước Anh.
Cho nên, đến Lâm Nhược Khê chưa tới châu Âu bao nhiêu thời gian, nhưng cũng biết chút ít về gia tộc Cromwell.
Lúc này, Alys mới mở miệng, dùng giọng nói dịu dàng quyến rũ cười nói:
- Hoá ra là Chủ tịch của Quốc tế Ngọc Lôi, thật là mỹ nhân trẻ tuổi, làm cho người ta ngưỡng mộ, người đẹp thế này trên đời rất hiếm gặp…đúng không, anh trai thân yêu.
- Trong mắt ta, Alys là mới người đẹp nhất.
Stern nói rất tự nhiên, sau đó còn hôn lên những sợi tóc của Alys.
Cảnh tượng này khiến cho Lâm Nhược Khê không nhịn được cảm giác ớn lạnh, ánh mắt hướng về Cố Đức Mạn bên cạnh.
- Anh nói…Hai vị này là anh em cùng cha cùng mẹ?
Cố Đức Mạn cười đau khổ giải thích:
- Đúng vậy, tuy rằng họ là anh em ruột, nhưng cũng là người yêu công khai trong xã hội thượng lưu, còn nhận được lời chúc phúc của nhiều người, các thành viên trong gia tộc Cromwell cũng không ai phản đối, cho nên…cho nên trước giờ vẫn thế, chẳng có gì là bí mật cả.
- Không phải là loạn luân sao, chuyện này tôi thấy nhiều rồi, không có gì, kiểu hình đẹp anh em vợ chồng, quá tốt.
Dương Thần miệng cứ không có gì cười ha hả nói.
- Có anh là biết nhiều nhỉ.
Lâm Nhược Khê liếc Dương Thần một cái, cô sắp ngất đến nơi, chuyện này là thế nào đây? Vừa đến Paris thì bị bắt cóc, còn bị giam giữ trong một kho hàng không biết ở nơi nào, lại còn đụng phải một cặp tình nhân anh em quý tộc chẳng ra làm sao.
Dương Thần thì lại rất hứng thú, ngồi xổm xuống, cầm điện thoại ngắm chuẩn anh em Stern chụp một pô, nhe răng cười nói:
- Này, trước khi ngậm lưỡi của nhau, nói xem các vị sao lại đến đây, tình huống như thế nào?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 497: Hộ quốc công
Chương 497: Hộ quốc công