TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 550: Phiền phức của An Tâm

Điện thoại quốc tế đường dài chỉ một lúc liền kết nối được, bởi vì bây giờ ở Hoa Hạ đang là giờ ăn cơm, cho nên Dương Thần cũng sẽ không cho rằng An Tâm sẽ đi ngủ sớm.

Quả nhiên sau hai tiếng chuông, đầu dây bên kia đã có người nhấc máy. Đó là giọng nói trong trẻo của An Tâm, với một niềm vui bất ngờ:

- Ông xã, sao tự nhiên lại bất ngờ gọi điện cho em, trước giờ anh không có thói quen này mà, hay là anh đang nhớ em?

- Em gặp phải rắc rối mà không gọi điện cho anh, vậy nên anh đành phải gọi điện cho em.

Trong lòng Dương Thần có chút không hài lòng, người phụ nữ của mình gặp chuyện phiền toái, nhưng lại phải thông qua bạn bè hắn mới biết được, điều này thực sự hơi mất mặt.

An Tâm đột nhiên không lên tiếng, im lặng một hồi lâu mới nhẹ nhàng nói:

- Em cứ nghĩ rằng….đợi đến khi anh về, em có thể giải quyết ổn thỏa việc này, cũng không muốn nói cho anh ngay.

- Hừ, căn bản là không muốn nói cho anh biết.

Dương Thần chẳng nhẽ lại không đoán ra tâm tư của người phụ nữ này sao.

- Đừng nói những lời vô nghĩa ấy nữa, nói cho anh biết chuyện gì đi.

An Tâm do dự một lúc, đương nhiên ở bên kia đầu dây Dương Thần cũng đang sốt ruột. Cuối cùng vì sợ làm Dương Thần giận dữ, nên đành kể ngắn gọn sự việc đã qua.

Sau khi nghe xong, sắc mặt Dương Thần có chút trầm mặc. Cúp máy, Dương Thần quay sang nói với Edward:

- Chuẩn bị máy bay đi, tôi có thể dùng bất cứ lúc nào.

- Anh muốn về Hoa Hạ sớm ư?

Edward có ý cười tếu Dương Thần.

Dương Thần gật đầu, tuy nhiên trước khi về hắn muốn đến cung điện Louvre báo cho Lâm Nhược Khê một tiếng. Lúc đứng lên, như nhớ ra điều gì, hắn quay sang nói với Edward:

- Còn Catherine nữa, đợi đến khi cô ấy tỉnh dậy thì bảo cô ấy, Ron cũng lớn tuổi rồi, không thể lúc nào cũng chăm sóc hết mọi mặt như thế.

Edward có ý cảm thông:

- Hãy yên tâm đi, cho dù cô không đến giúp, chúng tôi cũng có thể giúp anh làm những việc đó.

Nửa giờ sau, Dương Thần đã đến phòng yến hội của cung điện Louvre. Lúc này, Lâm Nhược Khê từ khu triển lãm đi ra.

Ở giữa những cặp đôi nam nữ ùn ùn đi ra, Dương Thần phải mất một hồi lâu mới tìm được Lâm Nhược Khê đang dựa vào một góc nhỏ.

Lâm Nhược Khê mặc chiếc quần màu trắng có đeo thắt lưng đang ngồi một mình bên chiếc ghế da, trước ngực đeo một chuỗi vòng hạt trân châu tinh tế, gương mặt không trang điểm không biểu lộ một chút cảm xúc nào, vẻ lạnh lùng khiến những người xung quanh cũng không dám lại gần bắt chuyện, ai nấy nhượng bộ lui binh, khiến xung quanh là một không gian trống trải.

Lâm Nhược Khê đang cầm trong tay cầm một ly sâm banh nhưng cũng không uống, đang nhìn về đoàn người phía trước, cũng không biết là đang nghĩ điều gì.

Dương Thần đi đến bên cạnh người phụ nữ ấy, đứng lại, Lâm Nhược Khê mới từ từ quay đầu sang.

Nhìn thấy Dương Thần, vẻ mặt của Lâm Nhược Khê vẫn không thay đổi, giống như đang nhìn một người xa lạ, điều đó làm cho Dương Thần cảm thấy đau lòng. Thật lòng hắn không hiểu, rốt cuộc là làm sao?

- Có việc gì thế?

Lâm Nhược Khê nhẹ nhàng hỏi.

Giọng điệu hoàn toàn như một người xa lạ làm Dương Thần hận một nỗi không thể kéo thẳng cô ra hội trường để hỏi cho rõ. Nhưng lúc này nhớ đến chuyện phiền muộn của An Tâm ở Trung Hải, nên chỉ có thể gác lại, thế nên hắn liền nói:

- Anh muốn về Trung Hải trước.

Lâm Nhược Khê gật đầu dường như không phản ứng gì:

- Em biết rồi.

Dương Thần rất kiềm chế ở trong lòng, lại nói thêm:

- An Tâm gặp phải rắc rối, anh lo lắng để lâu sẽ xảy ra chuyện.

- Em biết rồi.

Lâm Nhược Khê vẫn nói ba chữ đó, dường như cô ấy chẳng để ý gì.

Dương Thần siết chặt nắm nay, Lâm Nhược Khê lúc này so với Lâm Nhược Khê mà hắn quen trước đó dường như còn lạnh lùng hơn nhiều, giống như một con búp bê sứ không có cảm xúc của con người, lạnh lùng khiến người ta đau lòng, im lặng đến nỗi không thể nói chuyện được.

Lâm Nhược Khê càng như vậy, Dương Thần càng sợ hãi. Nhưng người phụ nữ này hoàn toàn không muốn nói chuyện với hắn, nên hắn cũng không biết làm sao để tìm được một bước đột phá.

Rất lâu sau, Dương Thần lắc đầu, cười đau khổ:

- Vậy anh đi trước đây.

- Ừ.

Lâm Nhược Khê không có ý hỏi thêm, dù là một chữ để tiễn Dương Thần đi.

Dương Thần không chần chừ thêm, quay người sải bước thật to ra khỏi hội trường.

Mãi đến khi bóng dáng của Dương Thần hòa vào đám đông, không nhìn thấy nữa thì Lâm Nhược Khê mới ngẩng đầu lên, nhìn về hướng mà Dương Thần vừa bỏ đi, ánh mắt như rưng rưng.

Trung Hải, công ty giải trí Quốc Tế Ngọc Lôi, bên trong phòng làm việc của giám đốc.

An Tâm mặc chiếc áo khoác Tây màu đen, với một chiếc váy ngắn màu cà phê, tay cầm một chiếc túi trắng đi đến phòng làm việc. Trên đường đi đến công ty vẫn giữ nụ cười ngọt ngào, nhưng khi vừa vào đến cửa phòng thì nụ cười đó lập tức biến mất. Toàn thân như không còn chút sức lực nào, dựa vào cánh cửa của phòng làm việc, nhắm mắt lại.

Nhiều ngày qua, An Tâm đã buồn phiền lo lắng, điều làm cô cảm thấy đau khổ nhất là tất cả những điều này là do mình tạo ra.

Trước đây khi xây dựng ngôi sao Ngọc Lôi, vì sự hiếu thắng và đam mê của mình nên cô đã cầu xin Dương Thần cho cô tham gia công việc chủ trì. Mặc dù đã đạt được mục đích của mình, hiệu quả cũng không tồi, thậm chí đài truyền hình cũng mời cô đến thường xuyên, nhưng rốt cuộc bản thân không phải là con gái của một gia đình bình thường, không thế cứ xuất đầu lộ diện ở đài truyền hình mãi được.

Vốn tưởng rằng khi ngôi sao Ngọc Lôi đã hết thời, công việc chủ trì của mình cũng kết thúc, nhưng ai biết được, chính bởi vì xuất hiện mấy lần trên TV, nên cô đã bị vài người chú ý đến.

Một người trẻ tuổi tên Lỗ Dân, tổng cục đài phát thanh truyền hình thành phố Trung Hải bỗng nhiên yêu mến cô. Từ khi cô rút lui khỏi công việc của ngôi sao Ngọc Lôi thì cũng là lúc kẻ kia bắt đầu quấy nhiễu cô.

Ngày trước, khi nhà họ An còn là gia tộc đứng thứ hai ở Trung Hải, người theo đuổi An Tâm có ở khắp mọi nơi. Nhưng bởi vì có hôn ước từ trước với nhà họ Liễu nên rất nhiều người dù thật lòng muốn nhưng cũng đều rút lui.

Sau đó, cùng với việc nhà họ An trở thành gia tộc đứng thứ hai ở Trung Hải, nên cũng có rất ít người dám tùy tiện theo đuổi cô, huống chi bố của cô - An Tại Huân chỉ muốn giữ chân của Dương Thần, nên đương nhiên ông nghĩ ra đủ điều để nịnh hót con gái. Những kẻ tầm thường theo đuổi con gái ông, ông đều đuổi hết mà chẳng cần lý do gì.

Nhưng Lỗ Dân lại không giống như vậy. Theo như cách nói của An Tại Huân, sau lưng của người đàn ông này là một thế lực rất lớn. Nếu không có hậu thuẫn vững chắc, ai dám để cho một thanh niên trẻ 31 tuổi lên làm cục trưởng cơ quan trực thuộc thành phố? Đây không những là cán bộ cấp cao, mà còn là người nắm trong tay quyền kiểm soát các nguồn tin tức.

Chính quyền độc chiếm toàn bộ quyền hành như vậy ở Hoa Hạ, bộ ban có thể khống chế được truyền thông dư luận ngay từ đầu, chẳng khác nào khống chế một nửa tầm nhìn của xã hội. Những người đến năm, sáu mươi tuổi vẫn ra sức làm trong quan trường, cũng có rất ít người có thể đạt tới trình cán bộ cấp cao, huống chi một thanh niên mới 31 tuổi đầu?

Mà thông qua tin đồn được tiết lộ từ một số người người hiểu rõ về Lỗ Dân, thì Lỗ Dân mới được điều đến Trung Hải chưa đầy một năm. Vốn dĩ trước đây hắn ta ở Thủ phủ Yến Kinh.

Yến Kinh là một nơi đầm rồng hang hổ, tùy tiện nhặt ra một gia tộc hạng hai thì cũng quá thua kém gì gia tộc hạng một, nhà nhà đều có một nhân vật cấp bộ trưởng làm chỗ dựa vững chắc mà còn có thể trà trộn được ư? Nói không chừng nếu chạm đến người nắm quyền thực sự của Hoa Hạ, nếu như là những người buôn bán kinh doanh của nhà họ An thì có thể chạm được vào họ hay không?

Chính vì như vậy, An Tại Huân nhìn trước ngó sau, sợ hãi Lỗ Dân hy vọng con gái mình - An Tâm có thể nói với Dương Thần về tình hình này, để Dương Thần quyết định xem An Tâm nên làm thế nào.

Nói trắng ra là ai mạnh hơn, An Tại Huân cảm thấy con gái nên theo người đó. Dù ông có đến hai cái đầu cũng không muốn đắc tội với ai hết.

Chuyện này làm An Tâm rất tức giận. Từ lúc nhận được sự chiếu cố của Dương Thần, sau khi gia tộc Rothschild chú trọng đầu tư vào nhà họ An, thì địa vị của An Tại Huân cũng như thuyền nổi lên theo nước, đối với An Tâm cũng tốt hơn.

Bất chấp mục đích chính của bố cô là gì, dù sao An Tâm cũng cảm nhận được sự yêu thương ấm áp.

Không ngờ, kẻ vừa mới có quyền lực liền muốn đến quấy rầy mình. Người bố vừa mới cải thiện lại một chút hình tượng thì ngay lập tức đã là rùa rụt cổ. Không dám làm gì cho con gái, điều này không cần nói làm gì nữa, nhưng còn trực tiếp để cô tìm Dương Thần, ngay cả biểu lộ sắc thái cũng không dám.

Kết quả là, An Tâm tức giận vô cùng, bộc phát ra ngoài không một chút che đậy. Chỉ có thể một mình trốn tránh Lỗ Dân, mượn các lý do để từ chối hắn ta.

An Tại Huân bảo cô gọi điện cho Dương Thần, nhưng An Tâm lại chần chừ không dám.

Không phải cô lo lắng Dương Thần sẽ không lộ đầu vì cô. Mặc dù cô không rõ Dương Thần rốt cuộc có thân phận gì nhưng lại được coi là người mà cả gia tộc Rothschild đều phải kính trọng, thì thân phận sao có thể đơn giản được chứ?

Vấn đề là, Hoa Hạ bất đồng với các nước khác. Từ việc gia tộc Rothschild chỉ đến để đầu tư, không dám hoạt động kinh doanh thực sự là đã có thể nhìn ra, thế lực của nước ngoài rất kiêu ngạo. Thả cho Hoa Hạ rồi lại còn phải xem xem mặt mũi chính quyền Hoa Hạ ra sao.

Lỗ Dân kia thực sự có hoàn cảnh khác thường thì Dương Thần lại vì bản thân mà đắc tội với bọn họ. Tự rước lấy những phiền phức khó phản kháng được, An Tâm làm sao có thể tha thứ cho mình được?

Vì vậy, An Tâm nghĩ có thể tha thứ thì sẽ tha thứ. Chỉ hi vọng Lỗ Dân đó chỉ vì một lúc bốc đồng mà cho rằng mình không theo anh ra, cũng liền rút lui.

Điều không ngờ chính là Dương Thần ở xa mãi tận châu Âu mà lại biết những việc của mình, cũng không biết là nên khóc hay nên cười nữa. Thấy Dương Thần im lặng, bản thân cũng không tiện giấu diếm, chỉ có thể nói việc này một cách đơn giản.

“Cũng không biết anh ấy có tức giận hay không nữa.” An Tâm cúi đầu tự hỏi, thở dài. Dẫn theo Bao Bao đến bên bàn làm việc của Dương Thần, ngồi xuống, chuẩn bị xử lý một vài văn bản của mà bọn họ mang đến.

Nhưng, không đợi An Tâm ngồi yên thì có tiếng gõ cửa vang lên.

- Mời vào.

An Tâm cố hết sức để cho tinh thần ổn định trở lại, nói.

Sau khi cửa bị đẩy ra, một người đàn ông mặc một bộ Tây phục hiệu Armani, được may rất cẩn thận bước vào. Trước cổ có đeo một chiếc cà vạt màu đỏ, thể hiện rõ là một người rất thành công, khuôn mặt trắng, trông còn trẻ nhưng lại có vẻ rất điềm đạm, đeo một cặp kính màu vàng, cao chừng 1m8.

- Cô An! Vừa mới buổi sáng là tôi liền đến chỗ cô làm việc để gặp cô. Thật là một buổi sáng lạ thường.

Người đàn ông đó mở miệng cười nói.

Khuôn mặt xinh đẹp của An Tâm ngây ra, bặm môi, đứng lên, đi đến trước bàn làm việc:

- Lỗ Dân, rốt cuộc là anh muốn thế nào chứ. Tôi đã nói rồi, tôi không thể đồng ý với anh được.

| Tải iWin